Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1090 chữ

Khi vừa mới bắt đầu, cuộc chiến tranh với quái vật máu đen này chỉ diễn ra rải rác ở vài nơi, thậm chí còn không thể xưng là cuộc chiến quy mô lớn nữa.

Nhưng vì bộ dáng khủng bố của quái vật máu đen đã lan truyền ra khắp nơi thông qua Tinh Võng, cho nên người dân của cả Đế Quốc đều đã biết được mặt mũi của nó. Tuy trong Đế Quốc cũng có rất nhiều chủng loại người ngoài hành tinh, nhưng bọn họ đều không hẹn mà cùng cảm thấy rằng những kẻ xâm lược chảy máu đen đến từ bên ngoài hệ Ngân Hà này thật đáng sợ.

Hoạt động kêu gọi nhập ngũ trong phạm vi toàn Đế Quốc đang được tiến hành, một ít học sinh vừa tốt nghiệp có độ tuổi phù hợp cũng được chiêu mộ vào quân đội. Nhìn quảng cáo kêu gọi nhập ngũ, ngay cả Mộc Thần cũng cảm thấy nhiệt huyết trào dâng: “Sau này anh cũng muốn thi vào trường quân đội, anh muốn đánh bại quái vật máu đen!”

Mễ Hòa cảm thấy đây chỉ là khát khao nhất thời của các bé trai trong độ tuổi này thôi cho nên cũng không để trong lòng, nhưng vợ Thượng tá ở bên cạnh lại đưa ra cho cậu ta một con đường thiết thực để làm mục tiêu: “Trong phạm vi Đế Quốc thì trường quân đội tốt nhất là trường quân đội của Đế Quốc nằm trên tinh cầu Alex, đó là cứ điểm đầu tiên khi Đại đế Mars dẫn dắt nhân loại đi đến hệ Ngân Hà, cũng là nơi đào tạo ra rất nhiều người tài cho Đế Quốc.”

Mộc Thần mím môi nói: “Con nhất định sẽ thi đậu vào trường quân đội của Đế Quốc.”

Điều làm Mễ Hòa bất ngờ là quyết định này của Mộc Thần không phải là một quyết định qua loa, cậu ta thật sự có cố gắng học tập theo phương hướng đó. Mộc Thần bắt đầu đọc thêm một ít sách về phương diện chỉ huy và chiến đấu, thậm chí còn yêu cầu ngài Thượng tá dạy cậu ta cách điều khiển cơ giáp, hoàn toàn khác xa trạng thái lúc trước khi chơi đùa với Mễ Hòa trong căn cứ.

Sinh hoạt hằng ngày của Mễ Hòa đột nhiên trống đi một nửa, thấy một cậu bé thực thụ như Mộc Thần đã tìm được ước mơ và bắt đầu phấn đấu vì nó, cô cảm thấy bản thân mình cũng nên cố gắng hơn nữa.

Không bao lâu sau, sinh nhật mười tuổi của cô đã tới, Trung tá Dương đặt mua một chậu hoa vi tuần hoàn lớn hơn nữa trên Tinh Võng để tặng cho Mễ Hòa. Cô rất vui, bởi vì chậu hoa này to đến mức có thể trồng được một gốc cây thân gỗ nhỏ ở bên trong, mà như vậy thì Mễ Hòa có thể lấy thêm nhiều giống cây biến dị to lớn về nhà để trồng rồi.

Nhưng Mễ Hòa vẫn rất quý những chậu hoa cũ chứa loại đất có độ phì nhiêu hoa sen trắng, từ cái lần cô trồng bừa hạt giống dưa hấu biến dị xong nó lại cho ra quả dưa hấu có phần ruột to bằng bàn tay, cô dám khẳng định loại đất này có một sức mạnh thần kỳ chứ không phải là những loại đất bình thường khác.

Cho nên về sau khi Mễ Hòa muốn gieo trồng cây gì ở bên trong thì cô luôn phải suy nghĩ thật cẩn thận, bởi vì cô cảm thấy độ phì nhiêu hoa sen trắng sẽ dần bị hao hụt, vì thế cần phải suy nghĩ thật kỹ trong khâu chọn loại cây.

Cũng bởi lý do này cho nên quà sinh nhật mười tuổi mà cô xin Hannah đó là được vào kho hạt giống của cô ấy để chọn ra hai hạt giống mang về trồng.

Đó là kho hạt giống ở cổ địa cầu của tổ nghiên cứu khoa học, nơi đó chứa đựng vô số hạt giống đông lạnh của những chủng loại thực vật đã tuyệt chủng hoặc biến dị của cổ địa cầu, chỉ cần trải qua vài công đoạn xử lý đặc biệt là họ có thể kích hoạt lại sự sống bên trong chúng, sau đó mang đi trồng trọt trên loại đất mới.

Ban đầu Hannah cũng không đồng ý, bởi vì những hạt giống này quá quý báu, năm đó khi Đại đế Mars dẫn dắt nhân loại chạy ra ngoài vũ trụ vốn đã không mang theo được nhiều hạt giống rồi, bây giờ qua mấy trăm năm nghiên cứu và sử dụng, lượng hạt giống còn sót lại cũng không còn lại bao nhiêu cả.

Nhưng cuối cùng Hannah cũng không cầm lòng nổi khi Mễ Hòa cứ kéo tay áo của cô ấy để làm nũng: “Đi mà mẹ, con không lấy loại nào quý đâu, con chỉ lấy loại nào được mẹ cho phép thôi, hai hạt thôi mà ạ.”

Bị đôi mắt tròn xoe trông cực kỳ đáng thương đó nhìn chằm chằm, không tới mấy ngày là Hannah đã phải giơ cờ trắng đầu hàng.

Doro còn nói: “Cô thấy chưa, đúng là một nhóc con loài người ranh mãnh mà.” Nhưng ông ấy vẫn không quên dặn dò: “Cô đừng cho con bé lấy hạt giống của loài cây nào có độc nhé.”

Mễ Hòa nghe thấy được câu này, cô vươn tay ôm chặt lấy Doro đang ngồi trên ghế cao đọc tin tức trên Tinh Võng. Vóc người hiện tại của Mễ Hòa đã lớn hơn rồi, cho nên vừa ôm là đã phủ kín cả người ông ấy: “Dodo tốt nhất trên đời!”

Doro nói cô: “Bây giờ cháu đã là một cô bé mười tuổi, lớn rồi đấy.”

Mễ Hòa đắc chí nói: “Mười tuổi thì vẫn là nhóc con ranh mãnh của Dodo thôi ạ.”

Doro nghe được lời cô nói thì cảm thấy lồng ngực ấm áp cực kỳ, ông ấy lẩm bẩm nói: “Đều do bác chiều cháu quá rồi...”

Thật ra Mễ Hòa đã có mục tiêu rõ ràng rồi, cô muốn tìm hạt giống ớt để trồng ra cây ớt, lý do ư, một truyền nhân của món cay Tứ Xuyên như cô sao có thể nấu món cay Tứ Xuyên mà không có ớt được?

Bạn đang đọc Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà của Lão Nạp Cật Tố
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ifiwereyoung
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.