Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết Người Đoạt Bảo (3)

Tiểu thuyết gốc · 1056 chữ

Tiểu Hắc nhảy cẩng lên, đậu trên vai Lý Vệ, mắt đăm chiêu nhìn Quỷ Quy suy tư, nhưng ngẫm mãi cũng không nhớ ra được cái gì.

Lúc này, từ trong miệng của Quỷ Quy thổi ra một quả cầu bọt nước trong suốt, bên trong có một vài hình ảnh lờ mờ không rõ.

Quả cầu ra ngoài được vài tức thì nổ bụp một tiếng, ngay sau đó, chợt nghe Tiểu Hắc la lên một tiếng tức giận, nhảy phốc lên mai của Quỷ Quy, câng mỏ chưởi bới loạn xạ:

"Con rùa thúi khốn kiếp! Con rùa đầu trọc chết tiệt! Tổ tông 18 đời nhà rùa ngươi! Thứ trơn tru thù vặt! Uổng công bổn tiểu gia xem ngươi là chiến hữu! Ngươi...ngươi vậy lại chiếm đoạt ký ức của tiểu gia! Ngươi là con rùa vô lại!"

Lý Vệ

...

Mị Hồ

...

Quỷ Quy chậm chạp từng cử động, da đầu nhăn lại bất mãn nói:

"Hừ! Chiến hữu cái rắm! Chỉ vì con chim xấu xa cắp vặt như ngươi,mà ta phải chạy trốn khắp nơi!

Tiểu Hắc xù lông đầu, tranh lời:

"Con rùa gan chuột như ngươi chạy thì chạy! Hà cớ gì lấy đi phần ký ức của bổn tiểu gia!"

"Tất nhiên phòng ngừa ngươi tìm thấy ta rồi! Nhưng hàng vạn năm nay ta rốt cuộc đã hiểu được việc ta cần phải làm! Nếu để ta gặp lại con chim xấu xa ngươi! Ta nhất định sẽ phổ cập lại đạo đức cho ngươi! Dẫn ngươi thoát khỏi con đường sai trái! Trở thành một con chim lương thiện!

Lý Vệ

...

Mị Hồ

...

Tiểu Hắc lộn vòng vòng trên không trung, sau đó đậu trên vai Lý Vệ, nhướng cổ họng lấy hơi hét lớn:

"Lương thiện cái đít! Tiểu gia vẫn chưa nhớ hết mọi việc! Ngươi nôn tất cả phần ký ức còn lại ra đây!"

"Ta chỉ giữ bao nhiêu đó! Cái ngươi quên có lẽ liên quan tới người đó!"

"Người đó là ai!"

Ngẫm nghĩ một lát, Quỷ Quy lắc lắc đầu:

"Ta cũng không nhớ!"

...

Lý Vệ tay xoa xoa trán, cảm thấy đau đầu với hai tên gia hoả này, khẩu chiến từ lúc vừa gặp mặt, đây là cặp đôi thiên mệnh sao.

Đúng lúc này, tiếng cười hung ác từ phía trước vọng lại, kèm theo đó là giọng nói của người nam tử:

"Ây dô! Lại thêm một con rùa biết nói nữa! Không nghĩ ngươi lại có nhiều thứ lạ lùng đến vậy! Cũng tốt! Ngươi chết rồi! Tất cả mọi thứ của ngươi đều thuộc về ta!"

Nhìn thấy người nam tử quen thuộc, chính là tên Phạm thiếu vừa gặp trong Yêu Nô Phường, Lý Vệ cười lạnh trong lòng, hắn cố ý chần chừ ở đoạn đường này khá lâu, không phải đợi săn mồi sao.

Con mồi đầu tiền đã tới, và tất nhiên con mồi thứ hai, à phải là thứ hai và thứ ba đều ở gần đây, hắn đã cảm nhận được tất cả từ trước đó.

Hiện tại, Lý Vệ có cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, lại thêm Luyện Thần Thuật tầng 1, thần thức đã mạnh mẽ tương đồng với cảnh giới Luyện Hư sơ kỳ.

Những con chuột ẩn núp trong Nguyệt thành nhỏ bé này, làm sao qua mắt được hắn.

Ngay vừa nghe thấy động tĩnh, Quỷ Quy đã hoá thành một cái lắc chân nhỏ đính mai rùa, phốc liền đeo vào một bên chân Tiểu Hắc.

Lý Vệ thoáng nhìn thấy cũng chỉ biết lắc đầu, sản phẩm hệ thống tuy bất phàm, chỉ là có phần hơi kỳ quái, hơn nữa như đều có cùng một lịch sử...

Mị Hồ biểu cảm run run, cúi gầm mặt che đi đôi mắt mị tình, khẽ nép sát sau lưng Lý Vệ.

Trông điệu bộ đó, Phạm Kinh ngứa đỏ mắt, trong lòng đay nghiến:

"Đợi ta giết chết tên này! Đêm này sẽ giày vò ngươi đến quỳ lạy trên giường!"

Tiếp đó, Phạm Kinh liếc mắt về hướng nào đó, một trung niên tay trần cầm thương từ một chỗ tối như mực bước ra, đi tới đứng bên cạnh hắn.

Người này cúi người kính lễ nhận chỉ thị, hắn có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, là kẻ bảo hộ mà Phạm gia cử theo bên cạnh Phạm Kinh, đặc quyền chỉ dành cho đại thiếu gia được gia tộc bồi dưỡng.

Phạm Kinh bản tính hung tàn, hà hiếp kẻ yếu thế, cưỡng bức nữ tu sĩ có tư sắc, giết người cướp bảo, không việc gì không dám làm.

Nhưng bởi hắn có thế lực gia tộc chống lưng, có kẻ bảo hộ Nguyên Anh kỳ.

Ở những thành trì nhỏ bé, Phạm Kinh hắn không để trong mắt, mặc sức hoành hành bá đạo mà không sợ bị phản sát.

Nếu so với những thành trì lớn, Nguyên Anh sơ kỳ cũng chỉ tạm chấp nhận, nhưng đây là Nguyệt thành, cảnh giới cao nhất ở ngưỡng Nguyên Anh Trung Kỳ, người đó là Nguyệt Nham, thành chủ Nguyệt thành.

Do đó, bằng cảnh giới của kẻ bảo hộ cũng đủ làm mưa làm gió ở đây rồi.

Đương nhiên, Phạm Kinh cũng không ngốc tới mức để kẻ địch có cơ hội chạy trốn, bản thân hắn tuy là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng hà cớ gì hắn phải làm pháo hôi.

Cứ giao phó hết cho thuộc hạ không phải được sao, mà phải cảnh giới hoàn toàn áp chế, một lần diệt sát triệt để.

Trước giờ, hắn vẫn rất tự tin với những điều đó.

Lúc này, trung niên tay trần bước tới phía trước một bước, cả thân hình dập dềnh như bóng ma, hoà vào bóng tối thành một thể, lướt đi không hình không bóng.

Nhanh như chớp đã áp sát trước mặt Lý Vệ, một thương đen kịt băng lãnh, sắt bén, một tiếng vút lao đi như điện giật, kéo rê trong hư không, nhanh như lôi đình vạn quân, tay nhấn tới nhẹ nhàng dứt khoát, mũi thương loé lên ý chí đoạt mệnh.

Mọi hành động diễn tả khá dài dòng, thực tế chỉ diễn ra trong vài tức hơi thở.

Bạn đang đọc Thôn Thiên Đế sáng tác bởi xhanc2
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xhanc2
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.