Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bồi Luyện

Phiên bản Dịch · 1905 chữ

Chương 15: Bồi Luyện

Dịch: Đỗ Gia Đại Thiếu

Người dám thừa nhận mình "sợ" người khác chưa chắc đã là kẻ hèn nhát, mà những người ngoan cố không chịu đầu hàng cũng chưa chắc là tốt, bởi vì, những người như thế thường là chết nhanh nhất.

Diệp Đồng chỉ mặt Athan rồi nói tiếp:"Đến ta cũng không rõ thực lực của bản thân mình, bởi vì từ trước đến nay ta rất ít khi giao thủ, nếu như ngươi để cho tên này đánh với ta một trận, ta sẽ nói cho các ngươi biết một bí mật."

Caron khó hiểu, hỏi ngược lại:"Bí mật gì?"

Diệp Đồng khàn giọng đáp:" Ngọn núi thứ mười bảy trong Kim Loan sơn mạch có cất giấu một bảo tàng, một trăm viên ngân tinh được chôn ở đó. Còn về lý do tại sao ta lại biết, trước đó ta đã từng giúp đỡ một lão nhân trong Hàn Sơn Thành, đến khi lão rời thành thì đem bí mật này nói cho ta biết. Thật ra, lần này chúng ta tiến vào Kim Loan sơn mạch cũng để tìm bảo tàng kia, chỉ tiếc là..."

Vẻ tham lam hiện rõ trên khuôn mặt Caron, hắn vội hỏi tiếp:" Tiếc cái gì?"

Diệp Đồng cười khổ:"Ngươi xem, bằng vào thực lực của hai người chúng ta, chỉ có thể nắm chắc tiến vào đến ngọn núi thứ mười. Nếu muốn đến được ngọn núi thứ mười bảy... quá khó."

Caron gật đầu:"Quả thật là với thực lực của các người khó có khả năng tiến đến ngọn núi thứ mười bảy. Thay vì liều mạng tiến vào, đúng là không bằng đổi lấy chút lợi ích. Được rồi, ta đồng ý, Athan, đánh với thằng nhóc này một trận, chú ý, đừng giết hắn."

Athan đa nghi, chần chờ một lúc rồi hỏi:"Đại ca, chẳng nhẽ huynh tin lời nói của tiểu tử này sao? Vạn nhất hắn lừa chúng ta thì sao?"

Caron tự tin nói: "Hắn không dám!"

Athan nửa tin nửa ngờ: "Tại sao?"

Caron cười lạnh:"Ngươi đúng là óc heo! Nếu như hắn biết rõ vị trí bảo tàng, vậy chúng ta bắt hắn đi dẫn đường là được rồi."

Đúng vậy!

Athan nghe vậy, nhất thời thầm chửi mình thông minh cả đời nhưng lại hồ đồ trong phút chốc.

Hắn nhìn Diệp Đồng, ngoắc ngoắc ngón tay, ngạo nghễ nói:"Tiểu tử, xem ở trên phương diện ngươi là thần tài của chúng ta, nhường ngươi đánh trước ba chiêu."

" Được !"

Diệp Đồng đáp ứng, ánh mắt nhìn về phía sau Athan chớp chớp.

Athan hơi sửng sốt, cũng ngoái đầu lại nhìn về phía sau.

Hưu!

Trong nháy mắt đó, Diệp Đồng dùng hết tốc độ lao thẳng đến trước người Athan, tại thời điểm đối phương không hề phòng bị, lấy cán đao đập thẳng vào cằm gã. Tiếng xương gãy vang lên, chưa dừng lại, hắn bồi thêm một cước thẳng vào ngực Athan, làm đối phương bay cả người ra đằng sau.

" Ầm. . ."

Bụi bay đầy đất.

Diệp Đồng thất vọng, lắc đầu thở dài:"Cứ tưởng ngươi mạnh thế nào, không ngờ còn yếu hơn cả kỵ nữ ở Phiêu Hương Lâu, ta còn chưa kịp làm nóng người mà đã không đỡ nổi một kích rồi! Rốt cuộc là tự tin của ngươi ở đâu mà nhiều vậy, lại còn đòi nhường ta ba chiêu cơ đấy?

Những người đang xem.

Đám ngươi Caron choáng váng nhìn Athan đang lồm cồm bò dậy, ánh mắt dại ra, bọn họ làm sao cũng không hiểu được, Athan ngày thường vẫn khôn như cáo mà hôm nay không khác gì mấy con thỏ béo, người ta chỉ dùng một ánh mắt là đã đánh lạc hướng được hắn, đúng là thông minh đột xuất, ngu si bất thình lình.

Phía đối diện là Dược nô đang cười tủm tỉm, trong lòng thầm vỗ tay khen hay.

Athan bò dậy, lắc đầu một cái để lấy lại bình tĩnh, nhưng nhớ lại những lời Diệp Đồng vừa nói, cảm giác nhục nhã mạnh liệt, sát ý không tự chủ được mà dâng trào, giờ phút này, gã muốn băm Diệp Đồng ra thành tám khúc cho hả giận.

"Chết đi!"

Athan rút một thanh kiếm, lao về phía Diệp Đồng, gã đã quên mất lời dặn của Caron, giờ phút này gã chỉ muốn rửa nhục. Chuôi kiếm dài không tới một thước hai, giấu kín trong tay áo.

Tại thời điểm hắn đâm kiếm vào Diệp Đồng, ngón tay cầm kiếm khẽ ấn vào một cơ quan trên chuôi kiếm, thân kiếm lập tức tách ra bắn thẳng vào cổ Diệp Đồng.

Tốc độ quá nhanh.

Diệp Đồng cầm ngược cán đao, cánh tay nâng đao đỡ lấy đoản kiếm, tay kia không biết từ lúc nào đã cầm sẵn một thanh chuỷ thủ, chém thẳng vào ngực Athan, sau đó lùi lại vẫn lắc đầu nói tiếp:" Ngươi thua rồi, nếu như không phải vừa nãy nương tay, thanh chuỷ thủ này đã đâm vào tim ngươi."

Hai tay Athan đang cố gắng cầm máu vết thương, trong lòng lạnh run, người khác có lẽ tưởng Diệp Đồng nói láo, nhưng chính gã biết rõ, thanh truỷ thủ kia lúc đầu là đâm vào ngực mình, nhưng thời điểm cuối cùng lại biến chiêu, đổi từ đâm thành chém.

Đúng là hắn đã tha cho mình một mạng.

Sắc mặt Athan lúc trắng lúc xanh,mặc dù không muốn tiếp nhận, nhưng gã cũng không dám đánh tiếp nữa, bởi vì gã sợ thanh chuỷ thủ kia sẽ đâm vào tim mình."Rõ ràng ngươi chỉ là luyện khí tầng ba, tại sao lại cường hãn như thế được?"

Diệp Đồng nhìn hắn khinh thường, sau đó quay đầu nói với Caron:" Thủ hạ của ngươi đúng là..."

Caron âm trầm hỏi:"Ngươi có ý gì?"

Diệp Đồng nói nốt: "Thùng rỗng kêu to."

"Ngươi. . ."

Caron gào lên giận dữ, mới vừa rồi hắn còn dặn thủ hạ chỉ được đả thương,không được lấy mạng đối phương. Kết quả là chưa đến nửa khắc đồng hồ, thủ hạ của mình bị người ta đánh gục đến hai lần.

Khuôn mặt hắn không nhịn được mà đỏ lên.

Giống như có một đôi tay vô hình tát vào mặt hắn, không có tiếng động, nhưng lại đau rát.

Diệp Đồng nhìn hai tên còn lại, nếu như hắn nhớ không nhầm, tu vi của hai tên này là luyện khí tầng năm, có lẽ phải đấu cùng chúng mới có thể kiểm nghiệm được thực lực chân chính của mình.

Nhưng mà!

Đối phương không muốn giết mình, mình cũng không thể nào buông tay chân, sinh tử đấu với chúng được.

Caron nhìn thấy Diệp Đồng không tập trung, hỏi:"Tiểu tử ngươi lại muốn gì nữa?"

Diệp Đồng đáp: "Ta muốn đánh với bọn họ nữa."

Caron giận đến tái mặt, thằng khốn này vừa mới đánh bại Athan luyện khí tầng bốn, vẫn thấy chưa đủ sao? Vẫn còn dám khiêu khích hai tên thủ hạ luyện khí tầng năm của mình nữa?

Caron ném trường đao trong tay cho một tên thủ hạ, siết chặt nắm đấm, gào lên:"Vốn còn tưởng ngươi thức thời, không nghĩ đến ngươi lại cuồng vọng như thế, dám khiêu chiến cả cao thủ luyện khí tầng năm, hừ...Để không mất thời gian, ta sẽ tự tay dạy dỗ ngươi một trận, để cho ngươi biết thế nào là trời cao đất rộng, đừng có dại dột đi tìm chết."

Dứt lời, hắn đã lao đến trước mặt Diệp Đồng.

"Ha ha. . ."

Tiếng cười già nua của Dược nô vang lên.

Ngay lúc đó, thân thể Caron dừng lại, cổ họng run run. Hắn vừa hoảng sợ quay đầu lại thì toàn thân mười mấy chỗ đã như bị người đánh, đau đến tê tâm phế liệt.

" Ầm. . ."

Dược nô xách cổ Caron lên rồi ném mạnh xuống đất, lại đá thêm một cước vào người hắn như đá quả bóng, lẩm bẩm:"Tiểu chủ nhà ta muốn khiêu chiến với thủ hạ của ngươi, đó là phúc, nếu như ngươi còn lộn xộn, lão phu sẽ đem ngươi làm phân bón cho đại thụ ở đây!"

Athan và hai tên kia giật mình, da đầu tê dại, cả người căng cứng không dám nhúc nhích. Bọn chúng biết rõ tu vi của đại ca là luyện khí tầng bảy, thế nhưng sao lại bị lão già này thu thập dễ dàng thế nhỉ?

Lão già này, rốt cuộc là ai?

Chẳng lẽ là cường giả Tiên Thiên cảnh?

Sao lại gặp cả tiểu quái vật lẫn lão quái vật thế này?

Caron hộc máu, sợ hãi không đứng thẳng được. Lúc lão già này động thủ, chính mình không hề cảm giác được, thì làm sao mà tránh né. Thực lực của ông lão này, chắc chắn không phải là luyện khí tầng chín.

Như vậy. . .

Hắn nhất định là cường giả Tiên Thiên cảnh!

Nghĩ đến đây, Caron liền tự tát vào mặt mình một cái. Hắn thiên tính vạn tính cũng không ngờ được, có một ngày mình lại ngại sống quá lâu, đi cướp một vị cường giả Tiên Thiên Cảnh.

"Tiền bối. . ."

"Im miệng."

Dược Nô trợn mắt, sau đó trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cười cười với Diệp Đồng:"Tiểu chủ, ngài cứ việc khiêu chiến đi, nếu chúng dám cự tuyện, lão nô liền lột da rút gân chúng, rồi ném xác cho hung thú."

"A. . ."

Bốn người nghe thấy, trong lòng rét run cầm cập.

Lão già ác độc!

Bốn người khóc không ra nước mắt, mang hy vọng cuối cùng nhìn về phía Diệp Đồng. Có vẻ như lão quái vật này rất sủng ái tiểu quái vật, không biết chừng có thể thả cho họ một con đường sống.

Nhìn bộ dạng của bốn tên này, Diệp Đồng cũng mất hết hứng thú, khoát tay nói:"Thôi để chúng để lại hết đồ đạc trên người, rồi đuổi đi thôi!"

"Cởi hết ra!"

Dược Nô không ngờ Diệp Đồng lại tha mạng cho đối phương, nhưng cũng không nói gì thêm.

Caron nội tâm bực bội, nhưng cũng không dám phản bác, trái lại, Athan vẫn nài nỉ:"Đại gia, có thể để lại đồ lót không?"

Phanh!

Dược nô vung tay tát hắn bay ra ngoài.

Cuối cùng.

Bốn tên trần chuồng, hai tay che bộ phận nhạy cảm, chật vật chạy trốn vào trong bụi cây xa xa.

Nhìn bọn chúng chạy mất, Dược nô thở dài:" Tính cách của Tiểu chủ không bị lão chủ nhân ảnh hưởng, vẫn còn vài phần lương thiện, nếu là lão chủ nhân ở đây, chỉ sợ trên mặt đất lúc này đã là bốn cỗ thi thể."

Diệp Đồng bỉu môi: "Không nhất định, biết đâu bọn chúng đã trúng độc, chút nữa tất cả chỉ còn vài vũng máu."

"Đúng đúng đúng."

Dược nô hài lòng nhìn Diệp Đồng. Thấy hắn không nói thêm gì nữa liền chủ động kiểm tra đồ vật của bốn người.

Quần áo, đan dược, ngân phiếu, Lam Ngân...

Dược Nô lục soát rất cẩn thận, trong lòng thầm buồn cười mấy tên cướp số nhọ.

"Ồ?"

Bạn đang đọc Tiên Cung (dịch) của Đả nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐỗGiaĐạiiThiếu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.