Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 3 - Chương 79: Phong Núi

Phiên bản Dịch · 4808 chữ

Editor: Rain

Ánh sao lạnh lẽo chiếu trên mặt Lý Hư Hán làm cho quanh người hắn càng thêm vẻ tối tăm. Linh hồn không ngừng bị xé rách đau đớn, hắc ám vô tận cũng đang dần dần đem hắn chôn vùi.

Bên dưới vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh kia đến cùng đang phải chịu đựng loại thống khổ đến thế nào? Hồn phi phách tán, chỉ khi tu sĩ cần thề độc hoặc nguyền rủa mới nói ra điều này. Sau khi chết đi, linh hồn sẽ biến mất, ngay cả luân hồi cũng không thể.

Lẽ nào, sư phụ của mình, người dạy dỗ mình mấy trăm năm, lão nhân khổ tâm thủ hộ Cửu Hoa Môn mấy trăm năm, nhân vật huyền thoại của Cửu Hoa Môn sẽ thật sự phải chịu cảnh linh hồn bị chậm rãi ăn mòn, dần dần suy yếu sau đó chết đi?

Trong lòng Trương Hoa Lăng đột nhiên xuất hiện một cảm giác sợ hãi cực kỳ mãnh liệt.

- Chỉ còn không tới trăm năm sao?

Sau khi biết Lý Hư Hán sử dụng Diệt Hồn Thuật, Trương Hoa Lăng ngoài thống khổ và thương tâm khi sư phụ của mình sắp đi về cõi tiên ra còn cảm thấy vô cùng vô lực và mờ mịt, thậm chí là có chút không biết làm sao.

Trương Hoa Lăng từ nhỏ đã đi theo Lý Hư Hán, là Lý Hư Hán đem hắn nuôi lớn, là Lý Hư Hán dạy hắn cách tu tiên, cách làm người. Bốn trăm năm trước, khi hắn cùng Chu Hoa Hải và Tiêu Hoa Triết cạnh tranh vị trí chưởng môn, cũng là Lý Hư Hán giúp hắn ngồi vào bảo tọa chưởng môn. Có thể nói, mấy trăm năm nay Trương Hoa Lăng sớm đã quen việc có Lý Hư Hán đứng sau lưng hắn yên lặng chống đỡ.

Trong những năm làm chưởng môn, mặc kệ Cửu Hoa Môn xảy ra dị biến gì đi nữa, Trương Hoa Lăng đều có vẻ phi thường thong dong bình tĩnh, tựa hồ mỗi thời mỗi khắc đều đã định liệu trước. Điều này làm Trương Hoa Lăng luôn được mọi người tán thưởng.

Nhưng nguyên nhân là bởi Trương Hoa Lăng biết phía sau hắn luôn có một vị sư phụ bất kể là trí mưu hay là thực lực đều sâu không lường được đang yên lặng chống đỡ cho hắn. Vì lẽ đó đối mặt với bất kỳ dị biến nào hắn cũng không tuyệt vọng, căng thẳng. Dù cho ở Hoàn Đảo bị muôn người mắng mỏ, thái độ ứng đối của hắn cũng vẫn hào hiệp tự nhiên.

Nhưng cũng chính vì như thế, nên Trương Hoa Lăng không dám xác định nếu như có một ngày Lý Hư Hán không còn thì một mình hắn có thể tiếp tục mang theo Cửu Hoa Môn tiến lên hay không.

Tình cảnh đó, Trương Hoa Lăng thậm chí có chút không dám tưởng tượng.

Nghĩ cũng thấy buồn cười. Trương Hoa Lăng thân là chưởng môn một phái, đường đường là người đứng đầu của một trong sáu đại thánh địa, là một tu sĩ có thực lực nhất lưu trong tu tiên giới, tuổi tác đã hơn tám trăm, thậm chí còn làm chưởng môn đã gần bốn trăm năm, nhưng lại vẫn không muốn xa rời sư phụ.

Hoặc bất luận Trương Hoa Lăng thân phận có trở nên cao quý cỡ nào, thực lực có cao cường cỡ nào thì khi đối mặt với Lý Hư Hán, hắn cũng vẫn như cũ chỉ là thiếu niên non nớt đã từng phụng dưỡng ở bên cạnh Lý Hư Hán, dùng ánh mắt sùng bái nhìn sư phụ của hắn.

Nhìn vẻ ngỡ ngàng hiện ra trên mặt Trương Hoa Lăng, Lý Hư Hán nhoáng cái đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng hắn.

Nói thật Cửu Hoa Môn luân lạc tới mức độ này, có thể nói đều là do Trương Hư Thánh gây ra. Đối với tương lai của Cửu Hoa Môn sau khi mình chết, bản thân hắn cũng cực kỳ lo lắng. May là hắn đã đem trái tim kia động tay động chân, Cửu Hoa Môn mấy trăm năm tới sẽ không phải lo lắng về Trương Hư Thánh mà trong thời gian đó Cửu Hoa Môn hoàn toàn có thể sinh ra mười mấy cao thủ Kết Đan kỳ, nếu may mắn thậm chí có thể xuất hiện mấy tông sư Đại Thừa kỳ. Nhưng tương lai không ai biết trước, hắn vẫn như cũ có tâm trạng bất an.

Hiện tại, Lý Hư Hán lo lắng nhất về hạo kiếp truyền lưu trong tu tiên giới. Mỗi qua 2800 năm tu tiên giới sẽ xuất hiện một lần hạo kiếp to lớn, hầu như không có bất kỳ môn phái nào, bất kỳ tu sĩ nào có thể may mắn thoát khỏi. Mà hiện tại cách lần hạo kiếp tiếp theo trong truyền thuyết chỉ còn sáu mươi năm, Lý Hư Hán không biết sáu mươi năm sau nếu như hạo kiếp thật sự sinh ra, Cửu Hoa Môn sẽ phải làm sao để đối mặt.

Trong sáu mươi năm này, linh hồn không ngừng bị xé rách sẽ dẫn đến thực lực suy yếu, cho dù Lý Hư Hán còn sống sót thì sợ rằng cũng không giúp được Cửu Hoa Môn bất kỳ việc gì.

Chỉ là tuy rằng trong lòng lo lắng, nhưng trên mặt Lý Hư Hán lại không biểu lộ ra chút nào. Bởi vì hắn biết, nếu biểu lộ ra sẽ chỉ làm Trương Hoa Lăng càng thêm không có lòng tin. Vì lẽ đó hắn chỉ lẳng lặng nhìn vẻ mặt trầm mặc của Trương Hoa Lăng, chậm rãi hỏi:

- Lăng nhi, ngươi đang lo lắng cái gì?

Nghe thấy câu hỏi của Lý Hư Hán, Trương Hoa Lăng hơi sững sờ. Sau khi thấy Lý Hư Hán đang chăm chú nhìn mình, Trương Hoa Lăng hơi cúi đầu, nhẹ giọng đáp:

- Đệ tử cảm thấy, hiện tại Cửu Hoa Môn thực lực tổn thất vô cùng lớn, đối mặt với các biến hóa sau này của tu tiên giới sợ là sẽ rất khó khăn.

Lý Hư Hán khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Ngươi đang lo lắng điều này sao? Ta thấy ngươi đang lo lắng sau khi ta chết, ngươi sẽ không biết làm thế nào để dẫn dắt Cửu Hoa Môn suy yếu mà Cửu Hoa Môn tiếp tục tiến lên thì đúng hơn.

Trương Hoa Lăng cúi đầu càng thấp hơn, không lên tiếng phản bác, hiển nhiên là ngầm thừa nhận phán đoán của Lý Hư Hán.

Lý Hư Hán nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại hỏi:

- Tại sao ngươi lại không có lòng tin đối với bản thân thế chứ?

Trương Hoa Lăng hơi sững sờ, sau khi suy nghĩ một chút mới nói:

- Cửu Hoa Môn bây giờ quá suy yếu. Mà tình thế tu tiên giới càng lúc càng ác liệt, sư phụ ngài lại… Chỉ có thể dẫn dắt, chỉ đạo đệ tử không tới trăm năm nữa. Đệ tử sợ rằng lấy thực lực của đệ tử sẽ không thể nào bảo hộ Cửu Hoa Môn chu toàn.

Lý Hư Hán khẽ mỉm cười, nói:

- Ngươi phải tự tin với năng lực của bản thân. Bốn trăm năm nay, ngươi làm chưởng môn không tệ.

- Đó là bởi vì có sư phụ ở bên cạnh nên đệ tử làm chuyện gì cũng có lòng tin, dù cho có làm sai điều gì, cũng có sư phụ giúp đệ tử sửa chữa.

Trương Hoa Lăng khẽ nói.

Lý Hư Hán lại nở nụ cười, hỏi:

- Vậy bốn trăm năm này ngươi có làm gì sai không? Ta ngoại trừ giúp Cửu Hoa Môn kéo dài hơi tàn thì có chỉ đạo ngươi cái gì không?

Nghe được Lý Hư Hán, Trương Hư Thánh lại là sững sờ.

Lý Hư Hán tiếp tục nói:

- 800 năm trước Cửu Hoa Môn xảy ra dị biến, thực lực xuống dốc không phanh, người khác đánh giá Cửu Hoa Môn ta ra sao? Hiện tại người khác đánh giá Cửu Hoa Môn ta ra sao?

Lý Hư Hán dừng một chút, rồi nói:

- 800 năm trước, bọn họ nói Cửu Hoa Môn trải qua dị biến lần đó, sợ rằng sẽ dần bị loại bỏ khỏi hàng ngũ thánh địa, thậm chí biến mất trong tu tiên giới. Nhưng từ khi ngươi tiếp nhận vị trí chưởng môn, người khác đánh giá Cửu Hoa Môn ta ra sao? Bọn họ nói Cửu Hoa Môn ta ở bốn trăm năm này đã dần dần phục hưng, sớm muộn đều có thể khôi phục lại huy hoàng 800 năm trước. Điều này có ý nghĩa gì?

Trương Hoa Lăng muốn nói điều gì, nhưng Lý Hư Hán đã giành trước nói tiếp:

- Điều này nói rõ, ngươi so với ta có năng lực làm chưởng môn hơn nhiều. Cửu Hoa Môn nhờ có ngươi dẫn dắt mới bắt đầu phục hưng. Hiện tại Cửu Hoa Môn ta tuy rằng thực lực tổn thất lớn, nhưng không thê thảm như 800 năm trước, đối với ngươi mà nói, hết thảy chỉ là lại bắt đầu lại từ đầu thôi, cần gì phải lo lắng?

Nghe Lý Hư Hán nói xong, ánh mắt Trương Hoa Lăng dần dần lóe lên thần thái tự tin. Hắn khom người nói với Lý Hư Hán:

- Cảm tạ sư phụ giáo dục, đệ tử thụ giáo.

Nhìn thấy Trương Hoa Lăng rốt cục khôi phục tự tin, Lý Hư Hán trong mắt loé ra một tia vui mừng. Kỳ thực Lý Hư Hán vẫn biết, bởi vì có hắn tồn tại nên Trương Hoa Lăng vẫn sinh sống ở dưới cái bóng của hắn. Tuy rằng làm việc không có gì phải lo lắng nhưng cũng bất tri bất giác bị mai một lòng tự tin. Sau lần nói chuyện này, Trương Hoa Lăng sớm muộn cũng có thể đi ra từ cái bóng của hắn, thoải mái thể hiện ra năng lực chân chính của bản thân.

Nghĩ tới đây, Lý Hư Hán vui vẻ nói:

- Cửu Hoa Môn rơi vào hoàn cảnh như vậy, có thể nói nguyên nhân lớn nhất là do ta. Năm đó ta quá phóng túng Trương Hư Thánh, 800 năm trước khi đuổi giết hắn lại lòng dạ mềm yếu, vì lẽ đó sau này ngươi làm việc gì cũng đừng để bị áp lực trong lòng làm cản trở. Cứ thoải mái thi triển thủ đoạn đi, tất cả hậu quả sẽ do ta gánh chịu. Chỉ cần tận tâm, không thẹn với lòng là được, dù cho cuối cùng Cửu Hoa Môn có thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng có thể không thẹn với liệt đại tổ sư Cửu Hoa Môn.

Thân thể Trương Hoa Lăng chấn động mạnh một cái, đột nhiên rõ ràng suy nghĩ trong lòng Lý Hư Hán.

Lý Hư Hán sở dĩ không hề sợ hãi nỗi đau linh hồn bị ăn mòn khi thi triển Diệt Hồn Thuật nguyên nhân rất lớn là do hắn sợ sau khi mình chết đi sẽ không thể đối mặt với liệt đại tổ sư Cửu Hoa Môn.

Tuy rằng đã rõ suy nghĩ của Lý Hư Hán nhưng Trương Hoa Lăng không muốn nói ra, cũng không thể mở miệng nói ra, chỉ có thể lo lắng nói:

- Như sư phụ đã nói, Trương Hư Thánh mấy trăm năm tới sẽ không thể tấn công Cửu Hoa Môn lần thứ hai, mà những môn phái khác cũng bởi vì có điều cố kỵ mà không có hành động gì với Cửu Hoa Môn ta. Nhưng đệ tử lo lắng lần hạo kiếp tiếp theo của tu tiên giới chỉ còn không tới một giáp là sẽ xảy ra, đến lúc đó lấy năng lực của đệ tử cùng với thực lực của Cửu Hoa Môn bây giờ sợ rằng sẽ rất khó có thể vượt qua.

Lý Hư Hán hơi gật gật đầu, vấn đề này hắn cũng đã nghĩ tới, vì vậy thản nhiên nói:

- Đã như vậy, sau khi đem Cửu Cực Trận tu bổ rồi vận hành đảo ngược lại, Cửu Hoa Môn ta liền phong núi đi.

Trương Hoa Lăng sau khi cau mày suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cũng gật đầu, nói:

- Vậy cứ theo ý của sư phụ mà làm.

Nguyên lai, ở tu tiên giới, một môn phái phong núi chẳng khác nào tuyên cáo môn phái đó sẽ tạm thời thoái ẩn khỏi tu tiên giới, đoạn tuyệt mọi liên hệ với tu tiên giới, không tham dự bất kỳ hoạt động gì của tu tiên giới, thậm chí không còn tự xưng là môn phái tu tiên. Việc này đối với danh vọng của môn phái mang lại đả kích rất lớn. Bất kỳ môn phái nào nếu như không phải vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối sẽ không cân nhắc tới việc phong núi.

Việc phong núi này đối với Cửu Hoa Môn mà nói còn có một tầng hàm nghĩa khác. Đem đại trận hộ sơn Cửu Cực Trận đảo ngược có thể làm uy lực của trận pháp tăng cường gấp ba, trong tu tiên giới hầu như sẽ không có bất kỳ môn phái cùng thế lực nào có thể công phá còn người của Cửu Hoa Môn trước khi Cửu Cực Trận vận hành bình thường trở lại cũng không thể đi ra ngoài.

Phong núi vốn là việc làm vạn bất đắc dĩ, nhưng vì bảo tồn Cửu Hoa Môn cũng chỉ có thể làm như thế. Dù sao tất cả lấy truyền thừa Cửu Hoa Môn làm trọng.

Hạo kiếp xảy ra căn bản không có bất kỳ môn phái nào có thể chạy trốn, nhưng phong núi có thể giúp Cửu Hoa Môn tránh khỏi bị cuốn vào giai đoạn đầu của hạo kiếp. Nhìn qua lịch sử của tu tiên giới, không khó nhìn ra những môn phái bị tổn hại nghiêm trọng nhất thường thường là những môn phái bị cuốn vào trong hạo kiếp sớm nhất. Chậm một ngày gia nhập hạo kiếp thì Cửu Hoa sẽ thiếu một phần nguy hiểm.

Nghĩ tới những thứ này, mặc dù biết phong núi đối với danh dự của Cửu Hoa Môn sẽ mang lại ảnh hưởng to lớn, nhưng Trương Hoa Lăng vẫn không chút do dự đồng ý.

Sau khi Trương Hoa Lăng đồng ý, Lý Hư Hán hơi gật gật đầu, nói:

- Chúng ta trở về thôi.

Lý Hư Hán nói xong liền bay trước vào trong Cửu Cực Trận, Trương Hoa Lăng cũng vội vàng đuổi theo.

- Sau khi phong núi, ta sẽ tiếp tục ở lại Bách Thảo Viên. Mọi chuyện trong Cửu Hoa Môn ngươi làm quyết định là được rồi, ta tin tưởng ngươi có thể làm tốt.

Lý Hư Hán vừa bay, vừa nói với Trương Hoa Lăng.

Trương Hoa Lăng im lặng không nói gì.

Hơi do dự một chút, Lý Hư Hán lại nói:

- Đệ tử hàng chữ "Thanh" tên Từ Thanh Phàm, trong mấy năm tới ngươi đừng an bài cho hắn chuyện gì, ta sẽ lưu hắn ở bên cạnh, bồi dưỡng hắn.

Trương Hoa Lăng hơi sững sờ, không hiểu Lý Hư Hán sao lại nhận biết Từ Thanh Phàm, còn coi trọng hắn như thế, nhưng vẫn trả lời:

- Vâng. Sau khi đệ tử trở về sẽ sắp xếp.

Theo thanh âm Trương Hoa Lăng dần biến mất, thân ảnh của hai người cũng dần dần chìm vào trong vô tận khói đen trong Cửu Cực Trận.

Lúc này ở một ngọn núi phía bắc, nơi cách Cửu Hoa Môn ba ngàn dặm có hai tia ánh sáng một tím một trắng đột nhiên hạ xuống. Sau khi ánh sáng tản đi hiện ra thân ảnh Trương Hư Thánh cùng người áo tím đã cứu Trương Hư Thánh đi.

Người áo tím này toàn bộ thân hình đều bị trường bào màu tím che phủ, không thấy mặt mũi. Mặt trước trường bào có thêu mấy đạo hoa văn màu vàng, ở trên còn có mấy cái lục lạc màu vàng. Theo thân hình người áo tím di động, lục lạc không ngừng vang lên âm thanh đinh đương. Mặt sau của trường bào có thêu một chữ "Minh", trên ngón tay hắn có đeo một chiếc nhẫn cổ xưa thần bí, trên mặt có khắc một chữ "Huyền".

Sau khi hạ xuống, người áo tím đánh giá Trương Hư Thánh một chút, khẽ mỉm cười, nói:

- Hoàng, chỉ là đối phó với Cửu Hoa Môn mà thôi, sao bộ dạng ngươi chật vật như vậy?

Âm thanh mang theo một giai điệu kỳ lạ, tràn đầy tang thương, mặc dù nói như vậy, nhưng cũng không làm cho người ta cảm giác bị châm chọc.

Trương Hư Thánh hừ lạnh một tiếng, ánh sáng trên người lóe lên. Sau khi ánh sáng biến mất, y phục trên người Trương Hư Thánh liền thay đổi, trở nên giống hệt người áo tím, chỉ là nhẫn trên tay khắc một chữ "Hoàng".

- Hừ, chuyện lần này ta có thể hoàn toàn ứng phó, ai cần ngươi đến giúp đỡ? Hơn nữa ngươi còn mặc quần áo trong tổ chức chạy đến Cửu Hoa Môn, không sợ làm cho tu tiên giới chú ý sao? Nếu làm bại lộ sự tồn tại của tổ chức, ta xem ngươi làm sao mà ăn nói.

Trương Hư Thánh không chút cảm kích, hừ lạnh nói.

Huyền thản nhiên nói:

- Ta mặc quần áo của tổ chức quần áo sẽ làm bại lộ tổ chức. Vậy ngươi chưa được tổ chức đồng ý đã tự ý hành động thì sao? Lần này động tĩnh ngươi ra gây lớn bao nhiêu ngươi biết không? Hầu như toàn bộ tu sĩ Đại Thừa kỳ của Thần Châu Hạo Thổ đều bị ngươi làm kinh động. Nếu như không phải ta kéo ngươi đi, thì ít nhất sẽ có bảy tu sĩ Đại Thừa kỳ sẽ chạy tới Cửu Hoa Môn, khi đó coi như ngươi muốn trốn cũng sẽ không có đường. Nếu ngươi bị bọn họ bắt, thì nguy cơ tổ chức bị bại lộ chẳng phải là sẽ càng lớn hơn?

Trương Hư Thánh nhíu nhíu mày, lạnh giọng nói:

- Ngươi phải hiểu rõ, ta gia nhập tổ chức chỉ là bởi vì sau khi gia nhập tổ chức ta sẽ nhận được một ít lợi ích mà thôi, không có nghĩa là ta bán mình cho tổ chức. Khi tổ chức không có nhiệm cụ, ta làm gì thì đó là tự do của ta, ai cũng không quản được. Còn những tên Đại Thừa kỳ kia, ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Ta tự nhiên có cách chạy trốn, không cần ngươi giúp.

Huyền cũng không tức giận, vẫn như cũ cười nói:

- Trong mười sáu người của tổ chức chúng ta, ngoại trừ Thiên và Địa ra ai mà không phải là bởi vì lợi ích mà gia nhập tổ chức? Nhưng cũng chính vì như thế, tổ chức bại lộ đối với chúng ta đều không có lợi. Lần này ngươi đã lấy lại được trái tim, vậy trước khi hạo kiếp tới đừng đi gây sự với Cửu Hoa Môn nữa. Tránh cho việc tổ chức bị người ta chú ý.

Trương Hư Thánh lần thứ hai hừ lạnh một tiếng, đem áo bào tím cởi ra, đưa tay vào trong vết thương trên ngực trái tìm kiếm. Sau một lát, hắn đem Thiên Tuần Kiếm của Lung Ách Hạt tôn giả từ trong vết thương rút ra, tiện tay ném cho Huyền, rồi nói:

- Ta biết ngươi nhất định sẽ đến tham gia trò vui, nhưng ta không muốn nợ ân tình của ngươi. Không phải ngươi vẫn đang tìm kiếm một thanh kiếm tốt sao? Thiên Tuần Kiếm này coi như không tệ, coi như là thù lao ta đưa cho ngươi đi.

Thưởng thức Thiên Tuần Kiếm trong tay, Huyền thở dài nói:

- Hảo kiếm, ta vẫn cho là nó đã thất truyền rồi cơ.

Nói xong, Huyền lại nói với Trương Hư Thánh:

- Không hổ là Hoàng, tính toán không một chỗ sai sót. Ngươi đã sớm đoán được khi ngươi tập kích Cửu Hoa Môn, ta sẽ xuất hiện sao?

Trương Hư Thánh không để ý tới khích lệ của Huyền, vung tay phải lên. Một trái tim đột nhiên xuất hiện ở trên tay phải của hắn, nhìn trái tim đập thình thịch, Trương Hư Thánh trong mắt loé ra vẻ vui mừng. Sau khi kiểm tra cẩn thận một lần, hắn đem trái tim để vào vết thương trên ngực trái.

Theo khoảng cách giữa trái tim cùng vết thương càng lúc càng gần, máu từ vết thương phun ra càng lúc càng mãnh liệt. Sau khi trái tim bị đưa vào bên trong vết thương, một ba động kỳ dị mãnh liệt vết thương truyền đến. Trong máu bao phủ trái tim có một luồng huyết quang thoáng hiện.

Hào quang quỷ dị từ từ chói mắt, tựa hồ có thể đem linh hồn con người hấp thu. Một hồi lâu huyết quang mới chậm rãi ảm đạm. Sau khi ánh sáng tan hết, nơi ngực trái của Trương Hư Thánh da dẻ bóng loáng như trẻ con, vết thương nhìn thấy mà giật mình trước kia đã hoàn toàn biến mất.

Huyền ở một bên vuốt ve Thiên Tuần Kiếm, trong mắt không ngừng lóe kỳ quang. Sau khi nhìn thấy dị biến trên người Trương Hư Thánh kết thúc, liền đem Thiên Tuần Kiếm thu hồi, ngẩng đầu chắp tay nói:

- Chúc mừng ngươi, cuối cùng trái tim đã trở về cơ thể, những nghiên cứu trong mấy năm nay của ngươi sắp sửa đại thành. Đến lúc đó sợ rằng ngay cả ta cũng còn lâu mới là đối thủ của ngươi.

Trương Hư Thánh cười ngạo nghễ, đang muốn nói điều gì thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi. Sóng linh khí trên người hắn đột nhiên bắt đầu trở nên hỗn loạn, sau đó không ngừng có tiếng quỷ khóc thảm thiết từ trong cơ thể hắn vang lên, càng ngày càng khủng bố. Theo tiếng quỷ khóc thảm thiết vang lên, sắc mặt Trương Hư Thánh không ngừng biến ảo, có hào quang năm màu tỏa ra, một ngụm máu màu đen từ trong miệng hắn đột nhiên phun ra. Huyền nhìn thấy dị biến xảy ra trên người Trương Hư Thánh cũng biến sắc, vội hỏi:

- Hoàng, ngươi làm sao thế?

Trương Hư Thánh sắc mặt tái nhợt, sát khí không ngừng tràn ra, sau một hồi lâu mới tàn nhẫn nói:

- Thánh Linh Thạch! Trong trái tim này lại bị bỏ vào một viên đá chuyên khắc chế thiên địa tà khí cùng oan hồn có tên là Thánh Linh Thạch! Dùng viên đá này để phá hoại sự cân bằng giữa oan hồn cùng tinh huyết trong cơ thể ta. Thủ đoạn này thật cao minh, không ngờ có thể giấu diếm được con mắt của ta. Nhưng ngươi cho rằng làm như thế liền có thể chế ngự được ta sao, Lý sư huynh. Ngươi quá khinh thường ta, trước khi hạo kiếp đến, ta sẽ có thể đem viên Thánh Linh Thạch này hoàn toàn xử lý, đến lúc đó ta sẽ đem thống khổ ta phải chịu đựng trả lại gấp bội cho Cửu Hoa Môn của ngươi.

Nói xong, Trương Hư Thánh không thèm để ý tới Huyền, thân thể đột nhiên hóa thành một luồng huyết quang bay về phương xa, trong nháy mắt liền biến mất.

Huyền phức tạp nhìn Trương Hư Thánh rời đi, sau đó nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trên người hắn đột nhiên tử quang lấp lóe. Sau khi ánh sáng tan hết, thân hình hắn cũng biến mất.


Ở một góc nào đó trong Cửu Hoa Môn, gần ngàn bộ thi thể chồng chất lên nhau, mỗi bộ thi thể đều có hình dáng vô cùng quái dị. Đó là thủ hạ Trương Hư Thánh bị đệ tử Cửu Hoa Môn giết chết.

Chẳng biết lúc nào, xung quanh đống thi thể dần dần nổi lên một làn hơi nước. Ba đệ tử của Cửu Hoa Môn sau khi bị hơi nước dính vào người liền không có một chút sức chống cự nào nhanh chóng bị hôn mê. Sau đó hơi nước dần dần tụ tập lại, ngưng kết thành hình người. Hình người này có dáng dấp như xà yêu, đó chính là Số 33 - Một trong Tứ Phương Xà Vệ.

Chỉ thấy Số 33 nhìn chằm chằm vào một vị trí trong đống thi thể rồi khom người nói:

- Huyền La đại nhân. Xà Vệ Số 33 tới tiếp ứng.

Một thi thể nguyên bản không hề nhúc nhích đột nhiên mở hai mắt ra. Kẻ này chính người đã tự sát - Bào Thanh Phương!!


Hậu sơn của Cửu Hoa Môn, trong động phủ của Từ Thanh Phàm.

Sau khi cùng Từ Thanh Phàm tán gẫu một hồi, tâm tình của ba người Kim Thanh Hàn, Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn cũng tốt hơn rất nhiều. Không lâu sau đó, Đình Nhi cũng từ trong hôn mê tỉnh lại, sau khi tỉnh lại nàng vẫn không hỏi điều gì, chỉ dùng ánh mắt không ngừng đánh giá vết sẹo trên mặt và trên đùi Từ Thanh Phàm. Không biết có phải là Từ Thanh Phàm bị ảo giác hay không nhưng tựa hồ một tia thân thiết thật nhanh lóe lên trong mắt Đình Nhi rồi biến mất.

Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Đình Nhi, khẽ nói:

- Không sao, chân của ta qua một thời gian ngắn nữa sẽ khỏi thôi.

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Từ Thanh Phàm vẫn còn có chút âm u. Bởi vì chân của hắn tuy rằng có thể chữa trị, nhưng vết thương trên mặt hắn do bị kịch độc ăn mòn nên mãi mãi không thể loại trừ. Tuy rằng Từ Thanh Phàm luôn luôn không thèm để ý tướng mạo của chính mình, nhưng vì trên mặt có vết sẹo nên cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Nhìn thấy Từ Thanh Phàm tỏ ra thân thiết với Đình Nhi, trong mắt Kim Thanh Hàn loé lên một tia phức tạp. Đến hiện tại hắn vẫn không yên lòng với Đình Nhi nhưng cũng không tiện nói gì.

Lý Vũ Hàn thì không biết ân oán giữa Từ Thanh Phàm và Đình Nhi nên chỉ nhìn một hồi sau đó ngẩng đầu nhìn ánh trăng sao ngoài căn phòng, nghĩ tới một hồi chiến đấu kịch liệt trước đây không lâu, cảm khái nói:

- Cuối cùng cũng kết thúc.

Từ Thanh Phàm cười nói:

- Đúng vậy, cuối cùng cũng kết thúc, tu sĩ chúng ta vốn không nên tham dự vào quá nhiều thị phi, tĩnh tâm tu hành mới là chính đạo.

Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, ba người còn lại cũng gật đầu biểu thị đồng ý.

Đột nhiên, một ánh hào quang từ phía chân trời xuất hiện. Trong ánh hào quang một trưởng lão của Cửu Hoa Môn nhanh chóng hạ xuống trước động phủ của Từ Thanh Phàm.

Vị trưởng lão này nhìn qua bốn người một chút, ánh mắt hắn dừng ở trên người Từ Thanh Phàm cùng đồ án quỷ dị trên mặt Đình Nhi, sau đó nghiêm trang nói:

- Lý Vũ Hàn, Thịnh Vũ Sơn, hai người các ngươi lập tức đến Hoa Lăng Điện, chưởng môn có chuyện tìm các ngươi. Kim Thanh Hàn, ngươi cũng lập tức đi tìm sư phụ của ngươi đi, hắn cũng có chuyện tìm ngươi.

Nói tới đây, vị trưởng lão này trong mắt loé ra một tia kỳ quái, quay về Từ Thanh Phàm nói:

- Từ Thanh Phàm, ngươi lập tức đi đến Bách Thảo Viên, Lý… Lưu sư huynh có chuyện tìm ngươi.

Nghe vị trưởng lão này nói xong, đám người Từ Thanh Phàm đều tỏ ra kỳ quái. Trong mắt Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn mang theo một tia bất an, nhưng vẫn dồn dập khom người vâng dạ.

Một đoạn hỗn loạn kết thúc. Nhưng kết thúc này chẳng lẽ không phải sẽ là bắt đầu cho một chuyện khác sao?

Bạn đang đọc Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch Tiếp) của Trùng Trĩ

Truyện Tiên Đạo Cầu Tác (Dịch Tiếp) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kingpham199
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.