Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Đầu Tiên

Phiên bản Dịch · 2038 chữ

Chương 14: Trận Chiến Đầu Tiên

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Chiến ý!

Thiêu đốt trong lồng ngực thiếu niên.

Bảo kiếm phải được trui rèn trong chiến đấu, Diệp Đồng đang cần một viên đá mài đao, cũng là để tăng thêm kinh nghiệm chiến đấu.

"Lão lui về phía sau đi."

Diệp Đồng từ từ nâng trường đao lên.

Sắc mặt Dược nô khẽ biến, trước đó lão chưa từng thấy Diệp Đồng chiến đấu nên có chút lo lắng, mặc dù đây chỉ là hai con hung thú cấp một, là đối tượng tốt để rèn luyện, nhưng vẫn có khả năng gây nguy hiểm cho tiểu chủ. Lão hiểu rõ tính cách của Diệp Đồng, tiểu chủ chắc chắn có ý định một mình chiến đấu với hai con sói này.

Làm sao để khuyên bảo hắn bây giờ.

Để giảm thiểu nguy cơ cho tiểu chủ, Dược nô chủ động nói:"Tiểu chủ, để lão nô giết một con trước đã, còn một con thì để cho ngài tập luyện?"

"Lui về phía sau."

Diệp Đồng nói lần nữa.

Dược nô không nói thêm gì nữa, lùi lại năm thước, trong lòng làm tốt chuẩn bị lúc nào cũng có thể trợ giúp tiểu chủ.

Mặc dù biết Dược nô nói như vậy là lo cho an toàn của mình, nhưng cơ hội tập luyện tốt như thế này làm Diệp Đồng không muốn bỏ lỡ, nguyên khí mới khôi phục một nửa trong cơ thể vận chuyển, hắn dậm chân lao về hướng hai con sói nanh kiếm.

Đao ảnh trùng điệp như sóng.

Tốc độ và sức mạnh kết hợp hoàn mỹ, Diệp Đồng vọt đến trước mặt hai con sói, lắc mình tránh cú vồ của hai con sói, hắn cũng không có lùi lại, khoá chặt mục tiêu vào con sói nhỏ hơn, một tay cầm đao vung lên chém về phía chân trước của nó.

Vẫn không dừng lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, Diệp Đồng nhảy vọt qua đầu sói, trường đao trong tay bổ thẳng xuống.

Huyết quang văng khắp nơi.

Tiếng dã thú kêu gào kinh thiên

Chỉ trong chớp mắt, một con sói đã bị chém đứng một chân trước, trên lưng cũng có một vết rách dài nhìn thấy tận xương.

"A. . ."

Dược nô đang quan chiến cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ trong lần giao thủ đầu tiên, lão đã bị chiến thuật du đấu của Diệp Đồng làm cho hoảng sợ không thôi. Dựa theo tu vi, chỉ cần một con sói nanh kiếm cũng có thể lực áp Diệp Đồng, hai con đồng thời vây công thì càng không cần phải nghĩ áp lực hắn phải chịu to lớn như thế nào, nhưng không ngờ chiến cuộc lại thành ra thế này...

"Không ngờ. . ."

Dược Nô lẩm bẩm, nhưng lời trong miệng còn chưa nói hết, Diệp Đồng lại hành động.

Sau khi làm thương nặng một con sói, Diệp Đồng vẫn tiếp tục tấn công không ngừng nghỉ, tiếp tục áp sát con sói bị thương nặng mà vung đao chém xuống, làm cho đồng bạn của nó không thể toàn lực công kích được.

"Bộ pháp này thật lạ. . ."

Nhìn Diệp Đồng di chuyển tấn công, Dược nô mới để ý đến bộ pháp của tiểu chủ, nhìn như lúc nào cũng có thể bị đánh trúng, nhưng không hiểu sao luôn tránh được đòn tấn công của con sói trước một nhịp.

"Tiểu chủ là đang muốn tiêu hao chiến với con sói bị thương, sau đó tìm cơ hội giết nó, rồi mới giải quyết nốt con còn lại." Dược nô thầm tán thưởng chiến thuật của Diệp Đồng.

Nhưng là.

Vẻ tán thưởng trên khuôn mặt của lão cũng chỉ kéo dài bảy tám giây là biến mất.

Ngay lúc con sói lành lặn tìm được cơ hội tấn công Diệp Đồng, đầu gối hắn quỵ xuống, cả người co lại, chọn đúng thời điểm con sói đang nhảy lên tấn công mà đâm ra một đao.

Mủi đao đâm thủng bụng sói, cùng vói đà nhảy lên của nó mà kéo thêm một đường từ bụng lên đến cổ, máu tươi văng tung toé, toàn bộ nội tạng văng đầy trên đất.

" Ầm. . ."

Thanh âm con sói nanh kiếm rơi xuống đất, giống như tiếng sấm nổ trong lòng của Dược nô.

"Ngao. . ."

Con sói cụt chân tru lên hoảng sợ

Nhìn thấy đồng bạn bị giết chết, nó rốt cuộc cũng hoảng sợ, cố nén đau đớn mà bắt đầu phi thân chạy trốn. Nhưng bị cụt một chân, tốc độ của nó làm sao nhanh bằng Diệp Đồng đuổi tới, chỉ có thể kiên trì chém giết cùng Diệp Đồng.

"Phốc. . ."

"Phốc phốc. . ."

Từng đạo vết thương không ngừng xuất hiện trên thân sói, đau đớn kích phát hung tính của nó, nhưng rốt cuộc vẫn không làm gì được Diệp Đồng. Một ánh đao lướt qua cổ, động mạch bị chém đứt, con sói tiếp bước đồng bạn mà ngã xuống trong vũng máu.

Chiến đấu kết thúc.

Diệp Đồng vẫy vẫy bớt máu tươi trên hai tay, nhảy thẳng xuống hồ nước phía sau trong ánh mắt bất ngờ của Dược nô. Mặc dù hắn không phải là người theo chủ nghĩa sạch sẽ, nhưng cũng không thích một thân bê bết máu của hung thú như thế này.

"Cứ như thế là xong rồi?"

Dược Nô hết nhìn con sói đang nằm co quắp trong vũng máu, lại nhìn sang thi thể con sói bị rạch bụng, dù là người từng trải như lão cũng bị trận chiến chớp nhoáng này doạ sợ.

Nếu như.

Tu vi của lão bằng với Diệp Đồng, cho dù có thể chém giết được hai con sói này chỉ sợ cũng phải trả giá không nhỏ.

Nào có như tiểu chủ.

Hình như tiểu chủ hắn còn không có một vết thương nhỏ nào?

Một lát sau.

Diệp Đồng đã tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch, xong xuôi mới nhìn thi thể hai con ác lang, lắc đầu thở dài:"Hỏng rồi, lần này tiến vào Kim Loan sơn mạch quên không chuẩn bị nhiều quần áo rồi."

"Hả?"

Dược nô dở khóc dở cười, tiểu chủ nhà mình không phải nên hài lòng về chiến lực của mình sao? Làm sao lại buồn phiền vì chuyện đem ít quần áo? Suy nghĩ của lão già rồi không theo kịp giới trẻ sao? Cười khổ một tiếng, Dược nô mau chóng đem quần áo bẩn của Diệp Đồng giặt rồi phơi ngay trên cành cây ven hồ, sau đó lại trở về giải phẫu thi thể sói nanh kiếm.

"Tiểu chủ. . ."

Dược Nô ngập ngừng.

Diệp Đồng nói: "Lão cứ nói đi."

Dược Nô hỏi: "Từ lúc sáu tuổi ngài đã ở Trân Dược Phường không rời nửa bước. Chúng ta ở chung với nhau mười năm, lão nô chưa từng thấy ngài đánh nhau với ai, thế nhưng khi đối chiến với sói nanh kiếm, ngài lại thể hiện kỹ xảo thực chiến điêu luyện, bộ pháp cũng rất tuyệt diệu. Lão nô nghĩ mãi mà không hiểu lý do?"

Diệp Đồng tự nhiên sẽ không nói rằng chính mình ở thế giới kia đã trải qua vô số giết chóc mà luyện được kỹ năng chiến đấu, hắn nghĩ một lát rồi đáp:"Thực ra sau khi lão già kia mất tích được một năm, ta thường đi đến lôi đài xem tu luyện giả tỷ thí, chính mình cũng đã lên đấy đánh nhau vài lần."

"Thật sao?"

Dược Nô kinh ngạc.

Diệp Đồng nói: "Gần đây có hai lần, một lần là vì giúp Âm Tiểu Cửu, đánh thắng Trương Đồ Phu trên lôi đài, còn lần gần đây nhất là trận chiến với Đồng Khai Sơn."

Dược nô chợt nhớ lại chuyện xảy ra vài ngày trước đây, đột nhiên hắn cũng nhớ lại, tu vi của Đồng Khai Sơn là luyện khí tầng sáu.

Tiểu chủ hắn. . .

Hắn chẳng qua là luyện khí tam trọng, làm sao có thể chém một cánh tay của Đồng Khai Sơn? Hơn nữa còn làm đối phương phải bỏ trốn, không thèm quan tâm đến tính mạng bốn gã gia nô!

Cách đó vài trăm thước.

Một khu vực núi đá lởm chởm, cỏ dại mọc um tùm.

Bốn đạo thân ảnh núp dưới tán cỏ, quan sát toàn bộ quá trình Diệp Đồng giết hai con sói nanh kiếm, thế nhưng, bốn người vẫn không để ý lắm. Dù sao trong bọn họ, Athan có tu vi kém nhất đã là luyện khí tầng bốn, mà đại ca Caron của chúng lại có tu vi luyện khí tầng bảy.

Về phần Dược nô từ đầu đến cuối chỉ đứng im không làm gì, bị bọn chúng mặc nhiên coi thường.

"Đại ca, lúc nào chúng ta hành động?" Athan vốn vẫn đang nghĩ đến chỗ ngân phiếu trong tay Diệp Đồng, tham lam không tự chủ được mà liếm môi.

Caron nghĩ một lát rồi tỉnh táo nói:"Chúng ta đã biết rõ thực lực của đối phương, không cần lãng phí thời gian thêm nữa, lên, giết chúng, đoạt lấy ngân phiếu và thi thể của sói nanh kiếm, đến khi quay về Hàn Sơn Thành, đại ca cho các ngươi đến Phiêu Hương Lâu chơi."

"Được."

Ba người còn lại nhìn nhau, ánh mắt sáng rực.

Nửa khắc đồng hồ sau.

Bốn người đã chạy đến chỗ Diệp Đồng và Dược nô, Caron lạnh nhạt nhìn Diệp Đồng rồi cười khảy:"Tiểu huynh đệ, vừa rồi đánh rất hay, không nghĩ đến ngươi lại có thể giết được hai con sói nanh kiếm đó, rất giỏi."

"Có lời gì thì nói!" Diệp Đồng thấy đối phương đến mà không có hảo ý, lạnh lùng đáp trả.

"Ngươi. . ."

Adam không ngờ Diệp Đồng vẫn còn dám nói chuyện như thế, thằng nhóc này không biết sợ là gì à?

Chưa để hắn nói hết câu, Diệp Đồng lại nói tiếp:"Có rắm thì mau thả!"

"Ngươi là đang tìm. . ."

Athan vẫn chưa kịp nói dứt câu thì lại bị chặn họng, mà lần này lại là đại ca của gã, Caron ra hiệu, cảm giác không nói được hết câu làm gã uất đến hộc máu.

Caron nheo mắt, nói với Diệp Đồng:"Được rồi, mau nộp hết Lam Ngân ra đây, có đồ gì đáng tiền thì bỏ ra nốt, ta có thể tha cho các ngươi một mạng, đỡ phải tốn công chém giết!"

Cướp tiền của mình sao?

Diệp Đồng thương hại nhìn những người này, nếu như chỉ có một mình đứng ở đây, có lẽ chính mình phải ngoan ngoãn làm theo lời đối phương, dù sao thực lực của hắn cũng quá yếu.

Nhưng Dược nô đang ở đây!

Không hiểu sao cái bọn này lại có can đảm cướp tiền của một tu luyện giả Tiên Thiên tầng ba nhỉ?

Bỗng nhiên.

Diệp Đồng nghĩ một lát, khuôn mặt thanh tú của hắn lộ vẻ nửa cười nửa không, hỏi bốn người:"Đưa tiền cho các ngươi cũng không sao, nhưng có thể trả lời ta một chuyện được không?"

Caron nhíu mày, hỏi: "Chuyện gì?"

Diệp Đồng hỏi: "Ta muốn biết tu vi bốn người các ngươi. Dù sao, nếu bị người thực lực yếu hơn cướp sạch, là chuyện rất đáng xấu hổ."

"Ha ha ha. . ."

Caron cất tiếng cười to, nhìn Diệp Đồng một cách khinh bỉ.

Athan thừa cơ hội cướp được lời nói chuyện, đắc ý trả lời:" Tiểu tử, như ngươi mong muốn, đại ca ta chính là cường giả luyện khí tầng bảy, đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, còn hai vi huynh đệ đây,đều là cao thủ luyện khí tầng năm, đừng tưởng ngươi giết được hai con sói này là giỏi thật, coi như ta chỉ là luyện khí tầng bốn cũng có thể đè đầu ngươi mà đánh. Thế nào? Sợ rồi chứ?"

"Sợ. . ."

Diệp Đồng gật đầu một cái, "Ta sợ thật!"

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.