Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên ngoài học viện (4)

Phiên bản Dịch · 1957 chữ

Ba ngày sau, Theodore đứng bên cạnh cổng Học viện Bergen vào sáng sớm.

Thay vì đồng phục học viện, cậu mặc quần áo bình thường và mang theo một vài túi hành lý lớn trên lưng. Nếu cậu không tập thể dục trong hai tháng chắc chắn cậu sẽ không thể tiến lên dù chỉ một vài bước.

'Thật nặng! Mình chỉ mang những gì cần thiết, nhưng vẫn rất nặng...'

Theo chỉ mang theo quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày. Mặc dù vậy, ba lô của cậu vẫn rất dày đến mức phình to lên.

Để đến Mana-vil từ Bergen, có thể mất 14 ngày, nhanh nhất là 10 ngày. Trong thời gian đó, cậu phải cho Gluttony ăn từ 15 đến 30 cuốn sách. Nếu cậu biết trước điều này, cậu đã học ma pháp làm giảm trọng lượng các vật thể bằng một câu thần chú. Tuy nhiên, cậu vẫn phải hoãn lại vì không hoàn toàn hiểu rõ về phép thuật đó.

'Mình có nên hỏi giáo sư lần nữa không?'

Theo thả hành lý xuống và xoa bóp đôi vai cứng ngắc của mình.

"Xin lỗi vì đã để em chờ đợi. Thầy có nhiều việccần phải làm hơn thầy nghĩ."

Giáo sư Vince xuất hiện trong bộ thường phục đơn giản mà hiếm khi ông mặc. Có vẻ như thủ tục tham gia cuộc thi ma thuật khá phức tạp. Trong những ngày gần đây, ngay cả Theodore cũng khá khó khăn trong việc có thể gặp được ông.

Vince lau mồ hôi trên trán và nhìn vào hành lý Theo đã đặt xuống.

"À, mọi việc trở nên thật bận bịu nên thầy đã quên nói với em một điều ."

"Ý thầy là sao?"

"Tốt hơn là trực tiếp cho em thấy, thay vì nói bằng miệng."

Sau đó, Vince lấy ra một vật.

'Một cái túi... ?'

Nó trông giống như một cái túi làm bằng da thô. Vince mở túi và nhắm nó vào hành lý của Theo đồng thời lẩm bẩm một từ:

"Lưu trữ!"

Ngay sau đó, lối vào của túi mở rộng, kèm theo một lực hút bí ẩn.

Kỳ lạ thay, lực hút không chạm vào không khí hoặc các vật thể khác. Nó chỉ hút mục tiêu được chỉ định - hành lý của Theo. Cảnh một chiếc ba lô to gấp 10 lần cái túi mà nó đang bị hút vào, dường như chỉ có thể trong tưởng tượng.

Theo ngạc nhiên khi cậu biết được danh tính của cái túi.

"Túi không gian!"

Khi Vince cất túi không gian đi, Ông gật đầu:

"Món đồ này nổi tiếng bởi sự đa dảng về cách sử dụng, dĩ nhiên cũng rất tiện lợi."

Thật vậy, nếu có một túi không gian, thì ông không cần phải mang theo hành lý của mình cũng như của Theodore. Đó là một cổ vật cao cấp có thể mang theo nhiều thứ nhất có thể.

'Phẩm chất của túi không gian đó là gì?' Theo muốn hỏi nhưng đành phải hoãn lại khi Vince bước nhanh về phía trước.

"Thời gian hơi hạn chế. Chúng ta có thể nói chuyện trong khi di chuyển."

"Em hiểu."

Cả hai nhanh chóng đi qua cổng chính và tiến về phía thành phố. Lúc đầu, họ lặng lẽ bước đi, nhưng sau đó Vince, người đi trước Theo vài bước, quay lại và hỏi: "Theodore, em có thể chỉ cho thầy nguyên tố mà em đã thực hiện hợp đồng không?"

Một nguyên tố cổ xưa... Vince chuyên ngành khảo cổ học, vì vậy ông ta sẽ tự nhiên thấy nó hấp dẫn. Ông không thể che giấu sự hưng phấn cùng tò mò trong mắt mình. Đây là một căn bệnh nan y của pháp sư. Sự lạnh lùng thường thấy đã biến mất khỏi mắt ông, hiện tại là đôi mắt lấp lánh như trẻ con.

Theodore cười nhẹ và nói chuyện với cô gái bên trong cậu, 'Mitra.'

Cô gái đang ngủ mở mắt trước tiếng gọi của cậu.

"Ohh...!"

Một tiếng kêu ngưỡng mộ phát ra từ miệng Vince.

Đó là bởi vì cục đất dưới chân Theo đã biến thành hình dạng của một cô bé. Mắt và mũi cô mơ hồ. Tuy nhiên, một linh hồn cơ cản hầu như không thể sở hữu hình dạng của một loài thú, chứ đừng nói đến một con người. Điều này chỉ có thể có ở các nguyên tố xếp hạng bậc cao.

Tuy nhiên nguyên tố, Mitra, đã trở thành một con người ngay khi cô thực hiện hợp đồng với Theo.

"Liệu có thể trò chuyện với cô ấy được không?" Vince hỏi với giọng run run.

Nếu có thể giao tiếp, thì tiềm năng của Mitra gần giống như một vị vua nguyên tố. Tuy nhiên, Theo lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối.

"Em đã thử nói chuyện với cô ấy."

Mitra cảm thấy ánh mắt của Theo và nói,

[Ưhm?]

Nghe như tiếng nấc của một chú chó con.

"Em chỉ có thể nghe thấy âm thanh này."

"... câu đó có nghĩa gì không?"

"À thì... điều này cũng hơi tế nhị."

Theo tập trung vào cảm giác được truyền từ Mitra cho cậu. Hợp đồng với nguyên tố là một kết nối linh hồn của họ với nhau. Việc đọc suy nghĩ bên ngoài của nhau là một vấn đề đơn giản, nhưng sẽ trở nên khó khăn hơn nếu nguyên tố trưởng thành hơn.

Tuy nhiên, Theodore sớm mở mắt và tặc lưỡi.

"Em cảm thấy như mình đang đối phó với một đứa trẻ chưa biết nói vậy. Chỉ có những từ đơn giản như : tốt, không, tôi không hiểu."

"Nhưng có thể giao tiếp là tốt rồi. Rất thú vị."

Khác với Theo, đôi mắt của Vince sáng lên. Mitra khác với các nguyên tố cấp trung và cấp thấp, chúng nó chỉ thụ động làm theo ý chủ nhân của chúng. Vince đưa ra lời khuyên cho Theo, người đang ôm Mitra trong tay:

"Gọi cô ấy ra thường xuyên để nói chuyện. Một nguyên tố cổ xưa là một tinh thần cá nhân, vì vậy việc trao đổi cùng với chủ nhân của nó là một cách tuyệt vời để nó có thể phát triển."

"Nhưng cô ấy than vãn về việc bị gọi ra liên tục."

"Ồ, thật sự đã có ý thức cá nhân!"

Vince lại ngạc nhiên và cuối cùng viết những điều về Mitra vào cuốn sổ tay của mình.

Còn khá nhiều điều mà Vince muốn hỏi. Nơi nào có thể cho ông một tài liệu học tập thú vị hơn việc này? Nói chuyện với Theo trong vài ngày xem ra có lợi hơn rất nhiều so với nhiều năm nghiên cứu tại Học viện Bergen.

Vince cười rất tươi và vui vẻ, dường như không phù hợp với hình tượng của ông thường ngày, tất cả đều bắt đầu từ cậu học trò bên cạnh ông.

"Giáo sư, thầy có phiền nếu em hỏi thầy một điều không?"

Lần này, Theo có một câu hỏi. Cậu đợi cho đến khi Vince viết xong vào cuốn sổ và hỏi:

"Làm thế nào chúng ta đến Mana-vil? Em nghĩ các phương thức di chuyển hiện tại sẽ không hiệu quả."

Phía tây của thành phố Bergen có dãy núi, còn phía bắc là sông Moya. Nhờ vậy, có thể dễ dàng tránh được sự xâm lược từ các vùng đất khác. Tuy nhiên, hành trình đến Mana-vil, về phía tây bắc của thành phố Bergen, sẽ bất tiện theo nhiều cách.

Giả định rằng dùng xe ngựa và chạy không ngừng nghỉ, có thể mất từ 10 ngày đến một tháng.

Để tham gia cuộc thi ma thuật, họ phải đến đó trong 10 ngày.

"Chà, đừng lo lắng về điều đó. Thầy đã có tính toán trước."

Vince mỉm cười nhàn nhã và tiếp tục bước đi.

"Có rất nhiều người muốn đến thủ phủ Mana-vil trong thời gian này. Khách du lịch, pháp sư, người nước ngoài đến từ vương quốc khác. Em có biết ai coi trọng khoảng thời gian này nhất không?"

Theo bối rối trước câu hỏi bất ngờ, nhưng cậu sớm đạt được câu trả lời mà Vince muốn.

"Thương buôn?"

"Đúng vậy. Lượng khách hàng có mặt tại đó nhiều gấp 10 lần bình thường,cũng sẽ có những pháp sư cùng với ví tiền dày cộm. Những thương nhân có thể ngửi thấy tiền sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy. Họ sẽ cố gắng kiếm được càng nhiều lợi nhuận càng tốt. "

Nó cũng không ngoại lệ đối với các thương nhân của thành phố Bergen. Cuối cùng họ đã tạo ra một con đường mới xuyên qua dãy núi để rút ngắn thời gian di chuyển. Vince đã nghĩ đến việc sử dụng nó.

"Thầy đã sử dụng nó một vài lần trong quá khứ. Rất hiếm khi các cá nhân sử dụng con đường đó và thông thường chỉ có các công ty xếp hạng cao mới có thể vào. Nơi đó có rất nhiều hang ổ quái vật, cũng như vây kín bởi vô vàn toán cướp."

"Em đoán con đường đó đủ nhanh để chấp nhận những rủi ro trên."

"Thầy nhớ không lầm thì, thầy mất khoảng một tuần. So với các phương pháp di chuyển thông thường, nó nhanh hơn gấp đôi."

Các thương gia, những người nhận thức rằng thời gian là tiền bạc, sẽ không thể bỏ qua con đường như vậy.

Một tính toán đơn giản là gấp đôi tốc độ bằng gấp đôi lợi nhuận. Các mối đe dọa như quái vật và cướp bóc dễ dàng được giải quyết bằng cách thuê lính đánh thuê để hộ tống họ. Số tiền kiếm được lớn hơn nhiều lần số tiền họ phải trả, vì vậy các công ty xếp hạng cao hầu như luôn đi theo con đường này.

Theo thấy một đoàn xe ở xa. Điểm đến của họ phải là Mana-vil vì cậu đếm được gần 30 toa xe. Cũng có ít nhất 100 lính đánh thuê đang nghỉ ngơi gần đó.

Sau đó hai người tiến đến đoàn xe.

"Ồ! Anh đã đến rồi!"

Một người đàn ông trung niên trong bộ áo lễ phục đột nhiên xuất hiện trước đoàn xe. Anh ta là một nhân vật lớn trong công ty, nhưng thái độ của anh ấy giống như một người nông dân chưa từng thấy quý tộc trước đây. Người đàn ông cúi đầu về phía Vince - người có vẻ nhìn bình thản như thường lệ.

"Không có may mắn nào có thể hơn được so với việc có Giáo sư tham gia với chúng tôi!"

"Tôi nên cảm ơn anh mới đúng, ông chủ Gordon."

"Hahaha, xin anh cứ tự nhiên! Nhân tiện, đây có phải là học trò của anh không?"

Khi Vince gật đầu, Gordon chộp lấy một thương gia đi ngang qua và ra lệnh :

"Chuẩn bị một cỗ xe và mang nó đến đây. Hai người này là những vị khách quý, không nên coi thường."

"Vâng, tôi hiểu!"

Nhìn vào thái độ của ông chủ, Theo nhận ra lý do cho sự hiếu khách trên-- Bậc thầy ma pháp 5th Circle, Vince Haidel.

Nói cách khác, sự hiện diện của Vince tương đương với 100 lính đánh thuê trở lên. Trở thành một pháp sư mạnh mẽ thật sự khiến bản thân rất có địa vị a...

Theodore Miller có lẽ cũng sẽ được như vậy vào một ngày không xa.

Bạn đang đọc Thôn Phệ Sách Pháp Sư của McEnroe
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Killhua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.