Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chấp nhận sự thật đi

Tiểu thuyết gốc · 2473 chữ

Khẽ thở dài cho dù không đứng nhất đi nữa, vẫn còn có hội đến thê châu phủ đi thi lần nữa nha tuy không được tú tài, ta vẫn tự tin mình là nhất.

Mang trong lòng tính miện bất chấp, cũng không có gì buồn tiếp tục chính mình bán hàng cứ thế hơn hai ngày qua.

Trong lúc từ đang ăn đi bán kẹo đi qua một trước cửa ngôi lâu thời điểm

bán kẹo trên đường đầy náo nhiệt thì đi qua nơi lâu ổn ào thời điểm nhìn vào bên trong hắn hơi nghi ngờ bởi gì nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc gặp trong kỳ thi trước đó.

Thế là hắn bèn bắt truyện cùng qua đường người hỏi thăm vị nay huynh đệ ngươi biết nơi có chuyện gì vì sao náo nhiệt thế kia.

Tên kia nhìn đến hắn mở miệng ngươi không biết sao thành chủ vì để chúc mừng triệu sĩ tử đỗ tú tài nên đặc biệt tổ chức mới tất cả văn sĩ đến chung vui đây.

đúng a nghe nói ai có trên bang điều được mời đến ừm nè ngươi mua kẹo sao.

ấy ta không cần cảm ơn tạm biệt huynh đệ

kẹo đường đây kẹo đường đây.

không ngon liền không trả tiền đi bước qua từng đường con nhỏ cuối cùng bán xong xuôi đúng lúc cũng bị sẽ còn mấy cây toàn bộ điều cho.

Thời điểm trở về ngõ ăn may thời điểm từ văn người có thư à.

ngã nam tử thiếu niên trên cầm lấy tâm thư chạy đến trên cầm lấy tâm thư cảm tạ

không có gì người về sau làm kẹo cho ta vài cây lá được thiếu niên cười đến khá vui vẻ

Xé ra phong bì nhìn đến nội dung

 Đại khái là bảo hắn 3 tháng sau tụ hội đến thương giao hội liền chuẩn bị xuất phát đến thê châu phủ quận.

Thương giao hội là một cái thương hội là thường vân chuyển người đến các nơi xa nhờ họ đi cũng không tệ lắm.

Đem lá thư cất vào trong lòng phải nói đến với tài năng của ta chắc chắn có thể nắm lấy được hạng nhất thê châu thế là hắn không thể cầm được lòng nghĩ đến cưới cháu gái chủ thành không thành.

thì ta lắp kế khác nha, vác lên cây trúc trở lại từ khoản thời gian rảnh rỗi đối với hắn cứ đến sòng bạc mục tiêu của từ văn là cố kiếm mua thêm cái quần có thể mặc một bộ đồ hoàn chỉnh rồi.

Trời không phụ người có lòng hắn thành công hắn từ trong Tiệp mai đi ra một thân vẫn ăn mặc như vậy có vẻ khí chất tăng lên không ít đi.

Trên tay đã có cái quần y phục mới rồi do sợ làm bẩn nên từ văn liền đem nó cất kỹ luôn không sài liền sẽ không bẩn không bẩn liền không cần mua mới.

Tóc độ ba trôi qua như ai đó bỏ chạy khi đang trộm của con gà nhà ta, tháng 4 ngày 4 âm tháng 4 âm năm âm

Sáng sớm ấy thiếu niên phi thường vui vẻ mang theo y phục vừa mua được cẩn thận mặc lên đến hắn còn cẩn trọng vuốt vuốt mặt.

Vui vẻ lên mang mặc lên bộ quần áo quý giá, tạm biệt mấy người bạn chính mình ở nam ngõ hẽm hỗ ca tạm biệt ngươi đi

Một ó khuôn mặt tỉnh bơ mà nói ngươi muốn đi sao chúng ta sẽ rất nhớ món mức mà ngươi làm đi.

Từ văn khẽ vỗ hắn vai yên tâm ta ghi lại cách nấu rồi nếu các ngươi muốn ăn có thể tự làm nhớ nha đừng có khặc khặc hiểu sao.

Hẹn nhau gặp lại

ừm ngươi dao phí cho trương ca chưa nha

Tất nhiên là rồi mặc dù khá nghi hoặc muốn rời đi còn phải giao phí tuy vậy vẫn phải tốn khá khá đi .

Từ huynh đệ gã nam tử lù đù trong đó móc ra mấy đồng coi như thời gian này tiền ăn mức táo của ngươi đi ta đúng vậy ta nữa ta nữa.

Ngại quá từ văn hơi do dự có nên nhận hay không dù sao đi nữa thôi ta không cần ngươi giữa lấy mà đi mua mỳ nhà.

.

Tạm biệt từ ngốc không biết có ai hô một câu làm cảm hứng tuột xuống không phanh như tuột huyết áp thiếu niên cảm thấy lòng ngực khó thở con...không nên tỉnh tâm.

Rời đi nam phương ngõ hẽm đạo bước đi trên đường phố nháo nhiệt thỉnh thoảng còn chuyện đến tiếng mắng chửi làm hắn phải quay đầu lại xem có phải hay không nói mình .##

Khẽ điếm lấy chỉnh sửa ít ỏi tiền, dạo đi hồi lúc đến cửa thành trời đã sáng hoàn toàn mây trắng bòng bền như những giấc mơ hảo huyền của ai đó.

Đứng trước cửa thành ngồi đợi nhìn đến cũng nhàm chán sao lần nào cũng phải bắt ta đợi chờ nha không phải đã nói đi sớm còn gì.

Quay về một chút đi

Ngày qua tại cửa thành này ngày 3 âm tháng 4 năm cẩu lương

Đám người chen lấn đứng đông đúc vô cùng, có không ít xe ngựa đâu đậu thành từng dãy trên xe còn có người đang cho ngựa ăn cỏ nước bọt lòng thòng.

Rất ít người ăn mặc nho nhã văn sĩ còn có rất nhiều nhiều thiếu nữ hình như đang nói chuyện gì đó vui vẻ

Thiếu niên khóc lệ đến lệ my lăng dài dài!

Hạ nhi ngươi yên tâm ta nhất định sẽ thành công đến lúc đó ta sẽ trở về nhất định sinh lễ đền nhà ngươi cầu thân nha đến lúc đó ngươi phải đồng ý

Nữ tử có khuôn nhỏ nhắn gọi hạ nhi nhẹ gật đầu khóc nức nở đông ca ca ngươi cứ yên tâm ta nhất định đợi ngươi nói rồi khẽ bước đến gần hôn má thiếu niên...

Tạm biệt

Đến giờ nên lên đường lúc này một tên hộ vệ chạy đến nơi này đại nhân vẫn còn vài người chưa đến.

Đợi thêm lát nữa nếu bọn hắn không đến liền lên đường thôi, việc không liên quan đến chúng ta đại nhân, mặt trời dần lên cao đoàn xe ngựa chậm rãi lăng bánh ra khỏi thành chỉ để lại từng thân ảnh nhung nhớ đợ chờ liệu có thể đợi tới lúc đó sao.

Hiện tại thì

Ở dòng người đông lúc hai hai thiếu niên đứng ngây ngốc ở đó .

Từ văn vốn nghĩ là chỉ cần đợi nhưng đợi rồi đợi.

Bàm đêm bao trùm tử yến thành mà hắn lúc này đã mất cả niềm tin nhìn đến lá thư trong tay chính mình vậy nhớ lầm ngày sao.

Khẽ ngục xuống đường không khí im lặng bao trùm cả người hắn giống như ai đó ôm lấy lạnh quá nah.

Mà cách đó không không khác biệt với hắn lắm cũng có một tên đang gào thét trời cao trời xanh a tại sao vậy ngươi đối với ta vậy mà tàn nhẫn thế à.

Vừa nãy cũng có một tên thiếu loạn choang chạy đến vừa đến đã không ngừng khóc rồi

Trấn viễn là tên thiếu niên sinh ra ở gia đình không khá giả gì hắn từ nhỏ liền quyết tâm một mực nuôi ý tưởng đi thi khoa khảo ghi tên bản vàng, vốn gã cũng không cũng phải thông minh nhưng nhờ vào cố gắng đã thành công ghi lên bảng rồi.

Điều này làm gả vô cùng vui vẻ khi trở đã rủ mấy vị huynh thâm tình đến chúng vui do vui quá không ngừng uống đến liền tục ba tháng uống đến quên cả thời gian rồi.

La trấn nhớ đến gương mặt gia đình nhưng gương mặt người nhà khi biết được thế nào hành diện.

nghĩ đến đây nhất thời trong lòng có ức khí lân lên trong lòng không phải là uống một ít rượu thôi à.

+Tầm. Tầm 200 thùng thôi rượu tầm 200 chục lít.

Từ văn nghe được tiếng khóc thản thê lương cũng ngẩn đầu trong lại thấy được thiếu niên lan nhìn xa, hình như là người cùng cảnh ngộ như mình đi, không đúng ta sao lại cùng cảnh ngộ

Cất bước chân đi đến gần, khẽ hỏi thăm vị này huynh đệ ngươi cũng ngươi cũng là bị bỏ lỡ đoàn xe sao.

Trấn la hơi ngẩn đầu đã thấy cũng với hắn một dạng thiếu niên hắn không xác định cũng hỏi ngươi cũng đến trễ đoàn thi khoa sao sao

Thiếu niên thở dài ta chỉ là nhờ nhầm ngày mới đến trễ a còn ngươi nha

Ta sao, trấn la nói ra trên mặt lại chảy xuống nước mắt ta chỉ là uống ít rượu thôi...

Từ văn và trấn như mới gặp đã quen từ lâu, rất nhanh đã thành huynh đệ tốt.

Ta nói từ huynh đệ có hay không chúng ta thật khổ đã cố gắng hết sức hiện bây giờ chỉ vì quên đi liền mất đến cơ hội rồi thay đổi cuộc đời rồi nhỉ

Trong một tay nghe lấy lời thiếu niên trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem làm thế nào đến được thê chủ phủ quận.

Hắn suy nghĩ làm thế nào từ tử yến thành chạy đến thê châu phủ để dự thi đâu

Nhất Đại vương triều có ba châu rất lớn lớn, từ văn biết mình đang ở thuộc của thê châu mà um

thê châu quận bao gồm vô số thành trì rất rộng lớn địa điểm tổ chức thi là mà nơi phồn hoa nhất thê châu thủ phủ (...)

Muốn từ yến tử thành chạy đến đó, phải đi qua nhiều tòa thánh khác khoản cách tòa thành gần nhất ừm rất gần khoản 40 50 dạm đường nếu không đi theo trung chuyển mà nói trực tiếp hướng đến thê quận Phủ mà nói ừm khoản 700 800 dặm gì đó rất ít đi.

Vẫn vòn một cách khác đó chính là đi đến tử yên thương hội nhờ họ hộ tống đến đó rất chi là thoải mái.

Muốn đi như vậy một lần hộ tống mất khoảng 50 đến 100 lượng tùy theo người muốn khá rẻ.

Nha Thứ từ văn thiếu nhất đó chính là tiền hừ không phải chỉ là đi bộ đến đó thôi sao đi bộ có vấn đề gì sao có chết sao.

Ta đi bằng hai chân cũng có thể đến với suy nghĩ này. Nhìn đến thiếu niên đang khóc dưới đất ta có lỗi với các ngươi.

Thiếu niên mặt nghiêm túc ngồi xuống cạnh tên nam tử nhẹ giọng ấm áp chuyền đến hảo huynh đệ ngươi có muốn đi thủ quận không nha.

huynh đệ

Đang khóc nghe đến thiếu niên nghiệm nghị nhìn lại huỳnh đài chẳng lẽ có tiền thuê thương hội a, ngươi nhìn đến ta rất giống người có nhiều tiền sao.

La trấn trong đến đến thật không phải giống người có tiền áo tuy rằng sạch sẽ nhưng khí chất giống um không nên nói ra thì hơn.

Hắn nở ra nụ cười đưa tai đến gần nói đến chính mình kế hoạch vĩ đại chính mình cho nói gã thiếu niên.

nghe xong đôi mắt la trấn sáng lên nói huynh đệ hay khoát lên vai đối với từ văn huỳnh đệ ngươi thật thông minh a.

Đúng vậy chúng không vì một chuyện nhỏ như này mà từ bỏ cuộc sống phải biết tự lượng sức như phải dùng hết sức mới biết lượng sức được.

Hai người bắt đầu bàn bạc có thật chúng ta có thể đến thê quận phủ không.

Huynh đệ cứ yên tâm cứ tin vào ta.

La trấn nghe theo lời từ văn trở về nhà lấy đồ bán đi chuẩn bị đi bộ đến thê châu nha rất đơn giãn rất thông minh.

còn từ văn thì chính mình lụi thụi trở lại ăn mài ngõ hẻm hơi chê mặt lại khuôn mặt không chút biến sắc đi vào.

ở đầu con hẻm tối tâm đến chẳng thấy tí nắng nào "một tên đại hán kinh ngạc hỏi đó không phải từ văn sao có ngươi cùng nhau nhìn lại ừm sao trở về rồi

Hặc hắc không phải là không muốn rời xa chúng ta đi huynh đệ với nhau lâu như vậy mà.

Mặc kệ mấy tên nay thiếu niên trực tiếp đi lướt qua

A từ ngươi không phải không nỡ bỏ chúng ta nên muốn ở đây cùng chúng ta đó chứ.

hừ nhẹ khuôn gương mặt vô cùng không tốt hỏi thăm mẫu thân đối phương về sau tí nữa liền muốn cho tên đầu trọc hắn đấm đi cũng may là có người cản từ văn lại nếu không biết chuyện gì xảy ra nữa.

Đi vào chuẩn bị sau đó không lâu, lại ra đảo quanh tử yến thành mua rất nhiều thứ chủ yếu là đồ ăn trong lúc đi qua quầy hàng.

*Khách nhân mua thịt khô sao rất ngon đấy lại rất rẻ nha một tên có gương mặt giang giang khẽ lâu trên tráng mùi hôi cười tươi

Từ văn phát tiệm bán thịt khô ừm thế là dùng hết số ngân lượng ít đến đáng thương của mình mua hết toàn bộ thịt khô.

Điều kỳ lạ đó tuy là thịt khô như lại rất ghẻ hơn nữa, lão khi bán được đồ về ra gương mặt lộ nụ cười kỳ lạ thịt xanh thịt xanh đây.

Hắn theo như nói lúc đầu đến cửa thành nam đã thấy được tên la trấn sau lưng gã cũng có cái bao lớn.

Đi .

Um đi thôi thiếu niên khẽ quay đầu không thèm nhìn lại tòa thành cứ thế đi rồi.

Thế là hai thiếu niên không lượng sức không biết gì.

Cứ mang theo vài món đồ cứ thế lên đường đi khỏi cửa thành, thứ để lại phía lưng vẫn là con đường náo nhiệt như vậy

Trước cửa thành

*Ừm ngươi còn tiền sao?không!

ta còn một ít đóng hộ ta tiền đi

Từ văn vì không có tiền thế là nhờ đến huynh đệ tốt chính mình nộp thôi.

Hai thiếu niên đi ra khỏi thành bước đến thời giới bên ngoài chỉ để lại cô đơn thủ vệ trong về phương xa bị ngáo sao

Bạn đang đọc Thuần Lương.. sáng tác bởi lylysam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lylysam
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.