Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 954 chữ

Một tấm cấp 6 hộ thân phù có tác dùng trong 5 phút, 5 phút dần dần trôi qua, khói bụi cũng gần như không còn, màu vàng nhạt lá chắn cũng dần dần tan biến, Lâm Giang ba người từ trong bước ra.

Nhìn bị nổ tanh bành tà giáo căn cứ, Lâm Giang không nhịn được cảm khái.

“ Thật mạnh à.” cái này nếu dùng nổ trên thân hắn, Lâm Giang không khỏi rùng mình một cái, nếu thế thật thì chỉ sợ hắn ngay cả cặn bã cũng không còn.

“ Tất nhiên rồi, đây là ta hơn chục tấm phù nổ cùng một chỗ nổ, đến linh cảnh cường giả cũng phải né mũi nhọn, ngươi cứ nghĩ.” Hà Tiểu Thanh kiêu ngạo hất cằm nhìn Lâm Giang.

Bất qua ngay sau đó nàng lại thất vọng thở dài.

“ Đáng tiếc tên thủ lĩnh bị nổ thành cặn bã mất rồi, nếu không cầm đi Đại Nam căn cứ lĩnh thưởng chắc chắn sẽ được một khoản lớn rồi, tiền à.”

Hà Tiểu Thanh đau lòng đến nhỏ máu, nàng cảm giác lần này thua thiệt đến nhà bà nội rồi, không những bảo mệnh đồ vật bị mất mà còn không thu được bất cứ thứ gì gỡ gạc nữa chứ, đau lòng à.

“ còn muốn đem ta đi đổi thưởng, để xem các ngươi có mạng dùng không đã.”

Một bóng đen người lao nhanh hướng về phía Hà Tiều Thanh đám người lao đến mang theo sát khí bừng bừng.

“ Cẩn Thận.”

“ Ai.” Hà Tiểu Thanh giật mình, theo phản xạ muốn đón đỡ lấy đối phương tấn công, bất quá ngay lập tứ nàng nhận ra nàng đã sai, đây là trung cấp võ sư một đòn, sơ cấp võ sư như nàng căn bản không thể nào dỡ được, bị đánh trúng chắc chắn phải chết không nghi ngờ.

Không nẽ ta phải chết ở đây sao? Không, ta không muốn chết à.

Sự sợ hải bao chùm lấy tâm trí nàng, để nàng tuyệt vọng nhắm mắt.

Ngay lúc Hà Tiểu Thanh tuyệt vọng nhất, bất chợt một bóng người xuất hiện trước mặt nàng, thay nàng cản đi trí tử một đòn.

“ A”

“ Lâm Giang”

“ Lâm Giang.”

“ Ta không sao, nhan đẫn Tiểu Thanh dời đi.”

Lâm Giang lau trên miệng khóe máu còn vương, ánh mắt ngưng trọng nhìn trước mặt La Cường.

Từ như vậy vụ nổ mà sống sót, hắn ruốc cuộc làm sao làm được?

Nhìn qua từ chỗ La Cường chui ra, Lâm Giang trong nháy mắt thì hiểu.

Thì ra ngay lúc kích hoạt phù nổ trong nháy mắt đó, La Cường đã lợi dụng xông lên trước đám người che chắn làm thành lá chắn thịt, giúp hắn chắn đi một phần tổn thương.

Bất quá cũng chỉ là một phần mà thôi, phần lớn sát thường là từ lớp vảy bảo vê đón đỡ, chính vì vậy nên cho dù không tổn thương đến tính mạng nhưng La Cường cũng bị tổn thương không nhẹ, nhất là lớp vảy phòng thủ cũng bị bong ra rất nhiều.

Bây giờ La Cường đang thực sự rất tức giận, rất lâu rồi, kể từ khi hắn gia nhập giáo phái, đây là lần đầu tiên hắn bị thương đến mức này, thật đáng chết à.

“ Muốn đi, hôm nay các ngươi ai cũng đừng mong rời khỏi đây nửa bước.”

Hắn hai mắt xích hồng, sát khi lan tràn xông lên, lần này La Cường học thông minh, hắn biết tốc độ của mình không thể nào bằng được Lâm Giang, bởi vậy hắn không lựa chọn tấn công lấy Lâm Giang mà hướng về phía Tiểu Thanh hai nữ xông tới.

Lâm Giang thấy vậy ánh mắt co rút, vội vàng tiến lên đón đỡ lấy La Cường thế công.

Tuy nhiên chênh lệnh giữa sơ cấp và trung cấp võ sư vẫn quá rõ rệt, cho dù La Cường bị thương đi chăng nữa thì Lâm Giang vẫn rất khó nhọc mới đỡ được thế công của hắn.

“ Hà Tiểu Thanh, nhanh dẫn Tiểu Thanh rời khỏi đây.”

Lâm Giang sắc mặt khó coi hét lớn.

“ Nhưng mình ngươi…”

“ Không cần lo cho ta, nhanh dẫn Tiểu Thanh đi.”

Nhìn đang dần dần rơi xuống hạ phong Lâm Giang, Hà Tiểu Thanh có chút dãi dụa, cuối cùng nàng ánh mắt của nàng trở nên kiên định.

“ Lâm Giang, bắt lấy.”

Hà Tiểu Thanh vung lên tay phải, một đoàn sáng lạnh bay về phía Lâm Giang.

Lâm Giang vươn tay đón lấy, trong tay liền có thêm một thanh trường kiếm, kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm như thu thủy, hàn quang chiếu rọi.

La Cường thấy vậy thì biến sắc, vội vàng lùi lại tránh đi Lâm Giang một kiếm, bất quá cho dù như vậy lưỡi kiếm cũng xoẹt qua tay của hắn, để lại một vết thương dài xâu xuyên qua lớp vảy phòng thủ.

Không nói La Cường, chính Lâm Giang cũng sững sờ nhìn trong tay mình kiếm, thân kiếm sáng bóng, lưỡi kiếm bén lạnh tựa như không gì không cắt được.

Hắn nhìn một chút là Cường vết thương rồi lại nhìn chính mình kiến, trước đây hắn cho dù chém có gãy kiếm cũng không thể nào để xuyên qua lớp vảy của La Cường, vậy mà thanh này trường kiếm lại dễ dàng chém xuyên qua, cái này ruốt cuộc là cái gì binh khí, chết tiệt Hà Tiểu Thanh cô có cái này thần binh sao không lấy ra sớm.

Bạn đang đọc Thời Gian sáng tác bởi yy45581454
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy45581454
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.