Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8.2

Phiên bản Dịch · 3188 chữ

Nháy mắt, Trác Dung và Diệp Hoa lĩnh hội được cái gì gọi là hoảng hốt lúng túng, cái gì kêu là nhốn nháo hoảng loạn (7), bởi vì giờ phút này hai người họ chính là người phát ngôn tốt nhất cho hai câu thành ngữ trên.

“Tiểu, Tiểu Vũ, con… con về hồi nào thế?” Ngắc nga ngắc ngứ hỏi con, Diệp Hoa hoảng hốt chỉnh sửa lại quần áo của mình, chỉ mong sao che giấu được “gian tình” trước mặt con.

“Vừa mới ạ!” Sao mẹ lại căng thẳng thế chứ, Trác Dật Vũ tràn đầy một bụng khó hiểu. Sau đó ngoan ngoãn bước lên, thân thiết kéo lại vạt áo của mẹ vừa bị lật lên để lộ cái eo trắng nõn.

“Mẹ, mẹ thật ngốc! Mặc quần áo cũng không được.”

Lời lẽ ngây thơ như vậy, cử chỉ thân mật như vậy làm Diệp Hoa chột dạ, không kềm được trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nào đó, lại nhận được nụ cười cực kỳ vô lại của đầu sỏ.

Nhưng mà ông trời rất công bằng!

Trong lúc Diệp Hoa luống cuống sửa sang lại, Trác Dật Vũ chuyển sang nhìn ba, tiếp tục đặt ra câu hỏi hết sức ngây thơ:

“Ba, trong quần ba giấu cái gì vậy, sao lại phồng lên?”

Câu hỏi này vừa xuất hiện, tức khắc gương mặt tươi cười của Trác Dung cứng đờ, kế đó đổi thành Diệp Hoa che miệng cười trộm.

“Không có gì! Khi nào lớn con sẽ biết.” Tứ lạng bạt thiên cân, thẳng thừng qua loa cho xong, Trác Dung xấu hổ ho nhẹ, đồng thời âm thầm nỗ lực ép mình giảm xuống dục vọng, cũng không nhịn được bắt đầu nghi ngờ, con trai mình có khi nào là tên nhóc bụng dạ đen tối bẩm sinh hay không.

Cái gì mà đợi lớn sẽ biết?

Trác Dật Vũ nghe mà đầu như lạc vào sương mù, hoàn toàn không hiểu, đang định thắc mắc thì đã bị giành trước một bước.

“Tiểu Vũ, con cầm cái gì về thế?” Ngăn chận con tiếp tục truy hỏi vấn đề làm người ta xấu hổ kia, Trác Dung tiên hạ thủ vi cường, lập tức dời sự chú ý của bé đi chỗ khác.

Quả nhiên, Trác Dật Vũ lập tức quên ngay vấn đề vừa rồi, hào hứng giơ cái vật hình tròn trong tay lên.

“Chú Thủy tặng con đó!”

Lúc nhìn rõ cái vật tròn tròn con cầm trong tay thì Trác Dung thiếu điều nghẹt thở, im lặng mất ba giây mới mở miệng.

“Chú Thủy là ai? Sao lại tặng con cái thứ này?”

Trác Dật Vũ đang định trả lời, Diệp Hoa lại nói đỡ cho bé.

“Chú Thủy mà Tiểu Vũ nói nhà ở cách vách, là con trai của bác gái Thủy, láng giềng nhà em đã hai mươi năm rồi. Năm ngoái vừa đi làm pháp y, Tiểu Vũ rất thích tìm cậu ấy chơi đùa.”

Lại trầm mặc ba giây, vẻ mặt Trác Dung cực kỳ quái dị.

“Cứ cho là làm pháp y đi, cũng không nên tặng một đứa bé sáu tuổi tiêu bản sọ người chứ?”

Tuy nhìn là biết nó làm bằng nhựa nhưng tặng cho một đứa trẻ món đồ thế này chẳng những quá mức quỷ dị mà còn rất kinh khủng, không cẩn thận sẽ làm người khác sợ.

Làm láng giềng đã hai mươi năm, Diệp Hoa trái lại biết rõ cậu con trai nhà họ Thủy có cái sở thích đặc biệt này, thành ra cũng không để ý lắm.

“Thủy Thần thích mấy cái này. Tiểu Vũ cũng thích lắm, lúc nào cũng tìm Thủy Thần chơi.”

“Tiểu Vũ, con thích mấy cái đó à?”

“Rất thích ạ!” Trác Dật Vũ ngây thơ gật đầu.

“Chỗ chú Thủy có rất nhiều thứ như thế này, con thích nghe chú ấy kể chuyện…”

Giọng nói non nớt ngưng lại một chút, kế đó rõ ràng là mang theo giận dỗi và thất vọng: “Chú Thủy thật là keo kiệt! Chú ấy nói chú ấy có một cái đầu lâu ngâm trong formone, còn đặt tên cho ông ấy là “ông Vương” nữa. Con xin chú mang về cho con xem, thế mà chú không chịu.”

Có lẽ hôm nào đó, bé có thể xin chú Thủy dẫn bé đến thẳng phòng pháp y nhìn mới được.

Lần này thì Trác Dung triệt để nghẹn họng, chỉ biết trừng trừng nhìn con chơi đùa cái đầu nhựa trong tay. Có tới nửa ngày, anh nhịn không nổi quay sang hỏi người phụ nữ đã quay lại đứng trước bếp gas nấu ăn.

“Em không phản đối à?” Sở thích này thật sự quá nặng rồi.

“Phản đối cái gì?” Diệp Hoa quay đầu hỏi, không hiểu ý anh.

Trỏ ba ngón tay về phía cậu con đang chơi với cái đầu, anh hỏi lại:

“Cái sở thích này hay à?”

“Cũng đâu có gì không được đâu!” Diệp Hoa cảm thấy không có gì quan trọng, thậm chí còn đưa ra bằng chứng nữa.

“Sở thích này của Thủy Thần cũng đâu có ảnh hưởng gì tới cậu ấy. Thậm chí học hành rất giỏi, không cần ai phải lo lắng. Trong mắt các bậc cha mẹ ở đây là tấm gương tốt đó!”

Được rồi! Lần này thì anh hoàn toàn không còn gì để nói.

Trác Dung âm thầm thở dài, nghĩ bụng có lẽ từ giờ anh nên bắt đầu quan tâm tới việc chọn nghề sau này của Tiểu Vũ.

Formone, đầu lâu, pháp y? Hừm… anh không muốn nghĩ thêm nữa.

Ban đêm, sau khi Trác Dật Vũ được mẹ dỗ ngủ say không lâu. Trong căn phòng kế bên lờ mờ có tiếng động nho nhỏ.

Trác Dung ôm chị ngồi xuống giường. Những nụ hôn nhỏ, nhẹ như cánh bướm không ngừng rơi xuống trán, hai má, mắt, chóp mũi chị, cuối cùng là đôi môi đỏ mọng ngọt ngào say lòng người.

Như cuồng phong bão táp, lại như gió nhẹ nắng mai, bọn họ không ngừng hôn nhau, lưỡi mềm thăm dò tìm tòi khoang miệng trơn ướt nóng cháy của nhau, ngón tay vuốt ve mơn trớn thân thể đối phương.

Không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ cùng nhau ngã xuống giường, bức thiết mà khó nhịn, lôi kéo quần áo của nhau, chỉ muốn mau chóng cởi bỏ tất cả quần áo cản trở họ, cảm thụ da thịt nóng rực của đối phương.

“Anh đến đây…” Cười khẽ, Trác Dung nhanh nhẹn cởi quần áo mình, thân hình trần trụi thon dài mà cường tráng phủ lên người phụ nữ trên giường.

Nhìn bộ ngực trống trơn của anh, mặt Diệp Hoa ửng hồng, hơi xấu hổ liếc mắt nhìn đi chỗ khác nhưng lại bị Trác Dung phát hiện, còn giữ hai má chị buộc chị tận mắt nhìn anh.

“Không thích thân thể anh sao?” Trác Dung cười hỏi, ngón tay thon dài lần lượt cởi bỏ từng chiếc nút áo, để lộ bầu ngực trắng mịn bó trong lớp bra.

Lắc đầu, Diệp Hoa thẹn thùng không nói, dùng hành động để biểu lộ.

Chị đưa tay vuốt ve ngực anh, ngón tay vẽ một đường, lướt qua hai đầu núm xuống dưới, cuối cùng dừng lại trên bụng dưới nóng bỏng, thật lâu không cử động.

“Tiếp tục đi em…” giọng nói ấm ách kèm theo khổ sở, nhẫn nhịn, Trác Dung nỉ non yêu cầu, trán thấm đẫm mồ hôi.

Được khích lệ, chị lấy hết dũng khí lướt xuống. Khoảnh khắc chạm tới cứng rắn mà nóng bỏng, Trác Dung dường như không kiên trì nổi nữa, gầm khẽ một tiếng nhanh như chớp cởi hết quần áo vốn chẳng còn sót lại bao nhiêu trên người chị, kế đó như mãnh hổ sổng chuồng đè lên người chị, động tác dữ dội mà nhiệt tình.

Rất nhanh, hai bóng người trên giường nồng nhiệt quấn lấy nhau, gảy nên giai điệu đẹp đẽ từ cổ chí kim.

Đêm càng muộn, nồng nàn mà triền miên.

Gạt đi một đoạn say rượu làm bậy trước hôn nhân, hôm nay, sau bao nhiêu năm, hai vợ chồng lần đầu tiên hưởng thụ niềm vui thân mật. Thành thử cả hai đều tìm tòi, nhiệt tình thám hiểm thân thể đối phương. Qua đi thật lâu, trong dư âm còn sót lại, cả hai ôm lấy nhau, khóe mắt đuôi mày đều tràn ngập ý cười.

“Chọn thời gian, em và Tiểu Vũ dọn về nhà họ Trác nha!” Ôm thân mình xinh đẹp mềm mại trong lòng, Trác Dung thì thầm.

“Vì sao?” Cười khẽ, nằm úp sấp trên vòm ngực trần trụi của anh, Diệp Hoa vừa kéo tóc anh nghịch vừa lắc đầu phản đối.

“Như bây giờ không phải rất tốt sao?”

Đối với căn biệt thự hoành tráng đó, chị có rất nhiều hồi ức không vui nhưng ở nhà họ Diệp, những gì chị có đều tuyệt vời như thế. Ngay cả lần đầu tiên ân ái sau bao nhiêu năm của bọn họ cũng phát sinh ở nơi này.

Chụp lấy ngón tay nghịch ngợm của chị cắn một cái, Trác Dung lúc này mới thở dài sâu xa, chậm rãi buông một câu khiến cả đầu Diệp Hoa toàn là sương mù.

“Mạnh mẫu ba lần dời nhà không phải không có đạo lý, láng giềng thực sự rất trọng yếu!”

Tinh mơ ngày hôm sau, Trác Dật Vũ mơ mơ màng màng lật người qua, lại không ôm được mềm mại thơm phức. Hai mắt bé lim dim, lờ đờ xuống giường, lắc la lắc lư bắt đầu hành trình đi tìm mẹ.

Phòng khách không có!

Bếp không có!

Phòng tắm có ba?

Đôi mắt nhập nhèm nhìn ba đi từ phòng tắm ra, nhóc con đầu tiên là ngẩn ngơ nhưng cũng không quá bất ngờ. Nói cho cùng, từ sau khi bé bị tai nạn, quãng thời gian này ba thỉnh thoảng lại ở lại qua đêm, chỉ là… hình như tâm tình của ba hôm nay đặc biệt tốt?

“Tiểu Vũ, sao vậy con?” Trải qua một đêm thỏa mãn, hôm nay Trác Dung nhìn đặc biệt tươi tỉnh thoải mái, tinh thần cũng đặc biệt tốt.

“Mẹ đâu ạ?” Tay nhỏ dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, Trác Dật Vũ lanh lợi không tìm thấy mẹ thắc mắc.

“Mẹ còn ngủ mà!” Nghĩ đến đêm qua triền miên, Trác Dung mỉm cười, đưa tay xoa cái đầu năm phân của con, lòng bàn tay bị mấy sợi tóc ngắn ngủn chọc vào nhột nhạt, tâm tình càng vui vẻ.

“Không có mà!” Lắc đầu, cậu nhóc nói rất nghiêm chỉnh:

“Con vừa dậy đã không thấy mẹ rồi!”

Vì hai mẹ con luôn ngủ chung, thế nên bé tỉnh dậy không thấy mẹ nằm bên cạnh liền cho rằng mẹ đã dậy rồi.

Trác Dung nghe xong, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn căn phòng bên tay trái. Nó vốn dĩ là của cha vợ đã qua đời, hôm nay lại là căn phòng anh ngủ lại mỗi lần ở qua đêm. Đang ngẫm nghĩ xem làm thế nào để giải thích với con, vì sao Diệp Hoa không nằm ngủ trên giường của hai mẹ con mà lại ngủ cạnh anh thì, cánh cửa phòng khép kín đột ngột mở ra, bóng dáng quen thuộc với cả hai cha con bước ra ngoài…

“Mẹ!” Vui vẻ kêu một tiếng, Trác Dật Vũ nhào vào lòng mẹ.

Diệp Hoa vốn định nhẹ tay nhẹ chân chuồn về phòng ngủ với con, nào ngờ hôm nay nhóc con lại dậy thật sớm, chị luống cuống tay chân mới ổn định thân hình nhỏ nhắn trong lòng, vẻ mặt rõ ràng là chột dạ.

“Sao hôm nay con dậy sớm thế?” Khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, chị nhỏ giọng hỏi con.

“Con dậy không thấy mẹ đâu nên đi tìm.” Vừa ngáp vừa nói, Trác Dật Vũ thắc mắc:

“Mẹ, sao mẹ lại từ phòng ba đi ra?”

Diệp Hoa nghe con hỏi, ấp a ấp úng một hồi không biết trả lời ra sao.

Ngược lại, Trác Dung đứng một bên nhếch miệng cười, nhướng chân mày hứng thú chờ coi chị nói thế nào.

Không biết tâm tư của người đàn ông nào đó, Diệp Hoa đỏ mặt lườm anh một cái, quyết định bất chấp vấn đề này, trực tiếp chuyển sang chuyện khác.

“Muốn ngủ tiếp không, mẹ ngủ với con một lát nữa được không?”

Không nhận được câu trả lời, Trác Dật Vũ ngáp lần nữa, lúc lắc cái đầu nhỏ cự tuyệt.

“Con muốn đi đánh răng, rửa mặt.” Nói xong, ngái ngủ bước vô phòng tắm.

Đợi bóng người nhỏ xíu khuất sau cánh cửa phòng tắm, Trác Dung cười toe, không nói hai lời nhào lên hôn chị một cái thật sâu, đến chừng hài lòng mới thả ra.

“Anh, anh làm cái gì thế?” Mặt đỏ tai nóng bừng mắng khẽ, Diệp Hoa giận dỗi: “Để Tiểu Vũ thấy thì làm sao?”

“Thấy thì thấy, có sao đâu?” Mỉm cười không ngớt, Trác Dung không thèm để tâm.

“Cha mẹ ân ái là chuyện thường tình, đến lúc nào đó con cũng cần tập cho quen.”

“Không nói với anh nữa!” Thẹn thùng đỏ mặt, chị hờn dỗi gắt anh, quẳng anh sang một bên quay người đi vào bếp.

“Em đi làm bữa sáng.”

Trác Dung không tính toán bị bỏ rơi, mặt mày tươi cười rạng rỡ bám đuôi chị vào bếp, lấy danh nghĩa là giúp đỡ, thực chất là quấy rối.

Suốt quá trình làm bữa sáng, anh không ngừng thừa dịp sờ chỗ này một cái, hôn chỗ kia một cái, như mỡ dính bám người. Làm Diệp Hoa một mặt mắng yêu ngăn cản, mặt khác lại vừa tức vừa buồn cười. Ai mà ngờ người có cá tính trầm ổn nội liễm như anh có lúc lại mặt dày đến thế.

Trong tiếng cười đùa mắng yêu, bám dính đó, Diệp Hoa làm xong sandwich cá ngừ kẹp rau. Trác Dật Vũ vệ sinh hoàn tất chui vào bếp, ngoan ngoãn tự động ngồi xuống bàn ăn.

Giục Trác Dung ngồi lại đàng hoàng, Diệp Hoa lấy sữa tươi trong tủ lạnh rót vào cốc cho cả ba người, sau đó mới ngồi xuống cùng hai cha con bắt đầu thưởng thức bữa sáng.

Một nhà ba người vừa ăn vừa tán gẫu, không khí cực kỳ hòa hợp. Đột nhiên, Trác Dật Vũ hình như phát hiện cái gì đó, mở miệng thắc mắc:

“Mẹ, mẹ bị muỗi cắn à?”

“Gì cơ?” Diệp Hoa ngớ ra, không hiểu ý con.

Ngón tay nhỏ vươn tới, trỏ vào vị trí trên xương quai xanh của chị.

“Chỗ này đỏ đỏ, giống như bị muỗi cắn á.”

Diệp Hoa vô thức cúi đầu nhìn, lúc vết đỏ trên xương quai xanh lọt vào rèm mắt thì, chị hoảng hồn la lên “á”, vội vàng kéo cao cổ áo che lại. Hai má lập tức bị chiếm lĩnh bởi sức nóng dữ dội, mà người chế tạo ra tội chứng nào đó lại vội vàng cầm cốc sữa lên uống để che giấu khóe miệng đang nhếch lên vì cười.

Tức tối trừng anh, Diệp Hoa vừa quẫn vừa thẹn, lại còn phải cố giả vờ điềm tĩnh trả lời bảo bối đang nghiêm chỉnh nhìn chị, chờ đợi đáp án.

“Ừ, đúng là bị muỗi cắn đó!” Gật đầu thật mạnh, cứ như muốn nhấn mạnh mình không có nói sai.

Nhận được đáp án, mắt nhóc con lộ vẻ đồng tình.

“Con muỗi này nhất định là to lắm. Mẹ, tội mẹ quá!”

Vết đỏ to thế cơ mà! Nhất định là ngứa lắm?

“Khụ khụ khụ…” Đột nhiên bị sặc sữa, Trác Dung ho đến mức cả mặt đỏ bừng.

“Đúng đó! Nhất định là một con muỗi rất bự.” Liếc xéo người đàn ông đang ho sặc sụa không ngớt, Diệp Hoa đồng ý với con trăm phần trăm.

Anh chắc chắn thằng con này bụng dạ đen tối trời sinh rồi.

Rốt cuộc, Trác Dung khó khăn lắm mới ngừng ho, vờ như không thấy ai đó liếc xéo, điềm nhiên như không hỏi con:

“Tiểu Vũ, có muốn cùng mẹ về nhà ở Thiên Mẫu không con?”

Đêm qua anh đã đề nghị như vậy nhưng Diệp Hoa chỉ cười, thủy chung không gật đầu. Anh đành phải xuống tay nơi con, biết nếu nhóc con đồng ý, chị nhất định sẽ đáp ứng.

Nghe xong, Diệp Hoa hiểu ra anh tâm tư gian trá, chơi trờ “bắt giặc trước bắt vua”, cũng không lên tiếng. Ngược lại, nhóc con bị xem là “vua giặc” lại ngạc nhiên nhìn anh.

“Vì sao?” Mặt Trác Dật Vũ rất nghiêm nghị, hỏi lại. Bé cảm thấy ở chỗ này với mẹ rất ổn, một chút cũng không muốn về.

Vì sao? Vì sao phản ứng của hai mẹ con đều giống hệt nhau. Đều không hẹn mà cùng mở miệng hỏi “vì sao”?

Trác Dung âm thầm thở dài, bất quá lại đưa ra lý do cực kỳ đường đường chính chính.

“Nhà ở Thiên Mẫu lớn hơn, ở thoải mái hơn, đúng không?”

“Con và mẹ ở đây cũng rất dễ chịu mà!” Lý do của nhóc con cũng rất đầy đủ.

“Vậy ba thì sao?” Làm bộ mất mát nhìn con, Trác Dung có chút buồn rầu mình lại bị gạt ra ngoài.

“…” Bất ngờ, Trác Dật Vũ trầm mặc, gương mặt nhỏ rối rắm, nghĩ gì đó rất lâu mới lẩm bẩm,

“Ba mỗi ngày đều đến mà…”

“Vậy không giống!” Lắc đầu, vẻ mặt Trác Dung càng thêm cô đơn.

Ngồi một bên, Diệp Hoa nghe hai cha con đối đáp, không nhịn được muốn che mặt… cái người lớn như vậy rồi, không ngờ lại muốn giả vờ tội nghiệp để dụ dỗ con, thật là… đáng xấu hổ quá mà!

Đáng xấu hổ nhất là… con không bị mắc lừa!

Đúng vậy! Trác Dật Vũ không mắc lừa, tự nhiên cũng không đồng ý dọn về. Bé ngồm ngoàm hai, ba miếng ăn cho xong sandwich, tức tốc tuột khỏi ghế ngồi.

“Con thích ở đây, không muốn dọn về!” Quăng lại một câu, bé nhanh chóng chạy mất tiêu.

Nhìn nhóc con như làn khói vọt lẹ không thấy bóng người, Trác Dung không nói nên lời nhìn Diệp Hoa, lại nhận được nụ cười đầy trêu cợt của chị.

“Được thôi! Núi không chuyển thì đường dời vậy.” Sảng khoái chấp nhận thất bại, Trác Dung gõ bàn kết án.

“Hai mẹ con đã không chịu về, vậy đổi lại thành anh dọn đến đây thôi!”

Bạn đang đọc Thư Hối Lỗi Của Tổng Tài của Trạm Lượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.