Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu Rừng Kỳ Lạ 2

Tiểu thuyết gốc · 2172 chữ

Từng đám mây đen kéo đến giăng kín cả bầu trời, các đợt sấm không ngừng chớp đánh thằng xuống mặt đất, tàn phá những gì chúng đi phả, để lại những rãnh hố xù xì xấu xí cùng một không gian chết chóc đáng sợ. Bây h cả bầu trời là một màu máu, màu của chết chết. Từng con quái vật lớn với cặp mắt đỏ au, cái miệng đầy răng nanh gào thét trông rất kinh hoàng. Rồi một con trong số đó nhìn thẳng vào hắn, lao xuống với một tốc độ nhanh như chớp. Đôi mắt hung ác khóa chặt làm hắn sợ hãi đến run người, đến chạy cũng ko thể chạy. Hắn té xuống đất, chờ đợi cho cái đôi chân và cái miếng máu của nó cấu xé thân thể của mình.

Như cảm nhận từng móng vuốt sắc nhọn sắp cắm phập vào người hắn thì hắn chợt tỉnh dậy.

- 12:06 Chiều. Hắn mở chiếc điện thoại lên xem. Tính toán qua thời gian thì hắn đã ngủ đc gần 8h. Nhưng lúc này trời có vẻ như gần sáng, cảnh vật đã bớt lung linh đi nhiều, nhưng vẫn còn đẹp lắm. Mồ hôi đầm đìa tuôn ra như suối, hắn thầm nghỉ may mắn, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, huống chỉ ở đây ko có sinh vật tồn tại, nói chi là quái vật.

Chiếc điện thoại chỉ còn khoảng 8% pin. Chắc ko bao lâu cũng sẽ tắt. Duy Anh thở dài, hắn vừa khát nước, lại vừa đói bụng. Cơ thể thì nhơ nháp ngứa ngáy không sao tả siết. Tuy hắn không phải là người quá sạch sẽ nhưng cũng là người 1 tuần tắm cũng 3-4 lần cơ đấy.

“ Thật là nhàm chán” Duy Anh bỗng thốt lên. Bởi vì việc sắp tới của hắn cũng giống như những gì hắn nói vậy. Gồng hết sức để tới được cái cây chết tiệt đằng kia, cụ thể là hái đc cái trái đang chín đỏ mọng trên cây đó, chỉ cần với tay là hái đc. Nhưng cái việc nhàm chán này nếu hắn làm ko đc, thì hắn sẽ chết chắc.

Ngày hôm qua hắn đã đi đc khoảng gấp 3 lần so với đoạn đường còn lại này, nhưng ko phải vì thế mà chuyện đó trở nên dễ dàng hơn. Cơ thể hắn mặc dù sau giấc ngủ vẫn phục hồi dc một ít, nhưng sức khỏe cũng đã gần chạm đáy rồi.

Hắn lại tiếp tục cố gắng từng động tác, bò lếch từng chút một, hôm nay không phải là cảm giác nhức mỏi như hôm qua, mà là cảm giác đau rát. Các cơ bắp ngày hôm qua như bị xé rách, các vết thương thì chưa lành. Từng nhích một với hắn bây h y như cực hình vậy.

Hắn gặm vào môi, các ngón tay víu mạnh vào nhau tạo ra cảm giác đau đớn để quên đi cảm giác đau đớn ở các cơ, tay và chân truyền lại. Cứ ngồi dậy, cố hết sức và gục ngã, thời gian nghỉ ngơi giữa các lần càng ngày càng nhiều, càng lâu, rồi đến cuối cùng hắn cũng tới đc gần sát với cái cây đó.

Một cảm giác vui ko tả siết đc. Cuối cùng hắn đã hoàn thành đc một chuyện gì đó mang tính cố gắng như thế này. Cả cuộc đời hắn chưa từng cố gắng để hoàn thành bất cứ chuyện gì, cứ đc một lúc lại bõ giở, kể cả ước mơ làm game thủ của hắn. Bởi vì một xích mích nhỏ với huấn luyện viên mà hắn bỏ cuộc.

Duy Anh như muốn chảy nước mắt, ko phải vì hắn yếu đuối, mà là cảm xúc trong người lúc này. Nếu cho hắn cơ hội, một cơ hội làm lại cuộc đời, thì điều đầu tiên hắn làm là cố gắng học hành, hoàn thành một niềm vui nhỏ bé nào đó cho cha mẹ hắn.

Bây giờ nhìn kỹ, cái cây cao tầm 2m5, lá hơi nhỏ nhưng dày đặc, có khoảng 7-8 quả, cũng đã đều gần chín hết cả rồi. Quả gần nhất với Duy Anh lúc này chỉ cần hắn đứng dậy với tay là tới. Nghe thì đơn giản nhưng để làm đc điều đó hắn phải dùng tay mượn sức thân cây, cái chân hắn lấy tựa cái gốc rễ bên dưới rồi mượn lực đẩy mạnh để đưng dậy. Cẩn thận từng li từng tí mới vươn tay chộp đc quả, sau đó mượn sức ngã lên mặt đất mà hái xuống. Cả người ngả sấp xuống mặt đất nhưng 2 tay ôm quả dơ lên trời, tránh cho bị dập đi, chính vì điều đó mà khi cơ thể hắn va chạm vào mặt đất làm đau nhức một hồi.

Cuối cùng giai đoạn quyết định cũng tới. hắn ngồi dậy, táp từng miếng một mà nuốt xuống. Quả này to bằng một quả cam, khi nuốt vào vị thanh mát đi khắp cơ thể. Sau khi hắn ăn xong thì cảm giác đói khát cũng vơi đi toàn bộ.

Bỗng nhiên sau đó cơ thể hắn nóng rát, đau đớn đến cực độ. Từng chiếc gân máu nỗi lên dày đặc, da toàn thân hắn bong tróc nhanh chóng mà mắt thường có thể thấy đc. Hắn gào thét một cách thê lương, lục phủ ngũ tạng lúc này như có ai đó cầm con dao chọc từng cái, tiếng thét kéo dài vang vọng cả khu rừng, một chặp lại đứt quãng, vì hắn ko còn sức mà gào thét nữa rồi. Hắn ngất liệm đi mất.

Không biết là đã trải qua bao lâu, một lần nữa hắn dần tỉnh lại. Trí nhớ cũng dần đc phục hồi, liền mạch. Bây giờ trời đang sáng. Tình hình cơ thể hắn cũng lộ ra trước mắt. Từng lớp vảy trên da lúc này đc hắn bóc xuống, hiện ra lớp da mới trông hồng hào và khỏe manh, Có vẻ như cơ thể hắn đã khỏe mạnh hơn trước, những lớp mỡ tích tụ trên bụng ngày xưa cũng đã vơi đi không ít. Hắn chớp chớp mắt, khung cảnh lại đc hiện rõ ràng hơn. Hắn nhớ ngày xưa đi khám mắt bác sĩ bảo hắn cận 0,5-1 độ do chơi game, đọc truyện quá mức. Nhưng h có vẻ như mắt hắn đã khôi phục ít nhiều hoặc có thể còn tốt hơn lúc trước nữa. Đôi tai cũng nghe đc rõ ràng hơn, mặc dù lúc này khá yên tĩnh. Phải rồi, là cả 5 giác quan của hắn, lúc này có thể đã đc cải thiện rất nhiều.

Một cảm giác hưng phấn tràn ngập khắp tâm trí. Suốt những ngày qua là lo lắng bồn chồn, con đường mờ mịt phía trước thì hôm nay hắn cảm giác rằng mọi chuyện có thể thay đổi. Chỉ với một quả dại ko rõ tên tuổi đã giúp cơ thể hắn cải thiện đến mức này thì nếu cả một khu rừng bạt ngàn sẽ biến hắn thành người như thế nào đây? Liệu hắn có thể bay không nhỉ? Hoặc như các bộ truyện tiên hiệp khác, tu luyện ma pháp, kiếm kỹ gì đó. Rồi tuổi thọ kéo dài đến ngàn năm chăng?

Bây h hắn có thể chắc chắn hắn đã xuyên không ở một thế giới khác đến 99% và thoải mái hơn để tiếp nhận thông tin này rồi.

Hắn lấy một ít vải trong balo lau quanh thân đi. Thay một bộ đồ mới vào, tuy ko làm hắn sạch sẽ nhưng cùng làm hắn cảm giác dễ chịu đi phần nào. Những cữ động h đây đổi với hắn cũng ko quá mệt mỏi phức tạp nữa. Hắn lấy điện thoại là check một tí, nhưng chợt nhận ra máy đã hết pin. Muốn 8% hết pin mà ko dùng thì đại khái phải qua 3-4 ngày không dùng liên tiếp. Như vậy tính ra hắn đã ngủ trên 4 ngày. Hắn đoán thời gian thế giới này trôi qua cũng khoảng 2-3 ngày, hoặc có thể hơn nữa.

Mặc dù là vậy, nhưng hắn hắn chưa thể đứng dậy di chuyển bằng hai chân, hắn đã thử bò như lúc trước như tối đã cũng có thể đi đc 2-3m mà thôi. Vì thế hắn ko dám bỏ cách xa cái cây này quá xa. Cuối cùng đành quay trở lại.

Xung quanh đây cũng có nhiều trái cây lạ. Theo hắn quang sát, thì cứ cách mỗi 20-30m lại có một loại cây cho trái khác nhau, cây cỏ thảo mộc thì không loại nào mà hắn có thể nhận ra đc. Thôi vậy, hắn thà ăn cái trái mà hắn có thể sống còn hơn là đi thêm một khoảng xa mà ăn bậy bạ. Tuy nhiên trước khi ăn quả thứ 2, hắn lại phải hoạt động những động tác cơ bản của bản thân để cơ thể có thể thích ứng đc. Bụng hắn lúc này cũng còn no lắm, ko có cảm giác đói.

Hắn nghỉ có khả năng đây là một cái kiểu như ngày xưa Tôn Ngộ Không đại náo thiên cung ăn đây, có thể trường sinh bất lão không nhỉ? Hoặc nếu nghỉ tiêu cực 1 tí, có khi nào mình ăn nhiều một tí sẽ có tác dụng phụ hay không? Hoặc cơ thể chịu đựng ko nỗi đến nổ tung chẳng hặn. Trí tưởng tượng của hắn lúc này đang bay xa tận đẩu tận đâu rồi.

Lại qua 1-2 ở đây, bụng hắn lại đói rồi, tuy nhiên nhớ tới cảm giác chết đi sống lại của quả này gây ra mà sương sống hắn ớn lanh. Đã ko biết bao nhiêu lần cầm lên rồi bỏ xuống quả thứ 2 này.

Nhưng bằng một ý chí nghị lực nào đó, hoặc có thể đã quá đói rồi, hắn bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến trái thứ hai. Sau một lúc, cảm giác chết đi sống lại đó lại hiện ra. Quá trình cải tạo thể chất hắn có thể nhìn thấy bằng mắt thường như lúc đầu, nhưng lần này có vẻ chậm hơn một chút so với lúc trước. Một lúc sau thì hắn cũng ngất đi.

Lần thứ 3 hắn tỉnh lại từ thế giới này, vẫn là cảm giác quen thuộc, cơn đau nhức quen thuộc. Cảm nhận được sự thay đổi cơ thể cũng thật rõ ràng. Hắn suy tính, nếu như cứ tiếp tục, sau khi hết quả ở cây này thì tốt chất cơ thể hắn sẽ nâng cao ko ít.

Nhưng mọi việc ko dễ như hắn suy tính, hiệu quả của quả cây mang đến ngày càng giảm rõ rệt, đến quả thứ 5 thì hắn ko còn ngất nữa, mắc dù vẫn thấy những tơ máu xuất hiện, những tế bào thay đổi hắn có thể cảm nhận đc, nhưng không còn nhìn thấy một cách dễ dàng. Những biến đổi bên trong thể chất hắn mặc dù còn rất đau đớn những hắn vẫn chịu được, hoặc có thể nói sức chịu đựng của hắn đã nâng lên khá nhiều, hoặc hiệu quả của trái cây màu đỏ không còn đc như lúc trước nữa.

Vẫn cứ hoạt động tiêu năng lượng còn thừa thải sau khi ăn. Sau quả thứ 7 thì hắn có thể đi đứng di chuyển liên tục 15m. Tìm đc khoảng 3 đến 4 cây giống như trước sau 2-3 lần dưỡng sức. Cơ thể thích ứng với thể giới này cũng rõ ràng hơn. Sau khoảng 1 tháng sống ở đây, hắn có thể đại khái tính đc thời gian ở đây gần như gấp rưỡi so với trái đất. Đại khái 1 ngày 1 đêm có khoảng 36h. 18h ban ngày và 18h vào ban đêm. Thời gian ngủ của hắn ở trái đất thường 6-8h 1 ngày thì theo thời gian ở dây hắn ngủ cũng khoảng 8h-10h trên ngày. Thời gian hoạt động cũng nhiều hơn, thời gian nghỉ ngơi cũng nhiều hơn.

Sau 1 tháng ăn uống sinh hoạt tại đây, cơ thể hắn càng ngày càng khỏe mạnh, nhưng nước da lại trắng trẻo như thư sinh, độ dẻo dai của cơ bắp, lực lượng các thứ đều đạt trình độ kinh người. Nếu như trở về thế giới thật, hắn có thể tự tin mà tay đôi với Lý Tiểu Long có thể.

Đến khoảng 1 tháng sau, khi mà cơ thể hắn dần thích ứng với khu rừng, ko còn ngất xỉu mỗi khi ăn, thì lượng trái cây hắn tiêu thụ nâng cao rõ rệt, hiệu quả cũng gần như không còn, chỉ mang tính chống đói khát, thì số quả này cũng không còn lại đc bao nhiêu.

Bạn đang đọc Thời Đại Sinh Tồn sáng tác bởi tiepvien113
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiepvien113
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 44

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.