Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xiêm y trắng pha lẫn sắc tố đỏ.

Tiểu thuyết gốc · 2424 chữ

Tiếng vó ngựa dừng lại ở sau lưng, Vệ Đằng Diệp mỉm cười quay lại nói: "A Phi!"

Thiếu niên mặt nhỏ tinh xảo, y phục màu lục nhạt bay bay cùng tóc dài phiêu phất trông rất có tiên khí cưỡi ngựa đến trước y, gương mặt anh tuấn dường như toát ra cả hào quang nhàn nhạt, cười híp cả mắt: "Ca, huynh cuối cùng cũng về rồi!"

Vệ Đằng Diệp lại mỉm cười rất khách sáo: "Đã lâu không gặp đệ rồi!"

Tu Vũ Phi liền lắc đầu vui vẻ nói: "Cũng không lâu lắm, ba năm không ngắn cũng không dài, ngược lại rất vừa vặn! Có điều, đệ nghe Vệ bá nói huynh phải trở về hộ tống Tiểu Liên ở kinh thành nên sẽ chậm trễ vài ngày, không phải sao?"

Vệ Đằng Diệp đảo mắt: "À... đúng là ta có về đón Tiểu Liên. Chắc đệ đã đọc thư rồi." Y quay lại cười cười khi thấy Tu Vũ Phi dắt theo một con ngựa cho mình thật.

Tu Vũ Phi lập tức ném dây cương của con ngựa phía sau sang cho y. Từ khóe mắt liếc thấy con gà quay đặt trước miếu, gã hơi ngẩn người ra hỏi: "Huynh nghe tin đồn rồi?"

"Tin đồn nào?" Vệ Đằng Diệp đi đến vuốt bờm ngựa, nhướng mày hỏi lại.

"Về cái vị ở trong Nham Trạch đấy." Nói rồi Tu Vũ Phi cố ý hướng tầm mắt sang ngọn núi thâm trầm phía trước.

"À đợi chút." Vệ Đằng Diệp sực nhớ ra, vội quay lại thu dọn đám giấy bạc vứt xung quanh nói: "Ta nghe nói Sơn thần ở đây khá thiêng, thỉnh thoảng hiện ra giúp đỡ mọi người dưới trấn, nên cũng đoán được nó đã khai mở linh trí, hoặc ít nhất là yêu thú cấp sáu trở lên đã hoá hình người."

Tu Vũ Phi suy nghĩ rất nhanh, liền nói: "Ý huynh, cái vị đó có thể là Sơn thần sao?"

Vệ Đằng Diệp không khỏi liếc gã một cái: "Ý ta là, dù sao ta cũng không thắp hương, vuốt mặt chủ nhà bằng một con gà quay không phải sẽ dễ dàng hơn là cứ dè chừng gây khó dễ với nhau sao?"

Tu Vũ Phi bật cười: "Do luật của Tu sĩ sao? Đúng là chỉ khi sắp chết, con người mới có tự tại riêng mình."

"Đệ bất mãn gì vậy? Không phải Nham Trạch thuộc địa bàn Tu gia à, ta còn tưởng tin đồn là ám chỉ đến cái vị đương gia nhà đệ."

Tu Vũ Phi nghe vậy hơi nhíu mày, nhìn y vò đám giấy bạc trong tay rồi lấy hỏa phù trong người ra đốt cháy, gã đáp: "Bà bà nói với đệ, nương đã không xuống núi cũng gần hai mươi năm rồi." Gã quay đầu nói: "Với lại, cái tin đồn đó mới nổi lên dạo gần đây thôi."

Vệ Đằng Diệp liền nhìn về phía đỉnh núi âm u, biểu cảm trở nên miễn cưỡng, đảo mắt một cái, y chuyển chủ đề: "Ba năm nay vẫn chăm chỉ tập luyện kiếm pháp của mẫu thân đệ chứ?"

Tu Vũ Phi điều khiển ngựa tránh sang một bên đợi y, nhẹ nhõm đáp: "Đệ vượt qua bài kiểm tra rồi."

"Tốt lắm. Quà của đệ này."

Vệ Đằng Diệp liền ném chiếc nhẫn ngọc màu xanh lam có linh quang ẩn hiện bay lên. Tu Vũ Phi lập tức chụp lấy, không khỏi thích thú hỏi: "Ca, đây là pháp bảo gì vậy?"

"Một loại cung vũ dùng linh khí hệ thủy thôi. Đệ miết nhẹ trên đầu nhẫn sẽ hiện ra cung tên và mũi tên do linh khí hiện hóa thành, chiếc nhẫn chỉ là vật đựng và phóng đại linh khí của người rót vào. Lực đạo cũng chỉ mạnh hơn cung tên bình thường một chút..."

Vệ Đằng Diệp thuần thục nhảy lên ngựa, cũng không để ý tới gã, nói: "Đừng lo, linh khí toát ra là do ta mới rót vào. Chiếc nhẫn tự có kết giới che giấu linh lực, chỉ cần đệ đừng đeo trước mặt bà ấy thì sẽ không phát hiện ra đâu."

Tu Vũ Phi nghe vậy liền đeo nhẫn vào ngón cái, theo lời y lập tức nheo mắt giương cung, kéo tên nhắm về trước. Tuy chỉ là tư thế cưỡi ngựa bắn cung tiêu chuẩn thông thường nhưng khi gã giương cung lại tràn đầy phong thái ngọc thụ lâm phong (*).

Đương nhiên Tu Vũ Phi không bắn thật mà tỏ ra cẩn trọng thu về. Chợt nhớ tới điều gì, gã biến sắc hỏi: "Ca, huynh vứt Tiểu Liên ở đâu rồi?"

Vệ Đằng Diệp vừa nghe liền giật mình: "Cái gì?"

Tu Vũ Phi tháo chiếc nhẫn trên tay ra, nhướng mày: "Chuyện hai người đến đây?"

Vệ Đằng Diệp cười trừ nói: "Muội ấy... ốm rồi, nương ta thấy vậy không cho đi. Ta sẽ lựa lời nói lại với vị đương gia nhà đệ sau." Y nhún vai nói tiếp: "Dù sao, bà ấy cũng đâu thích hai huynh muội bọn ta."

Tu Vũ Phi thở dài nhìn Vệ Đằng Diệp hướng ngựa thong thả phía trước đang tỏ ra thờ ơ nói: "Mấy chuyện nữ nhân làm khó dễ nhau đó đối với ta thì không sao, nhưng nương ta chắc chắc sẽ không để yên nếu biết Tiểu Liên chịu ủy khuất đâu."

Gã nhẹ nhàng đáp: "Vệ bá nói lúc trước mẫu thân huynh và mẫu thân đệ đã không hợp nhau lắm. Huynh với Tiểu Liên cũng chỉ là nhân quả đời sau thôi."

Vệ Đằng Diệp khinh thường nói: "Nhân quả gì chứ? Ta thấy mẫu thân đệ muốn giết ta thật đấy. Đệ quên lúc nhỏ ta dẫn đệ đi bắt yêu sau đó bị người phát hiện sao? Nếu lúc đó cha ta không đến kịp, có lẽ bây giờ ta chẳng còn nguyên vẹn xuất hiện ở đây với đệ rồi."

Dứt lời, y quay lại dùng ánh mắt thập phần u oán tố cáo Tu Vũ Phi: "Ta biết mình không nên trách cô cô. Nói gì thì nói, quý công tử Tu gia đây là cốt nhục duy nhất của người mà."

Tu Vũ Phi áy náy giải thích: "Nương thật ra không bao bọc đệ đến thế đâu."

"Đó là đệ vẫn chưa hiểu lý do tại sao đến bây giờ bà ấy chưa bẻ gãy chân ta thôi."

Một cánh bướm chậm rãi bay qua, Vệ Đằng Diệp liền thúc ngựa nhanh tới trước.

Tu Vũ Phi lập tức đuổi theo y, chợt gã quay đầu nhìn ngọn núi sau lưng, nói sang một vấn đề khác: "Nhắc mới nhớ, mấy hôm nay đệ thấy trong núi có nhiều biến động lắm, huynh không muốn tìm hiểu một chút sao?"

"Biến động?" Vệ Đằng Diệp liền quay đầu lại nhìn, y nhướng mày liếc Tu Vũ Phi một cái. Vừa rồi gã nghe không rõ, vội hét lớn hỏi lại: "Ca, huynh vừa nói gì?"

Vệ Đằng Diệp đội mũ trúc lên, hất gọn lớp vải che sang một bên, ánh mắt thản nhiên liếc qua hình bóng mờ thấp thoáng ẩn hiện ở cành cây sau lưng rồi hạ mi mắt quay đi.

Sơn thần ung dung ngồi trên cây xé đùi gà, ngước mắt dõi theo hai người cưỡi ngựa nhanh chóng xa dần.

Ở sâu trong rừng, chân trần thiếu nữ đạp lên cỏ gai, vạt áo dài gấp gáp lướt qua liền lưu lại vệt máu đỏ thẫm trên mặt đất...

Chạy được một lúc, Thiên Di dừng lại há miệng hít thở dồn dập.

Nàng thấp thỏm ngoái nhìn phía con suối đã bị bỏ xa ở sau lưng, có vẻ như nàng đã cắt đuôi được nó rồi... phải không? Hay là con quỷ nước đó không đuổi theo?

Lúc này, mặt mày Thiên Di đã tái xanh, hai tay nàng không biết từ lúc nào đã dính đầy máu. Khi nàng đưa tay lên lau trán liền phát hiện mồ hôi lạnh cũng đang túa ra không ngừng. Thiên Di liền cúi đầu nhìn, hai tay nàng không có vết thương, đây là máu ở bụng nàng, lúc này chúng và mồ hôi hòa lẫn vào máu, thấm đầy trên tay cùng với y phục.

Thiên Di hơi nheo mắt nhìn về trước, bắt đầu có cảm giác choáng váng vì thiếu máu. Nàng liền vội tìm hái mấy hạn liên thảo mọc lác đác trong rừng, bóp nát ra đắp lên bụng cầm máu rồi lại xé thêm một mảnh vải mới thắt chặt bên trên.

Nghĩ đến tình huống vừa rồi, Thiên Di có mấy lá gan cũng không dám nán lại lâu trong rừng nữa. Nàng liền lảo đảo ôm bụng bước đi, tiếp tục lần mò theo lối mòn của thú hoang tiến về trước.

Hai bên đường đầy cỏ rậm, càng đi càng cheo leo. Chân trần của Thiên Di dẫm lên những tảng đá ngổn ngang phía trước, mu bàn chân lấm lem đất cát cũng đã bị cỏ gai cứa vào không ít, đám cỏ gấu dính chặt vào vạt áo dài lướt qua mắt cá chân khiến nàng cảm thấy ngưa ngứa, liền dừng lại túm gọn cầm trên tay.

Trong giây lát, chợt liên tưởng đến hình ảnh của bản thân lúc ở hiện đại.

Khi đó nàng ở trong rừng quốc gia, trên người mặc cổ trang hoa lệ, tay nâng váy bước lên bậc thềm đá, cũng dừng lại gỡ cỏ gấu giống như bây giờ.

Nàng đang ngơ ngẩn, dưới bắp đùi đột nhiên nhói lên một trận đau điếng.

Thiên Di loạng choạng lùi về sau mấy bước.

Trong bụi rậm là một con rắn đen dài sáu thước đang thoăn thoắt bò ra, tư thế hung hăng ngẩng cao đầu. Dáng vẻ của nó vừa giống như là thăm dò, cũng giống như là đang đề phòng kẻ phía trước, khoan miệng đen ngòm mở to phát ra tiếng xì xì đáng sợ, vừa rồi chính nó đã cắn nàng.

Dường như còn chưa ý thức được sự nguy hiểm của con vật, Thiên Di hơi nhíu mày nhìn con rắn đen từ từ co đầu lại. Giây lát sau nàng rùng mình vội vàng lùi ra giữ khoảng cách, gần như trong gang tấc tránh được con rắn đen thình lình há to miệng phóng tới...

Thiên Di khiếp sợ lập tức lùi nhanh về sau thêm vài bước nữa.

Dưới chân nàng đạp phải khoảng không, vẻ mặt biến sắc quay lại, không phải chứ?

Hóa ra nàng đang đứng trên một gò đất cao hơn bốn trượng, bên dưới lại là một mảng rừng cây rậm rạp che kín, còn có tiếng nước chảy róc rách vang lên thoang thoảng. Giây tiếp theo, đầu óc nàng lập tức trống rỗng, hét thảm rơi xuống...

...

Dưới cánh rừng, tiếng quạ giật mình kêu quang quác, rối rít bay lên từng đàn.

Một lúc sau, nữ tử áo trắng xây xẩm mặt mày lồm cồm bò dậy. Khi vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời rực rỡ sau những tán cây lập tức chiếu thẳng vào mắt nàng, thật chói chang...

Nàng theo bản năng, liền giơ tay lên che chắn, mâu quang màu vàng vừa đảo qua, bỗng chú ý tới chiếc vòng vàng rung rinh đang phát ra hoa quang lấp lánh trên cổ tay mình...

Thứ này sao lại có chút quen mắt...

Đầu óc trì hoãn thêm giây lát, Thiên Di liền giật mình nhớ ra bản thân vốn đã xuyên vào cơ thể người khác rồi. Nghĩ đến điều gì, nàng vội vàng ngồi thẳng lại, sau đó nhanh chóng cởi bỏ y phục trên thân xuống. Phần ngực hơi nhô ra được quấn vải trắng vẫn còn vết máu lấm lấm, hai lớp vải đỏ thẫm quấn quanh bụng trước đó để kiềm máu được nàng cầm trên tay, cảm giác máu đọng lại ướt át còn rất mới, tuy nhiên khi nhìn xuống dưới bụng lại không hề thấy có vết thương nào...

Thiên Di nghi hoặc vén váy lên, trên bắp đùi trơn nhẵn cũng không có dấu vết rắn cắn để lại, nhưng nàng vẫn nhớ rất rõ mình đã bị rắn cắn trước khi té ngã.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Nàng không tin kiểm tra thêm mấy lần, hàng mày càng nhíu lại xác định, đúng là bản thân chẳng hề có vết thương gì. Không lẽ vừa rồi là ảo giác?

Thiên Di lập tức vứt lớp vải thấm máu trên tay sang một bên, đứng dậy. Đang muốn đi đến bên bờ suối phía trước xem thử, nửa đường lại đạp lên một vật gì đó nhơ nhớp mềm mềm. Nàng không nghĩ gì liền nhìn xuống, vật dưới chân nàng hóa ra là một bàn tay mảnh khảnh đeo vòng vàng, thoạt nhìn có cảm giác rất quen mắt...

Thiên Di hơi khựng lại, chỉ thấy chiếc vòng vàng nhuốm máu đỏ tươi, máu đen máu đỏ lẫn lộn vào nhau bốc lên mùi tanh nồng nặc. Thi thể nữ tử nằm bất động trong vũng máu, mặt úp xuống đất, mặc y phục màu trắng ngà tả tơi...

Nàng lập tức kinh hãi ngã ngửa về sau, mặt cắt không còn giọt máu.

Chỉ thấy, tóc tai người chết lòa xòa rủ xuống che kín gương mặt, từ búi tóc bên tai có thể nhìn ra là kiểu búi song hoàn thường thấy của nữ tử giàu có, nhưng lúc này đã rối bù. Bên dưới y phục vốn tả tơi liền lộ ra một bên đùi bị bầm tím và sưng phù, phía trên có hai dấu răng rất sâu, máu vẫn không ngừng chảy ra.

Thiên Di trừng mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng vàng trên tay người chết một lúc lâu. Chợt nàng run run nhấc tay, nhìn sang chiếc vòng giống hệt trên tay mình, bỗng có một suy nghĩ hết sức đáng sợ.

Tuy rằng bản thân đang tắm mình dưới ánh nắng ấm áp nhưng nàng lại không kiềm được run rẩy, tay chân buốt giá như thể vừa ngâm trong băng tuyết!

Chú thích:

Ngọc thụ lâm phong (*): Ý chỉ người con trai tao nhã, hiên ngang phóng khoáng.

Bạn đang đọc Thuyết Yêu Người sáng tác bởi reyansselm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi reyansselm
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.