Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hôm nay rất lạnh muốn được sưởi ấm

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

"Bách Lý Vu Hoan, đứng lại!" Thanh âm giận dữ uy nghiêm từ phía sau truyền tới.

Vu Hoan chỉ cảm thấy có chút quen tai, thế nhưng nghĩ không ra là ai.

Cô trươc nhìn về phía Dung Chiêu, Dung Chiêu bình tĩnh lắc đầu, hắn làm sao biết được là ai.

"Gọi ngươi đó, Tiểu Hoan Hoan."

Ngươi không nói lời nào không ai coi ngươi bị câm a!

Ánh mắt Vu Hoan uy hiếp nhìn về phia Linh La, ước chừng ý tứ chính là 'Ngươi mẹ nói lại nói, giết chết ngươi.'

Linh la: "......" Nàng ta cũng không có nói sai cái gì nha?

"Ngươi là ai? Gọi ta làm gì?" Vu Hoan phi thường khí phách quay người.

Sắc mặt Diệp gia chủ tái xanh, nữ nhân này không phải là quá phách lối à!

"Bách Lý Vu Hoan."Diệp gia chủ cơ hồ là rít ra từ kẽ răng gọi tên Vu Hoan, "Ngươi trước đây làm thương tổn nhi tử của ta, bây giờ vậy mà lại chạy tới địa bàn của ta hành hung..."

"Cái gì hành hung? Con trai của ngươi là ai? Ngươi là ai a?" Vu Hoan cau mày, ánh mắt nhìn Diệp gia chủ giống như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Trên mặt viết dòng chữ sáng loáng, ‘ta biết ngươi sao’?

"..."Diệp gia chủ rất tức giận, cả người đều không bị khống chế run lên.

Hắn sống hơn nửa đời người, cũng chưa hề thấy qua người phách lối như vậy.

"Gia chủ, nàng ta quá phách lối rồi, để chúng ta đi giáo huấn một chút, báo thù cho công tử."

"Này này, nói phải rõ ràng, vị kia của ngươi là ai? Con trai nhà ngươi lại là vị nào? Ta thật đã lâu không có đánh người rồi, ngươi không được vu oan cho ta." Cô đánh người lúc nào? Cô làm sao một chút ký ức cũng không có, chẳng lẽ mất trí nhớ?

Không có khả năng a, cô gần đây rất bận, nào có thới gian đi đánh người a...

"Bách Lý Vu Hoan, ngươi quả thật như lời đồn, tuổi còn nhỏ đả làm việc ác độc như vậy, thật không biết Bách Lý Hiên làm sao lại dạy ra một nữ nhi như ngươi."

"Bách Lý Hiên đương nhiên không dạy ra nữ nhi như ta." Vu Hoan nhếch miệng nở nụ cười khinh thường.

"Được...được.. Hôm nay ta xem như có thêm kiến thức. Bách Lý Vu Hoan, ngươi đả thương con trai ta Lương Thần, vừa rồi lại ngang nhiên đến Diệp phủ hành hung, việc này ngươi không nhận?" Hốc mắt Diệp gia chủ có chút đỏ lên, thanh âm run rẩy u ám.

Diệp Lương Thần?

Đây là cha của Diệp Lương Thần a?

Vu Hoan hiểu rõ gật đầu, nhưng đối với người đối diện lại cho rằng cô thừa nhân.

"Ngươi đã thừa nhận, vậy ngươi dùng mạng để tạ lỗi với con trai của ta!" Diệp gia chủ đột nhiên phát động công kích, một cỗ khí tức dọa người từ trên người hắn tản ra.

Vu Hoan giật mình, hướng bên cạnh tránh khỏi luồng linh lực đánh tới của cha Diệp Lương Thần. Trong con ngươi dần dần bị lửa giận thay thế "Lão tử căn bản không có động tới Diệp Lương Thần!"

Diệp gia chủ nào có nghe thấy lời của cô, mắt đỏ, dồn hết sức công kích cô.

Dung Chiêu bị người khác quấn lấy, nhất thời không có cách nào thoát thân. Linh La một tiểu hài tử, những người kia lại không có phát rồ như vậy công kích nàng ta, cho nên con hàng này vậy mà đứng bên cạnh hô cố lên...

Vu Hoan nếu có thể phân thân, cô nhất định trước sẽ giết chết loly chết tiệt này.

"Dám đả thương con trai ta, đi chết đi!" Hắn thương yêu nhất chính là đứa con trai có thiên phú và thực lực đều tốt này, lúc này lại bị nữ nhân này đả thương thành bộ dạng như vậy, hắn làm sao lại không phẫn nộ.

Vu Hoan cũng rất tức giận, mẹ nó cô đều chưa có làm qua, liền bị người chụp vào cái mũ to như vậy.

"Ngươi có phải bị bệnh, ta lúc nào đả thương con trai của ngươi?" Vu Hoan dùng Thiên Khuynh kiếm ngăn trở Diệp gia chủ, sắc mặt khó coi đặt coi hỏi

"Ngươi vừa rồi đã thừa nhận rồi, hiện tại còn có ý giảo biện sao?" Nữ nhân này hôm nay nhất định phải chết!

Hai nguời cứ đối thoại qua lại, a không đúng, là đối rống.

Cuối cùng Vu Hoan triệt để nỗi giận, cũng không giải thích thêm trực tiếp nắm lấy Thiên Khuynh kiếm chém lung tung.

Không phải nói cô không có đả thương Diệp Lương Thần, vậy cô không ngại đả thương cha hắn, Dù sao bọn hắn không có ý định để cô giải thích, làm gì phải phí lời.

Trên người tội không hiểu thấu nhiều nhiều lằm, thêm một cái không nhiều, thiểu một cái cũng không it.

Diệp gia chủ bị Vu Hoan đột nhiên bộc phát liền giật nảy mình, vừa rồi hắn hoàn toàn không có cảm thấy lực lượng cường đại như vậy...

Rõ ràng Bách Lý Vu Hoan thực lực chỉ là địa huyền trung cấp, vì sao hắn lại cảm thây một cổ áp bách?

"Xoẹt xoạt---" Thiên Khuynh kiếm vạch lên bên hông Diệp gia chủ, miếng vải bị chém đứt ra trong không khí phút chốc xé thành mãnh vụn.

"Phốc phốc---" Diệp gia chủ vẫn chưa lấy lại tinh thần, phần bụng liền là một trận đau xót.

Chất lỏng ấm áp chảy ra, hắn run một cái, sắc mặt trắng bệch nhìn về phá Vu Hoan.

Vu Hoan khóe môi giương lên, cong lên nụ cười quỷ dị, trong con ngươi từng tia hắc khí lưu động, Một cỗ khí tức so với vừa rồi còn kinh khủng hơn từ trên thân cô tỏa ra, mang theo tử khí chết chóc âm u...

Giết đi...

Bọn chúng đều đáng chết...

Chết mới là kết cục cuối cùng

Giết...giết đi...

Hắc khí trong con ngươi lại nồng đậm thêm mấy phần, tay nắm lấy Thiên Khuynh kiếm càng chặt, làm ra vẻ muốn tiến về phía trước.

Một đôi tay lạnh buốt từ bên cạnh xen vào, nắm chặt lấy tay của cô, trực tiếp đem Thiên Khuynh kiếm rút ra ngoài.

"Vu Hoan, tỉnh táo một chút."

Khí tức lạnh buốt không ngừng chuyển vào bên trong Vu Hoan, ý thức bị chiếm cứ dần dần khôi phục lại.

Cô có chút mê mang nhìn xem Thiên Khuynh kiếm đang nhuốm màu, lại mất khống chết sao?

Cô rõ ràng đang cầm Thiên Khuynh kiếm...

"Ta..."

Dung Chiêu đem Vu Hoan kéo vào trong ngực, tận lực hạ thấp thanh âm, "Không sao, ta đây."

Bốn chữ ngắn gọn, tựa như một viên thuốc an thần, khiến đáy lòng đang hoảng loạn của cô nháy mắt liền an tĩnh.

Cảm giác kỳ quái này đây là lần đầu cô thể nghiệm, giống như trong nháy mắt, tất cả lo nghĩ nơi đáy lòng đều biến mất.

Đáy lòng Vu Hoan kinh ngạc, cuống quít đẩy Dung Chiêu ra, "Không sao, cám ơn."

Dung Chiêu đánh giá trên dưới Vu Hoan mấy lần, xác định cô không sao sau đó mới lui về sau một bước, đem Diệp gia chủ bị hắn ngăn trở lộ ra.

Phần bụng Diệp gia chủ cơ hồ bị máu tươi nhiễm lên, kiếm khí của Thiên Khuynh kiếm, cho dù là đan dược thì hiệu quả chữa thương cũng cực kỳ nhỏ.

Hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm Vu Hoan, nữ nhân này làm sao lại khủng bố như vậy.

"Cút đi." Vu Hoan hạ giọng lên tiếng.

Diệp gia chủ như được ân xá, kêu người xung quanh vịn lấy nhanh chóng biến mất ở của thành.

Vu Hoan thả ra một ngụm trọc khí, quay đầu nhìn về phía hai người còn đang đứng bên cạnh, "Xem kịch đủ chưa, hai vị vẫn chưa đi."

Liên Mặc ôn hòa cười cười, đáy mắt có chút lo lắng, "Cô nương vừa rồi là?"

"Mắc mớ gì tới ngươi."

"Ừm, nữ nhân này làm sao lời nói lại có gai như vậy, công tử chúng ta hảo tâm quan tâm ngươi."Ly Cữu phẫn nộ trừng mắt Vu Hoan.

Vu Hoan cười nhạo, "Ai cần hắn quan tâm?" Cũng không quen biết, liền nói cái gì quan tâm?

Cô cũng không cảm thấy trên thế giới này, giữa những người xa lạ, có thể không xuất hiện mục đích mà đi quan tâm.

Ly Cữu sắc mặt tái xanh một lát sau lại trắng, nữ nhân này cùng hùng hài tử kia là chhung một cái đức hạnh

"Công tử, chúng ta đi thôi." Loại nữ nhân không biết tốt xấu, đáng đời bị người truy sát.

Con ngươi Liên Mặc ôn hòa nhiễm lên một tầng dị dạng, hắn nhìn thẳng vào mắt Vu Hoan, giống như muốn nhìn thấy được lòng cô.

Vừa rồi trên người cô bạo phát ra khi tức cùng lực lượng, loại kia....

"Là Liên Mặc đường đột rồi, vậy xin cáo từ, cô nương...bảo trọng thân thể," Liên Mặc ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, không có chút nào vì thái độ của Vu Hoan mà thay đổi

Bạn đang đọc Thượng Vị Công Lược: Bà đây đem vai ác dương oai (Mặc Linh) của Mặc Linh - 墨泠
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Maxnt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.