Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 78: Kết Thúc [4]

Phiên bản Dịch · 6435 chữ

Editor: Rain

Giọng nói của Lý Hư Hán có phần suy yếu. Tuy tinh thần lão đã tốt không ít, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhưng vết thương trên ngực vẫn như cũ không ngừng chảy ra máu tươi, hình dạng vết thương không khỏi khiến người ta cảm thấy quá mức quỷ dị.

Trương Hư Thánh sở dĩ không có trái tim vẫn như cũ có thể tồn tại là bởi vì hắn đem vô số oan hồn cùng tinh huyết của phàm nhân và tu sĩ hòa vào trong cơ thể. Những oan hồn cùng tinh huyết này một ngày bất diệt thì Trương Hư Thánh cũng sẽ bất tử bất diệt. Nhưng Lý Hư Hán không tu luyện tà pháp như Trương Hư Thánh vậy sao giờ không còn trái tim mà vẫn có thể tồn tại?

Lung Ách Hạt tôn giả nhìn thấy sự dị thường của Lý Hư Hán, tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng một là bởi vì vừa rồi không bắt giữ được Trương Hư Thánh mà trong lòng xấu hổ, hai là bởi vì việc này liên quan đến bí pháp của Cửu Hoa Môn nên không tiện dò hỏi. Vì lẽ đó lão đem nghi ngờ trong lòng cố đè xuống, sau đó khom người quay về phía hai người Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng thi lễ rồi nói:

- Việc để cho Trương Hư Thánh chạy trốn là lỗi của lão hủ. Lần này lão hủ không chỉ không thể cùng Lý cư sĩ liên thủ tiêu diệt Trương Hư Thánh, trái lại còn làm cư sĩ ở vướng bận, lão hủ hổ thẹn với sự tín nhiệm của cư sĩ.

Giọng nói của Lung Ách Hạt tôn giả khàn khàn trúc trắc, như là rất lâu rồi chưa hề nói chuyện.

Nghe giọng nói của Lung Ách Hạt tôn giả, lại nhìn khuôn mặt của Lung Ách Hạt tôn giả lúc nói chuyện, bất kể là hai người Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng hay là năm huynh đệ Huyền Ngũ Hành, ai cũng tỏ ra kinh ngạc.

Bởi vì trước đó Lung Ách Hạt tôn giả luôn dùng linh khí trong cơ thể dẫn động thiên địa linh khí để mô phỏng ra tiếng nói. Nhưng lúc này khi Lung Ách Hạt tôn giả hướng về hai người Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng xin lỗi lại dùng miệng phát ra âm thanh. Mọi người kinh ngạc là do Lung Ách Hạt tôn giả dĩ nhiên không phải là người câm như trong truyền thuyết.

Suy nghĩ một hồi, họ liền nghĩ ra nguyên nhân, nhưng trong lòng càng thêm kinh ngạc.

Nguyên lai, Khổ Tu Cốc có một loại đạo pháp tên là Nhất Tự Hóa Lôi, được xưng "Một lời nói ra, trời tự có ứng". Công năng hiệu quả của đạo pháp này tương tự Đại Thiên Quyết của Cửu Hoa Môn nhưng chỗ huyền diệu thần kỳ lại thâm sâu hơn Đại Thiên Quyết. Muốn tu luyện đạo pháp này cần tu luyện Bế Khẩu Thiện 1300 năm, vì lẽ đó tu luyện đạo pháp này cũng gian nan hơn Đại Thiên Quyết. Không có đại nghị lực, đại trí tuệ thì không thể luyện thành.

Lung Ách Hạt tôn giả nếu không phải người câm nhưng trên ngàn năm qua chưa nói một câu, như vậy chỉ có một khả năng chính là lão đang tu luyện đạo pháp Nhất Tự Hóa Lôi này.

Lung Ách Hạt tôn giả đúng là đang tu luyện Nhất Tự Hóa Lôi, vì thế đã kiên trì tu luyện Bế Khẩu Thiện hơn ngàn năm. Nhưng lần này bởi vì cảm thấy có lỗi đối với Cửu Hoa Môn, nên không dùng linh khí để mô phỏng ra tiếng nói mà mở miệng hướng về phía hai người Lý Hư Hán nói lời xin lỗi, có thể thấy rõ thành ý của lão. Bởi việc mở miệng này sẽ làm cho việc tu luyện Bế Khẩu Thiện hơn ngàn năm của lão có nguy cơ trở thành công dã tràng.

Nhìn thấy Lung Ách Hạt tôn giả làm như thế, hai người Lý Hư Hán và Trương Hư Thánh cũng không thể trách cứ tiếp, chỉ có thể thở dài một tiếng, hướng về phía Lung Ách Hạt tôn giả khom người đáp lễ, không nói gì. Lần này Cửu Hoa Môn bị tổn thất to lớn, hai người cũng không còn tâm trạng nào mà khách sáo.

Nhìn thấy Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng trầm mặc, Lung Ách Hạt tôn giả liền hiểu rõ suy nghĩ của hai người, thần sắc buồn bã, tiếp tục nói:

- Lần này Cửu Hoa Môn bị tổn thất khổng lồ, Khổ Tu Cốc của ta cũng có một phần trách nhiệm. Lý cư sĩ và Trương chưởng môn yên tâm, sau này trong vòng một ngàn năm, nếu Cửu Hoa Môn gặp phải kiếp nạn, Khổ Tu Cốc nhất định sẽ toàn lực đến cứu viện.

Tuy rằng mọi quyết sách của Khổ Tu Cốc đều phải do tất cả tu sĩ trong cốc họp bàn rồi mới đưa ra. Nhưng lấy địa vị của Lung Ách Hạt tôn giả ở Khổ Tu Cốc, lão có tư cách nói ra câu này. Thái độ của lão không nghi ngờ chút nào liền đại diện cho thái độ của Khổ Tu Cốc.

Với thực lực của Khổ Tu Cốc mà nói, trong vòng một ngàn năm này sẽ không có môn phái nào có can đảm thừa dịp Cửu Hoa Môn cháy nhà mà hôi của. Vì lẽ đó, sau khi nghe thấy Lung Ách Hạt tôn giả nói như thế, Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng trong lòng đều hơi buông lỏng, cùng khom người về phía Lung Ách Hạt tôn giả nói lời cám ơn:

- Đa tạ tôn giả.

Lung Ách Hạt tôn giả vội vàng nói:

- Không dám, hai vị đạo hữu không trách cứ lão hủ là tốt rồi.

Tiếp đó, Lung Ách Hạt tôn giả đem việc vừa nãy có một thân ảnh màu tím đem Trương Hư Thánh cứu đi nói với hai người Lý Hư Hán và Trương Hoa Lăng. Nhưng bất kể là Lý Hư Hán hay là Trương Hoa Lăng cũng không nghĩ ra trong tu tiên giới có vị tông sư Đại Thừa kỳ nào đặc thù như thế, lại dám liều lĩnh đắc tội Cửu Hoa Môn và Khổ Tu Cốc để giúp đỡ Trương Hư Thánh.

Sau khi thảo luận cả nửa buổi mà không có kết quả, Lung Ách Hạt tôn giả bèn nói:

- Lần này chuyện Trương Hư Thánh quá quỷ dị, Khổ Tu Cốc ta cũng có nhiều chuyện phải xử lý. Chậm thì sinh biến, lão hủ không thể trì hoãn thêm nữa, hiện tại phải quay về Khổ Tu Cốc, kính mong hai vị đạo hữu thông cảm.

Lý Hư Hán biết Lung Ách Hạt tôn giả nóng lòng quay về Khổ Tu Cốc tìm ra những kẻ phản bội đi theo Trương Hư Thánh, nhưng vẫn nói:

- E rằng còn phải giữ tôn giả lại một quãng thời gian. Hiện giờ tu sĩ tất cả các môn phái lập tức sẽ tới Cửu Hoa Môn ta để hưng sư vấn tội việc xảy ra trên Hoàn Đảo, đến lúc đó ta còn cần tôn giả đứng ra chứng minh Cửu Hoa Môn ta vô tội. Bằng không nếu chỉ có một mình ta thì chuyện này sợ rằng sẽ rất khó nói rõ ràng, cũng rất khó khiến người ta tin phục…

Nghe Lý Hư Hán nói như vậy, Lung Ách Hạt tôn giả không do dự, gật đầu, nói:

- Nên thế. Lần này Khổ Tu Cốc ta chủ trì Tân Nhân đại hội ở trên Hoàn Đảo làm xảy ra vấn đề, ta ở lại đây chờ bọn họ chạy tới rồi giải quyết luôn vậy.

Lý Hư Hán nghe thấy thế khẽ mỉm cười, phất tay làm ra động tác mời, rồi nói với Lung Ách Hạt tôn giả:

- Đám tiểu bối kia sợ rằng một thời gian nữa mới chạy tới, chúng ta hãy vào trong Cửu Hoa Môn nghỉ ngơi, chờ bọn chúng.

Lung Ách Hạt gật đầu, nhưng không nhúc nhích. Trương Hoa Lăng cùng đám Huyền Ngũ Hành đang chuẩn bị bay về Cửu Hoa Môn thấy thế liền sững sờ.

Họ đang định cất tiếng hỏi thì thấy Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả đều ngẩng đầu hướng về bầu trời nhìn chăm chú, sau đó thấy Lý Hư Hán cất giọng nói:

- Các vị đạo hữu, nếu đã đến rồi thì cùng vào Cửu Hoa Môn ngồi chơi một chút.

Bầu trời trong xanh, lượn lờ mây trắng, làm gì có bóng người nào, Trương Hoa Lăng cùng đám Huyền Ngũ Hành tự nhủ.

Nhưng sau khi âm thanh của Lý Hư Hán vang lên, liền có mấy âm thanh già nua cổ lão liên tiếp truyền đến.

- Đa tạ đạo hữu, chỉ là tại hạ hơi hiếu kỳ nên mới tới đây tìm hiểu ngọn ngành mà thôi. Hiện tại nếu như đã vô sự, vậy tại hạ liền phải trở về tiếp tục thanh tu.

- Đa tạ đạo hữu, nhưng lão hủ không thích náo nhiệt, vẫn nên trở về núi cho thỏa đáng.

- Lão hủ còn có chuyện quan trọng, không thể trì hoãn.

Trương Hoa Lăng cùng đám Huyền Ngũ Hành biết, mấy vị có thể để Lý Hư Hán và Lung Ách Hạt tôn giả khách sáo nói lời mời này tuyệt đối là tông sư Đại Thừa kỳ. Tràng đấu pháp giữa Lý Hư Hán, Lung Ách Hạt tôn giả và Trương Hư Thánh có lẽ đã làm rất nhiều vị tông sư đang bế quan kinh động. Cuối cùng, chỉ có hai vị tông sư lưu lại. Một người trung niên có vóc dáng cao to, bộ dạng thô lỗ, râu ria đầy mặt và một lão phụ nhân khác có tướng mạo bình thường vẻ mặt từ ái.

- Cửu Hoa Môn từ lúc lập phái tới nay trải qua rất nhiều hạo kiếp. Phong cảnh trên núi hầu như đã bị hủy hoại hết sạch, nếu trong quá trình chiêu đãi có chỗ nào không chu đáo, kính xin các vị đạo hữu bao dung.

Lý Hư Hán trong lúc đem ba vị tông sư Đại Thừa kỳ dẫn vào Cửu Hoa Môn liền áy náy nói.

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Lý Hư Hán không ngừng lóe lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cùng lúc đó, năm đại thánh địa liên hợp Lục Hợp Môn, Bát Hoang Điện cùng với mấy chục môn phái to nhỏ trong tu tiên giới, tạo thành một đội quân mấy ngàn tu sĩ từ chưởng môn, trưởng lão đến đệ tử bình thường hướng về Cửu Hoa Môn chạy tới. Biểu hiện của bọn họ có hưng phấn, có nghi hoặc nhưng có chung một mục tiêu là đem Cửu Hoa Môn - Khối u ác tính của tu tiên giới diệt trừ.

Trên hậu sơn Cửu Hoa Môn, mây trời tản mác, sao trời dần hiện ra.

Hai người Bạch Thanh Phúc và Vương Thanh Tuấn bị trưởng lão Cửu Hoa Môn không chút khách khí xách đi. Rõ ràng kẻ thù sinh tử, nhưng nhìn dáng vẻ bất lực của bọn họ, Từ Thanh Phàm lại muốn thở dài.

Sau khi uống vào mấy viên linh đan, lại được một trưởng lão Cửu Hoa Môn giúp đỡ vận công trị thương, Từ Thanh Phàm phát hiện cảm giác đau đớn trước ngực đã giảm đi rất nhiều. Linh khí vận chuyển trong cơ thể cũng đã trôi chảy trở lại, nội thương đã tạm thời bị áp chế.

Nội thương bị áp chế, chiến đấu đã kết thúc, sự yên tĩnh được khôi phục nhưng tâm tình Từ Thanh Phàm trái lại trở nên càng thêm hỗn loạn.

Chiêm Đài, Hoàn Đảo, tám đại môn phái, Phượng Thanh Thiên, Hoang Tà, Cung Thanh Nhã, Cửu Hoa Môn, Nam Cung Thanh Sơn, Bạch Thanh Phúc, Vương Thanh Tuấn…

Tất cả những thứ này, từ ban đầu đến hiện tại, rõ ràng chỉ diễn ra trong vòng không tới mười ngày, nhưng Từ Thanh Phàm lại cảm thấy như là đã trải qua mười năm. Bao nhiêu khúc chiết, bao nhiêu gian nguy, bao nhiêu lần sinh tử bồi hồi, rơi vào đường cùng, trong lúc nhất thời khó có thể nói hết. Cho dù muốn nói hết, thế gian cũng không có từ ngữ hay ngôn ngữ nào có thể biểu đạt hoàn mỹ.

Khi thân ảnh Bạch Thanh Phúc bị một trưởng lão Cửu Hoa Môn mang theo biến mất trong tầm mắt, Từ Thanh Phàm rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng thở dài một hơi. Sau khi lắc lắc đầu dứt bỏ những tâm tình không tên, Từ Thanh Phàm đứng dậy, quay về vị trưởng lão Cửu Hoa Môn giúp mình trị thương cúi người hành lễ, rồi nói:

- Đa tạ sư thúc giúp đỡ.

Nhưng vị trưởng lão Cửu Hoa Môn này tâm tình lúc này không tốt lắm. Chắc vị trưởng lão này trước đó từng sử dụng Thiên Linh Đan cho nên chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Từ Thanh Phàm khẽ nói "Làm tốt lắm", sau đó liền xoay người hướng về phía một đệ tử Cửu Hoa Môn bị thương khác đi đến.

Từ Thanh Phàm dò xét xung quanh, tìm kiếm đồng bạn từng cùng hắn kề vai chiến đấu. Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Phượng Thanh Thiên, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn. Nhưng ba người Phượng Thanh Thiên, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn bởi vì thương thế nhẹ nên đã sớm trị liệu xong xuôi. Còn Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng cũng đồng thời được chữa thương xong xuôi cùng với Từ Thanh Phàm hắn.

Nhìn thấy Từ Thanh Phàm đứng lên, năm người Kim Thanh Hàn dồn dập đi về phía Từ Thanh Phàm.

Từ Thanh Phàm, Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Phượng Thanh Thiên, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn có thể nói là những đệ tử tinh anh nổi bật nhất hiện nay của Cửu Hoa Môn. Trong hạo kiếp lần này, trong hơn một ngàn đệ tử Cửu Hoa Môn tập kết ở trước Hoa Lăng Điện cùng chém giết với đám thủ hạ yêu ma cấp thấp của Trương Hư Thánh, chỉ có sáu người bọn họ danh tiếng nở rộ.

Nhưng Từ Thanh Phàm biết, trên bản chất, bọn họ, những người được gọi là đệ tử tinh anh này cùng những đệ tử bình thường kia không có gì khác nhau. Bất luận bọn họ phấn đấu như thế nào, thắng bại ra sao thì đối với đại thế cũng không có ảnh hưởng gì. Nói bọn họ vì Cửu Hoa Môn mà chiến, không bằng nói bọn họ vì sự sinh tồn của mình mà chiến.

Giun dế bất luận lớn bao nhiêu, trên bản chất vẫn như cũ là giun dế.

Không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình, Từ Thanh Phàm chán ghét loại cảm giác vô lực này.

Hồi tưởng lại khúc chiết trong những ngày qua, ý nghĩ muốn trở nên mạnh mẽ bùng lên mãnh liệt trước nay chưa từng có trong lòng Từ Thanh Phàm.

Nếu như lúc trước Từ Thanh Phàm sở dĩ muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ là bởi vì không phục với phán đoán của Lục Hoa Nghiêm về hắn đối với trường sinh chi đạo, như vậy hiện tại Từ Thanh Phàm sở dĩ muốn trở nên mạnh mẽ là bởi vì hắn muốn bảo vệ chính mình, bảo vệ người mà hắn quan tâm.

Lúc này đám người Kim Thanh Hàn đã đi tới bên người Từ Thanh Phàm. Kim Thanh Hàn cất tiếng hỏi:

- Từ sư huynh, thương thế của huynh đỡ chưa?

Từ Thanh Phàm gật đầu, cười nói:

- Cám ơn đệ, ta hiện tại đỡ hơn nhiều rồi.

Sau khi xác định Từ Thanh Phàm thương thế đã không còn gì đáng ngại, Phượng Thanh Thiên không nói gì thêm mà trực tiếp bay về phía Phượng gia. Trong lần hạo kiếp này, lầu các của Phượng gia cũng bị phá hủy không ít.

Tuy rằng thái độ của Phượng Thanh Thiên có thể nói là lạnh nhạt, nhưng Từ Thanh Phàm biết, đối với Phượng Thanh Thiên mà nói, có thể ở chỗ này chờ mình chữa thương xong xuôi, cũng đã phi thường quan tâm. Vì lẽ đó, hắn cũng không để ý việc Phượng Thanh Thiên không chào mà đi, thậm chí trong lòng còn có một tia cảm kích.

Kim Thanh Hàn yên lặng nhìn Phượng Thanh Thiên rời đi, vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Những năm này vì để có thể chiến thắng Phượng Thanh Thiên, hắn tu luyện vô cùng khắc khổ. Cho dù là Từ Thanh Phàm cùng hắn quen biết đã lâu cũng chỉ hiểu rõ một phần nhỏ của tảng băng chìm. Nhưng sau khi Phượng Thanh Thiên trải qua niết bàn thành công, Kim Thanh Hàn phát hiện chênh lệch giữa mình và hắn đã trở nên càng ngày càng xa, trong sự không phục còn nhiều thêm một tia cay đắng.

Mà Lữ Thanh Thượng thì lại áy náy nói với Từ Thanh Phàm:

- Các vị sư đệ, các ngươi không có chuyện gì ta liền yên tâm. Hiện tại ta muốn chạy về chỗ sư phụ của ta, sau này chúng ta tán gẫu tiếp nhé.

Nói xong, không đợi mọi người đáp lại, Lữ Thanh Thượng đã vội vã ngự khí bay về phía chân núi Cửu Hoa Môn.

Sư phụ của Lữ Thanh Thượng chính là hộ sơn trưởng lão Hầu Hoa Linh, địa vị chỉ đứng sau Trương Hoa Lăng cùng Chu Hoa Hải. Trong hạo kiếp vì để khống chế Cửu Cực Trận, Hầu trưởng lão bị Chu Hoa Hải dùng Nhiếp Hồn Thuật khống chế, tâm thần bị hao tổn, hiện tại tuy được giải thoát nhưng có thể khôi phục hay không vẫn còn khó nói.

Lữ Thanh Thượng hiểu rõ tình huống mà sư phụ mình gặp phải, trong lòng cực kỳ cấp bách nhưng bởi vì phải đối mặt với tình thế cực kỳ hiểm trở nên không biểu lộ ra ngoài làm ảnh hưởng tâm tình của những người khác. Lúc này tình thế Cửu Hoa Môn đã tạm ổn, Lữ Thanh Thượng rốt cục cũng không nhịn được nữa. Sau khi trị liệu phần lớn thương thế bên trong cơ thể và cùng mọi người lên tiếng chào hỏi xong, hắn liền vội vàng đi tìm sư phụ của hắn.

Hai người Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn nhìn thấy Lữ Thanh Thượng cùng Phượng Thanh Thiên rời đi, miễn cưỡng quay về Từ Thanh Phàm khẽ mỉm cười, lúng túng đứng ở đó, không biết nói cái gì cho phải.

Sư tổ Chu Hoa Hải cầm đầu việc làm loạn, sư huynh đệ của bọn họ cũng đa số gia nhập trận doanh phản loạn của sư tổ, còn bọn họ bởi vì các loại nguyên nhân mà đứng về phía chưởng môn Trương Hoa Lăng. Điều này làm cho tâm tình của bọn họ vô cùng phức tạp.

Càng làm cho bọn họ lưu ý chính là sư phụ của bọn họ - Bào Thanh Phương. Bọn họ không biết Bào Thanh Phương có gia nhập trận doanh phản loạn hay không. Nếu có thì bọn họ sẽ càng thêm lúng túng. Dù sao một ngày làm sư phụ cả đời làm cha, bọn họ không thể nào tưởng tượng được sau này phải đối mặt với sư phụ cùng đồng môn sư huynh đệ của mình như thế nào.

Nguyên bản hai người bọn họ xứng đáng là lãnh tụ của đệ tử thế hệ chữ "Vũ" của Cửu Hoa Môn. Lúc này nên phụ trợ trưởng lão ổn định tình hình Cửu Hoa Môn. Nhưng bởi vì thân phận lúng túng nên không dám tham dự chút nào.

Nhìn thấy một tia bất lực ẩn trong vẻ mặt tươi cười của Lý Vũ Hàn. Đáy lòng Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng, trong nháy mắt liền hiểu rõ ràng suy nghĩ lúc này trong lòng đối phương.

Trong khi giao chiến cùng Bạch Thanh Phúc lúc trước, Bạch Thanh Phúc từng trào phúng Chu Hoa Hải đời này căn bản chưa từng thu một tên đệ tử chân chính nào, trong này không thể nghi ngờ cũng bao quát Bào Thanh Phương. Bạch Thanh Phúc là gián điệp do Trương Hư Thánh cài vào nằm vùng, vậy thân phận của Bào Thanh Phương là gì đây? Hiển nhiên lúc này Lý Vũ Hàn trong lòng đang khổ sở suy nghĩ về điều này này.

Lại nhìn những người khác thấy ai cũng chau mày, hiển nhiên trong lòng từng người đều ai cũng có điều phải lo lắng, Từ Thanh Phàm lần thứ hai thở dài một tiếng, sau đó cố tỏ ra tươi cười, nói:

- Các vị, hiện tại tuy yêu ma đã bị đánh bại, nhưng ở tiền sơn vẫn như cũ hỗn loạn, hay là mọi người đi đến động phủ ở hậu sơn của ta để tĩnh dưỡng đến khi hoàn toàn khỏe lại nhé?

Thấy ba người đồng ý, Từ Thanh Phàm liền dẫn đầu bay hướng về phía hậu sơn. Lúc này trong đầu hắn đột nhiên hiện ra vẻ mặt điềm tĩnh của Đình Nhi lúc mê man.


Cách phía đông của Cửu Hoa Môn mấy chục dặm, lúc này đang có một mảnh tường vân to lớn đang hướng về phía Cửu Hoa Môn bay tới.

Trên tường vân, mấy ngàn tu sĩ đứng lít nha lít nhít. Có người phong thái xuất trần như tiên nhân, có người thần sắc ngo ngoe lộ vẻ tham lam. Gần một nửa tu sĩ của tu tiên giới đều tập trung ở đây, họ chính là người của tất cả các đại môn phái vì việc xảy ra trên Hoàn Đảo ở Chiêm Đài mà muốn đi tới Cửu Hoa Môn hưng binh vấn tội.

Ba người Thanh Hư Môn chưởng môn Thanh Linh Tử, Thiện Vân Tự phương trượng Hư Hoàn đại sư, Ngũ Hành Tông tông chủ Tăng Liên Tiên đứng ở đằng trước đội ngũ trầm mặc yên lặng không nói gì.

Dưới cái nhìn của bọn họ, việc xảy ra trên Hoàn Đảo có rất nhiều điểm đáng nghi, Trương Hoa Lăng là người xưa nay cẩn thận, vì lẽ đó việc xảy ra trên Hoàn Đảo chỉ sợ là có người vu oan hãm hại cho Cửu Hoa Môn. Nhưng lại không nghĩ rằng đám người Chu Hoa Hải dĩ nhiên ở thời khắc mấu chốt lại thừa nhận chuyện này là do Cửu Hoa Môn gây nên, làm ba người bọn họ rất bất ngờ.

Nguyên bản bọn họ không có ý định thông qua việc lần này làm khó Cửu Hoa Môn, bởi vì làm Cửu Hoa Môn suy yếu thêm đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào. Chỉ có Lê Thiên Anh - Người sắp tẩu hỏa nhập ma mới làm việc theo cảm tính. Bà ta chỉ dựa vào thái độ yêu ghét nhất thời của bản thân mà làm việc, căn bản không cần biết việc đó có lợi với mình hay không. Tuy nhiên Chu Hoa Hải là thái thượng trưởng lão của Cửu Hoa Môn, nếu như ngay cả hắn đều thừa nhận việc xảy ra Hoàn Đảo là do Cửu Hoa Môn gây nên, vậy thì ba người thể ngồi yên không để ý đến, chỉ có thể triệu tập tu sĩ ở Chiêm Đài lại rồi hướng về Cửu Hoa Môn bay tới. Nhưng đối với hành động của Cửu Hoa Môn và Chu Hoa Hải, trong lòng bọn họ đều nghi hoặc không thôi, luôn có cảm giác mơ hồ rằng mình bị người ta lợi dụng.

Bên cạnh ba vị thánh địa chưởng môn, hai người Lục Hợp Môn môn chủ Cửu Tắc đạo nhân cùng Bát Hoang Điện điện chủ Man Thiên trên mặt biểu hiện ra vẻ bình thản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt họ ẩn chứa đầy mưu toan.

Đối với hai người bọn họ mà nói, không cần biết Cửu Hoa Môn có bị hãm hại hay không, chỉ cần Cửu Hoa Môn gặp phải tổn thất, như vậy hai môn phái của bọn họ liền nhận được lợi ích. Vì lẽ đó họ cũng không thèm suy nghĩ sự tình có chỗ nào không ổn.

Còn ở phía sau đám chưởng môn, "Chu Hoa Hải" cùng đệ tử của hắn Bào Thanh Phương lúc này thần sắc mỗi người một vẻ. "Chu Hoa Hải" thì thần sắc hơi căng thẳng, ngược lại Bào Thanh Phương thì thần sắc vô cùng lạnh nhạt, tựa hồ không thèm để ý đến bất kỳ việc gì. Phía sau bọn họ, những đệ tử của Cửu Hoa Môn đa số thần sắc tỏ vẻ không biết làm sao. Đối với bọn họ mà nói, những ngày qua đã liên tiếp xảy ra những dị biến rất khó có thể tiếp nhận.

Trưởng lão và đệ tử của các môn phái khác có căng thẳng, có hưng phấn. . . Đủ loại biểu hiện.

Rất nhanh, Cửu Hoa Môn nguy nga tráng lệ dần xuất hiện ở trong tầm nhìn của mọi người, càng ngày càng rõ ràng.

Theo khoảng cách tới Cửu Hoa Môn càng ngày càng gần, vẻ mặt "Chu Hoa Hải" cũng càng ngày càng sốt sắng, thậm chí có mồ hôi lạnh mơ hồ chảy xuống, mà Bào Thanh Phương nhìn thấy dáng vẻ của "Chu Hoa Hải" như vậy liền hừ lạnh một tiếng, trong mắt chợt lóe lên vẻ khinh thường.

Rốt cục, mảnh tường vân cũng bay đến Cửu Hoa Môn. Theo "Chu Hoa Hải" suy đoán, Trương Hoa Lăng lúc này hẳn đã mang theo đệ tử Cửu Hoa Môn chạy trốn tới Đông Hải. Nhưng lúc này đập vào mắt mọi người là hình ảnh Trương Hoa Lăng đang đứng ở bên ngoài Cửu Hoa Môn. Trên mặt hắn lộ vẻ thản nhiên, tựa hồ đã sớm đợi mọi người ở chỗ này.

- Các vị đạo hữu, không phải các ngươi đã nói là cho Cửu Hoa Môn ta thời gian một tháng để điều tra ư? Sao giờ mới mấy ngày trôi qua mà các vị đã chạy đến Cửu Hoa Môn thế?

Trương Hoa Lăng không thèm để mắt tới "Chu Hoa Hải", ngược lại đưa mắt đánh giá Bào Thanh Phương đang lạnh lùng nhìn mình, sau đó mới ôm quyền hướng về đám tu sĩ trước mặt mở lời.

- Hừ. Trương Hoa Lăng lão tặc, ngươi đừng giả bộ vô tội. Thái thượng trưởng lão Chu Hoa Hải của Cửu Hoa Môn các ngươi đã đem mọi chuyện từ đầu đến cuối nói cho chúng ta biết, việc xảy ra trên Hoàn Đảo là do ngươi một tay khống chế, hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi còn có gì để nói?

Những người khác chưa kịp nói gì, Tố Nữ Cung cung chủ Lê Thiên Anh đã giành nói trước. Bà ta phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Trương Hoa Lăng quát to. Đối với sự vô lễ của Lê Thiên Anh, Trương Hoa Lăng cũng không tức giận, chỉ đưa tay phải ra hiệu xin mời rồi nói:

- Các vị đạo hữu, có chuyện gì thì cứ vào bên trong Cửu Hoa Môn rồi nói sau. Xà Hạc chân nhân, Hà tiên cô, Lung Ách Hạt tôn giả cùng sư phụ của ta đang ở bên trong chờ các vị.

Nghe thấy lời Trương Hoa Lăng nói, những tu sĩ có kiến thức rộng rãi đều đột nhiên cả kinh. Xà Hạc chân nhân cùng Hà tiên cô là hai tu sĩ nổi danh Thần Châu Hạo Thổ, từ ngàn năm trước đã đạt tới Đại Thừa kỳ. Còn Lung Ách Hạt tôn giả là tu sĩ còn cổ lão hơn hai người kia, đã bế quan hơn ngàn năm trong Khổ Tu Cốc. Cuối cùng sư phụ của Trương Hoa Lăng là Lý Hư Hán, có người nói ở 500 năm trước đã đi về cõi tiên, nhưng khi còn sống lão cũng là một nhân vật truyền kỳ. Giờ nghe Trương Hoa Lăng nói dĩ nhiên lão chưa chết, hiển nhiên tin tức Lý Hư Hán chết đi trước kia là do Cửu Hoa Môn tung hỏa mù.

Hiện tại bốn vị cao thủ Đại Thừa kỳ này dĩ nhiên tụ hội trên Cửu Hoa Môn, tin tức này có phải thật không? Nếu như là thật, bốn người này tu hội làm gì? Lẽ nào là vì việc xảy ra trên Hoàn Đảo?

Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Trương Hoa Lăng, ba người Thanh Linh Tử, Hư Hoàn đại sư, Tăng Liên Tiên càng thêm nghi hoặc, mà Man Thiên cùng Cửu Tắc đạo nhân vẻ mặt may mắn nguyên bản trong nháy mắt không còn. Chu Hoa Hải cùng ba trưởng lão của Cửu Hoa Môn và đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc thì không nhịn được lộ vẻ sợ hãi trên mặt.

Một canh giờ sau.

Bầu trời phía trên Cửu Hoa Môn đã hoàn toàn đen kịt, ánh sao soi sáng toàn bộ phía chân trời, trăng mát như nước.

Lý Hư Hán cùng Trương Hoa Lăng đứng ở bên ngoài Cửu Hoa Môn, nhìn theo tu sĩ các phái rời đi.

Ở một canh giờ trước, sau khi tu sĩ các phái tiến vào Cửu Hoa Môn, nhìn thấy bên trong Cửu Hoa Môn rách nát hoang tàn, đâu đâu cũng có thi thể liền lấy làm kinh hãi. Thi thể đám yêu ma lẫn trong đám thi thể tu sĩ càng khiến người ta cảm thấy sự tình không trở nên đơn giản.

Sau khi chưởng môn các phái đi vào trong Hoa Lăng Điện, nhìn thấy bốn vị cao thủ Đại Thừa kỳ, nhìn thấy bằng chứng họ đưa ra, hơn nữa nhìn thấy Chu Hoa Hải chân chính, đám chưởng môn rốt cục cũng xác định việc xảy ra trên Hoàn Đảo không phải là do Cửu Hoa Môn gây nên. Mặc dù có vài người, ví dụ như Cửu Tắc đạo nhân, Man Thiên, Lê Thiên Anh đối với kết quả này rất không cam tâm, nhưng ở trước mặt bốn vị tông sư, họ cũng không dám tiếp tục hoài nghi.

Cửu Hoa Môn rốt cục được khôi phục danh dự, lại một lần nữa giữ được địa vị thánh địa, lấy lại được Huyền Vũ Lệnh. Lung Ách Hạt tôn giả tỏ rõ thái độ muốn chống đỡ Cửu Hoa Môn, còn Xà Hạc chân nhân cùng Hà tiên cô tuy thái độ không rõ ràng như Lung Ách Hạt tôn giả nhưng cũng không có vẻ gì muốn bỏ đá xuống giếng. Vì lẽ đó những kẻ vốn định thừa dịp Cửu Hoa Môn thực lực tổn thất lớn muốn mưu đồ gây rối cũng dồn dập tạm thời nhịn xuống ý nghĩ trong lòng.

Hiện tại chỉ có hai việc khiến Trương Hoa Lăng cùng Lý Hư Hán phải chú ý. Một là việc đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc bị Lung Ách Hạt tôn giả phong ấn tu vi để chuẩn bị thẩm vấn xem ai là kẻ phản bội đi theo Trương Hư Thánh, tham dự vào việc xảy ra trên Hoàn Đảo. Hai là việc Chu Hoa Hải giả cùng Bào Thanh Phương.

Chu Hoa Hải giả vốn là một trưởng lão của Cửu Hoa Môn mất tích nhiều năm trước, bị Trương Hư Thánh tiến hành phẫu thuật chỉnh hình biến thành dáng vẻ Chu Hoa Hải. Chỉ là thực lực của hắn dù sao cũng kém hơn rất nhiều so với Chu Hoa Hải, cho nên Trương Hư Thánh không biết đã dùng thủ đoạn gì làm hắn có thể gia tăng tu vi trong một khoảng thời gian ngắn. Cái giá phải trả là sinh cơ của Chu Hoa Hải giả bị mất đi. Sau khi trở lại Cửu Hoa Môn không lâu, Chu Hoa Hải giả liền hóa thành xương khô trước mặt mọi người, tình cảnh cực kỳ quỷ dị.

Bào Thanh Phương thì giống như Bạch Thanh Phúc đều là thủ hạ của Trương Hư Thánh. Bào Thanh Phương thiên phú không cao, tu vi tăng tiến chậm chạp nên dễ dàng bị Trương Hư Thánh mê hoặc. Sau khi bị cải tạo trở thành một tên yêu ma cao cấp, thực lực Bào Thanh Phương còn mạnh hơn xa Tứ Phương Xà Vệ. Vì thế hắn tuyệt đối trung thành với Trương Hư Thánh.

Cho nên khi đối mặt với sự chất vấn của chưởng môn các môn phái, trong khi Chu Hoa Hải giả cùng hai vị trưởng lão Cửu Hoa Môn tỏ ra mềm yếu, thì hắn bình tĩnh tự sát trước mặt mọi người sau khi biết Trương Hư Thánh bình yên chạy trốn.

Sau khi thân ảnh tu sĩ của tất cả các môn phái biến mất trong tầm mắt, Trương Hoa Lăng nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Vẻ mặt ôn hòa đột nhiên trở nên cực kỳ uể oải sầu lo.

- Ngươi đang lo lắng gì thế?

Nhìn thấy thần sắc Trương Hoa Lăng biến hóa, Lý Hư Hán quay đầu nhàn nhạt hỏi.

Trương Hoa Lăng trầm giọng nói:

- Sư phụ, Cửu Hoa Môn ta sau khi trải qua hạo kiếp lần này, thực lực tổn thất rất lớn. Nếu như Trương Hư Thánh trở lại tập kích, Cửu Hoa Môn sẽ không có sức chống cự. Tuy rằng có Lung Ách Hạt tôn giả bảo đảm, nhưng phòng được nhất thời phòng không được một đời. Thực lực của Cửu Hoa Môn quá mức suy yếu, nếu phải đối mặt với Trương Hư Thánh chỉ sợ là không đỡ nổi một đòn. Thậm chí đối mặt với Lục Hợp Môn cùng Bát Hoang Điện, địa vị thánh địa của chúng ta cũng rất khó bảo toàn.

Lý Hư Hán lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Điểm ấy ngươi không cần phải lo lắng, thực lực của Trương Hư Thánh tuy mạnh mẽ, nhưng mấy trăm năm tới hắn sẽ không thể tấn công chúng ta. Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng để hắn đoạt lại trái tim sao? Trương Hư Thánh lợi hại thế nào, ta là người hiểu rõ nhất, cho dù ta liên thủ với Lung Ách Hạt tôn giả cũng rất khó có thể chiến thắng hắn. Trái tim kia ta đã sớm động tay động chân, nếu như hắn không đem trái tim dung hợp vào trong cơ thể thì thôi, một khi hắn dung hợp, trong vòng mấy trăm năm tới hắn căn bản sẽ không có cách nào khôi phục nguyên khí.

Sau khi hơi thở dốc một hồi, Lý Hư Hán tiếp tục nói:

- Về Lục Hợp Môn cùng Bát Hoang Điện thì ngươi càng không cần lo lắng. Ngày hôm nay bọn họ đã nhìn thấy bốn vị cao thủ Đại Thừa kỳ tụ hội ở Cửu Hoa Môn. Một khi chưa rõ quan hệ của hai vị cao thủ Đại Thừa kỳ kia với Cửu Hoa Môn, bọn họ sẽ không dám manh động. Huống chi, nếu như ta đoán không sai, Tố Nữ Cung không bao lâu nữa sẽ suy sụp, lúc đó hai môn phái kia sẽ dồn lực chú ý về phía Tố Nữ Cung, sẽ không thể phân tâm chú ý tới Cửu Hoa Môn chúng ta.

Nghe những lời Lý Hư Hán nói, trong mắt Trương Hoa Lăng lóe lên vẻ vui mừng, trong lòng kính phục không ngớt. Không nghĩ tới Lý Hư Hán có mưu lược như vậy, dĩ nhiên chuyện gì cũng đã có tính toán. Không chỉ việc Trương Hư Thánh cướp lại trái tim, mà cả việc sau khi Cửu Hoa Môn thực lực tổn thất lại vẫn có thể tránh khỏi bị những môn phái khác dòm ngó. Nếu như trước đó Trương Hư Thánh không đem khí thế Đại Thừa kỳ tỏa ra làm chấn động các cao thủ Đại Thừa kỳ khác, hấp dẫn họ chạy đến Cửu Hoa Môn thì Lý Hư Hán cũng sẽ làm như vậy, dùng việc này để uy hiếp những môn phái khác.

Trương Hoa Lăng tuy rằng tự phụ bản thân trí mưu, nhưng vẫn như cũ không nhịn được phải kính phục Lý Hư Hán, trong lòng tự phụ không bằng.

Nhưng nhìn thấy Lý Hư Hán ngực cái kia nhìn thấy mà giật mình mà vết thương sau, Trương Hoa Lăng nguyên bản còn may mắn mà ánh mắt, rồi lại bị lo lắng tràn đầy, lo lắng hỏi:

- Thế nhưng… sư phụ, vết thương của ngài…

Lý Hư Hán lắc lắc đầu, thản nhiên nói:

- Không sao, ta đã dùng Diệt Hồn Thuật, giờ vẫn còn gần trăm năm tuổi thọ, ngươi không cần lo lắng.

Nghe thấy Lý Hư Hán nói như thế, cơ thể Trương Hoa Lăng hơi chấn động, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại trầm mặc không nói.

Diệt Hồn Thuật sẽ chậm rãi ăn mòn linh hồn của tu sĩ để đổi lấy sinh cơ, bất luận tu sĩ gặp phải tổn thương thế nào thì vẫn có thể tồn tại. Nhưng một khi vận dụng phương pháp này, sau khi tu sĩ chết đi, linh hồn cũng sẽ vỡ nát, sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, sẽ không thể giống như các tu sĩ khác sau khi chết linh hồn đi vào luân hồi. Thêm vào đó, khi còn sống lúc nào cũng sẽ phải chịu đựng nỗi đau linh hồn bị xé rách. Có thể nói đây là đạo pháp tàn nhẫn nhất, cũng là đạo pháp phải đánh đổi lớn nhất. Lý Hư Hán vì để có thể thủ hộ Cửu Hoa Môn thêm một quãng thời gian, dĩ nhiên lại sử dụng loại đạo pháp này.

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch Tiếp) của Trùng Trĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingpham199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.