Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sách mới mau tới sủng ái ta.

1857 chữ

"'Đại tỷ... thiếu nãi nãi, tổ tông... ta chỉ là một tên tiểu quỷ, làm sao biết bên trong có chuyện gì xảy ra a, ngài bỏ qua cho ta đi có được không. Hu hu hu, ta trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, cả nhà đều đang trông cậy vào ta, ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta một con đường sống đi!"

Trong sơn động âm u, tiếng quỷ khóc nức nỡ truyền ra, một nữ tử với thân y phục đỏ rực đang ngồi trên một đồi núi được lấp bởi bạch cốt, đầu lâu lưu lạc ở bốn phía, cố ngồi phía trên tựa như một đóa hoa kiều diễm đang nở rộ, lại lộ vẻ âm u quỷ dị.

Phía dưới lại có một cái bóng trắng nửa trong suốt đang than thở gào thét.

Nữ tử thuận tay nhặt cái đầu lâu ném qua, âm thanh mềm mại trong sơn động lại có vẻ giận dữ: " Khóc cái gì mà khóc, ai không biết còn tưởng ra ta làm gì ngươi. Lại nói ngươi là một cô hồn dã quỷ thì lấy đâu ra trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ chứ! ".

Cái bóng nửa trong suốt vì cái đập qua mà hung hăng lung lay mấy cái, lại cất cao gào lên: " Tổ tông, ta thật sự chỉ là một kẻ qua đường, luc tới đây là ngài đã nằm ở đây rồi, ta thật sự cái gì cũng không biết, ngài tha cho ta đi mà!"

Thật đáng sợ, hắn muốn về nhà, hu hu hu.

"Đánh rắm, thời điểm ta bị sét đánh rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta, lúc tỉnh dậy, ta lại chạy đến bên trong cơ thể này, ngươi còn nói ngươi cái gì cũng đều không biết, lại dám lừa ta!" Vu Hoan cọ cọ một chút rồi đứng lên, đám xương trắng ào ào lăn xuống.

Bóng trắng thật sự muốn khóc, hắn thật sự không biết đó.

Hắn chỉ là nhìn thấy cái sơn động này âm u, muốn vào bên trong nghỉ ngơi một chút, ai biết bên trong lại có một nữ tử đang nằm chứ, hắn vẫn chưa kịp nhìn rõ nữ tử kia thì cô đã tỉnh lại, liền bắt lấy hắn hỏi một đống vấn đề kì quái.

Vu Hoan nhìn tiểu quỷ kia không có vẻ là đang nói dối, con ngươi di chuyển, muốn hồi tưởng lại tiểu quỷ lúc trước ở bên cạnh cô có bộ dang như thế nào, trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh không thể nào hiểu thấu.

Một hồi lâu, cô mới nhìn tới tiểu quỷ kia, " Thời điểm ta bị sét đánh ngươi thật sự không ở bên cạnh ta?"

Tiểu quỷ mạnh mẽ lắc đầu, con quỷ kia bị sét đánh liệu có còn sống không?

"Thật ngại quá, ta nhận lầm quỷ". Vu Hoan thần sắc không tự nhiên từ bên trên bạch cốt nhảy xuống, một bàn tay đập vào đầu tên tiểu quỷ kia.

Mắt mù chính là bệnh, phải trị a!

Tiểu quỷ biết nữ tử này thế mà có thể chạm đến hăn, mặc dù theo định luật quỷ học là không phù hợp, nhưng nữ nhân này luôn miệng nói chính mình lúc trước là quỷ, sau đó bị sét đánh lại chui vào cơ thể này, đây mới thật sự là không phù hợp với định luật quỷ học.

Bất luận là phù hợp hay không phù hợp, cái này cùng với hắn là không có liên quan, hắn chỉ là một con quỷ đi ngang qua aaaa.

Tiểu quỷ thở ra một hơi, cuối cùng cô cũng đã buông tha hắn, thế nhưng hơi thở kia vẫn chưa hạ xuống, thì cô liền đứng bên cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi thật sự không nhìn thấy?"

Tiều quỷ liền hai tay ôm đầu ngồi xổm vào một xó xỉnh, hắn thật sự không biết aaa!

Nhìn thấy cảnh này Vu Hoan đành phải gạt bỏ những suy nghĩ lại, đem thân thể quái dị của mình đánh giá lại một lần, cô hiện tại chỉ có một ý niệm trong đầu.

Thật nặng!!

Cô nhớ thời điểm cô còn là quỷ cơ thể nhẹ nhàng phiêu bồng, thật hoài niệm cảm giác lúc đó a...

Thật không muốn làm người a!

Vu Hoan nhìn xung quanh bốn phía, ngoại trừ con tiểu quỷ đang không ngừng nức nở gào khóc ở góc xó xỉnh kia thì chỉ còn lại đồi bạch cốt kia, nhìn ra chắc cũng phải có hơn trăm người chết.

"Này, ngươi ngươi, đừng khóc nữa, mau tới đây." Vu Hoan gọi tên tiểu quỷ tới, một bộ dạng bá khí của đại tỉ chỉ ra bên ngoài sơn động, "Bên ngoài là nơi nào? Phong cảnh nào thì tìm chết tương đối đẹp?"

Thân ảnh tiểu quỷ càng thêm trong suốt mấy phần, run rẩy như sắp biển mất.

"Bên ngoài... bên ngoài là Gia tộc Bách Lý". Tìm phong cảnh đẹp để chết là chuyện quỷ gì? Trước sau có liên quan với nhau sao?

"Phong cảnh nào thì tìm chết tương đối đẹp?" Vu Hoan dường vẫn chưa nghe thấy đáp ánh mà mình muốn, hỏi lại một lần nữa.

Cô cũng không muốn lưu lại ở thân thể con người, ai biết trong cổ thân thể này có ẩn núp kịch tình hay không chứ, hay là trước tiên cứ kiếm một phong cảnh nào đó đep để chết, khôi phục lại hình dạng quỷ.

Tiểu quỷ cắn môi lắc đầu, tại sao nhân loại này lại đáng sợ như vậy chứ, rõ ràng trên cơ thể cô không có khí tức của quỷ, nhưng lại có một sức mạnh vô hình khiến hắn sợ hãi.

Chết còn phải lựa chọn phong cảnh đẹp, người phụ nũ này thật là có bệnh a!

Hu hu hu, cứu mạng a!

Vu Hoan ghét bỏ ném tên tiểu quỷ ra, trong đầu thoáng qua mấy hình ảnh, nhất thời ánh mắt sáng lên, theo trí nhớ còn lưu lại trên cổ thân thể này có mấy địa phương có phong cảnh không tệ, thích hợp để tìm chết a.

"Này, Tiểu quỷ mau đưa ta tới Bích Thủy Hiên". Vu Hoan xoay cái thân, đối mặt với Tiểu quỷ.

Tiểu quỷ run rẩy lắc đầu, thanh âm có chút hoảng sợ:" Bích... Bích Thủy Hiên là...là nơi ở của nhị tiểu thư Bạch Lý, nơi đó có cao thủ trông coi... ta tu vi thấp kém, không dám đi tìm chết"

"Ngươi đã chết rồi". Vu Hoan rất không có lòng tốt chen vào nói.

Tiểu quỷ lại gào khóc, vô cùng thống khổ, hắn chết rồi là lỗi của hắn sao? Không phải là lỗi của hắn a!

Vu Hoan đau đầu nhíu mi tâm, đem Tiểu quỷ đến trước mắt mình, "Đừng khóc nữa, khóc còn có thể đem ra cho ngươi một cơ thể sao, ngươi chết được bao lâu rồi?

Cô nhìn không ra con tiểu quỷ này lại yếu đuối như vây, thất sự không biết hắn làm sao lại không bị những con quỷ khác ăn mất, đây là một loại quỷ tu, nhưng việc xấu hắn làm cũng rất nhiều.

Vu Hoan khinh thường nhất là loại quỷ tu này, cô tu luyện, là dùng linh hồn tu luyện thật sư.

"Ta... đại khái... 1 năm rồi..." Tiểu quỷ rối rắm nửa ngày, làm quỷ ở thời kì này một chút cũng không bằng làm người, vừa phải phòng ngừa không bị những con quỷ tu khác ăn, vừa phải phòng ngừa con người.

"Yếu như vậy? Ngươi làm thế nào có thể sống đến bây giờ" Vu Hoan khóe miệng co rút, yếu như vậy mà một năm như vậy lại không bị quỷ khác ăn, này, nha vận khí cũng quá tốt.

"Ta... ta chạy rất nhanh". Tiểu quỷ cúi đầu ngượng ngùng, ngữ khĩ có chút tự hào.

Vu Hoan đáy lòng một trận điên cuồng, cái này thì có có cái gì tự hào a!

"Ta bảo ngươi đưa ta đi thì ngươi cứ đưa ta đi, ngươi nói lời vô nghĩa ta liền ăn ngươi!" Vu Hoan đột nhiên bày ra bộ dạng hung tợn, phối hợp thêm với khuôn mặt đầy vết máu, thật là có chút đáng sợ.

Đề tài câu chuyện xoay chuyển quá nhanh, chỉ số IQ của Tiểu quỷ hoàn toàn không đủ dùng, lúc Vu Hoan mang hắn ra khỏi sơn động, thì hắn mới lấy lại được tinh thần.

Bên ngoài sơn động là con đường nhỏ được lát bằng đá vụn, giương mắt lên là có thể nhìn thấy kiến trúc ở phía dưới.

Gia tộc Bách Lý....

Gia tộc huyễn thuật lâu đời trên đại lục, thời điểm cô còn là quỷ có nghe qua gia tộc Bách Lý có một thiên tài.

Không nghĩ đến cô sét đánh lại nhảy tới cơ thể thiên tài trong tin đồn này, chỉ là...

Nghe đồn Bách Lý Vu Hoan là rất được sủng ái.

Quay đầu đưa mắt nhìn ra phía sau sơn động, xem ra tin đồn nào cũng không thể tin a!

Trí nhớ của cơ thể này vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, chỉ có thể ngẫu nhiên hiện ra mấy hình ảnh, cũng may cô vẫn chưa bạc đãi cơ thể này quá nhiều.

"Tổ... tổ tông, chúng ta... chúng ta thật sự phải đi sao? Ta...ta ta ta rất sợ". Tiểu quỷ nhìn vào khoảng sân lộn xộn bên dưới, run rẩy ôm lấy thân cây bên cạnh, không nghĩ phải đi xuống.

Vu Hoan nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng,"Ngươi xem ta đây là đang nói đùa sao?"

Tiểu quỷ run rẩy càng lợi hại, cả thân ảnh đều vặn vẹo, hắn chỉ là quỷ đi ngang qua... là đi ngang qua mà….

Mặc kệ Tiểu quỷ phản kháng như thế nào, cuối cùng đều bị Vu Hoan túm lấy kéo xuống núi, lúc này sắc trời đã sắp tối đen rôi, thế nhưng Gia tộc

Bách Lý lại rất hỗn loạn, có người nhìn thấy Vu Hoan ngày cả chào đón cũng không có, vội vàng hướng một phương hướng mà chạy.

Vu Hoan túm lấy một nha hoàn," Các ngươi chạy cái gì?'

Nha hoàn bị túm lại kia vốn dĩ là muốn phát hỏa, nhưng vừa nhìn rõ người túm lấy mình, liền quỳ xuống, trên mặt một mảng trắng bệch,"Đại... đai tiểu thư, là nhị tiểu thư phát bệnh rồi".

Cơ thể này chẳng biết tại sao lại xuất hiện trên đống bạch cốt ở bên trong sơn động, mà Gia tộc Bách Lý này thế nhưng lại không có lấy một người phát hiện, thì cũng quên đi, thế nhưng lúc này vì một nhị tiểu thư mà cả Gia tộc Bách Lý này đều loạn lên, thân thể này thật đúng là có chút quỷ dị a!

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.