Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kim Tự Tháp Màu Vàng

Tiểu thuyết gốc · 2064 chữ

Giữa cái nắng chiều oi bức trên đường phố Sài Gòn. Có một thanh niên đang chạy một chiếc xe Wave RSX màu đỏ trên đường Bến Bình Đông. Trên xe chở lấy một thùng giấy các tông, bên trong đó có chai chai, lọ lọ các thứ cùng với một tờ catalo. Thanh niên tên là Nguyễn Không, năm nay hai mươi hai tuổi. Nó có dáng người gầy như cây sậy, thường được mọi người đặt cho cái biệt danh vô cùng chính xác là “Không Mỡ Thừa”.

Hôm nay cũng như những ngày khác, Không chở cái thùng hàng mẫu của mình đi chào hàng cho các tiệm tạp hoá. Thì ra nó là nhân viên bán hàng của một công ty chuyên về các mặt hàng lau sàn, tẩy rửa. Nó được phân công bán hàng ở một số tuyến đường thuộc quận 5, quận 10, quận 8 và huyện Bình Chánh.

Ngày hôm nay vừa đúng dịp nó chạy tuyến ở quận 8 này. Vì trên đoạn đường Bến Bình Đông này chỉ có vài cửa hàng thường xuyên lấy hàng của nó định đến đó hỏi xem người ta có lấy hàng tiếp hay không rồi sẽ lủi vào một quán net nào đó để chơi game online.

Đang chạy trên đường thì bỗng nhiên phía trước có một con chó đen lao qua đường. Do đang chạy với tốc độ bàn thờ cho nên làm sao Không không thể tránh kịp, nó tông ngay vào con chó. Dưới quán tính, xe bị lật ngang, còn nó thì lộn mấy vòng rồi lao thẳng ra trên vỉa hè đụng vào một gian hàng đồ cũ của một ông cụ gần đó. Cũng may là tuy già, nhưng ông lão kia cũng kịp thời bỏ của chạy lấy người nên tránh được một kiếp.

Còn anh chàng Không của chúng ta thì nằm chèm bẹp chung với đống đồ ngỗng ngang của ông lão kia. Thấy vậy, ông lão mới vội vàng chạy đến đỡ nó lên. Thấy nó bị té như vậy mà không có bị chảy máu hay vết thương gì ông cũng rất ngạc nhiên. Càng khó tin hơn là con chó vậy mà chỉ kêu “Ẳng ... ẳng ...” rồi cũng như không có việc gì quá nghiêm trọng mà đứng dậy bỏ chạy đi mất.

Chỉ có chiếc xe Wave RSX của Không đã bị cong vành, và đống đồ củ linh ta linh tinh của ông lão là bị hư hại.

-Thằng nhóc, mày có bị làm sao không?

Mặc dù không bị vết thương hay chảy máu gì, nhưng Không cũng đầu váng mắt hoa một hồi mới định thần lại. Nuốt nước bọt một cái, nhưng nó lại cảm nhận như mình vừa nuốt cái gì vào trong bụng mình vậy. “Con bà nó, vừa nuốt cái gì vào bụng rồi”. Chưa kịp định thần lại thì thấy có người đỡ mình dậy, sau đó âm thanh ông lão truyền vào tai nó. Nghe thấy, nó mới mơ mơ hồ hồ đáp lại:

-Con không có việc gì. Cám ơn ông.

Nói rồi nó vội vàng ngồi dậy. Nhìn xung quanh thì thấy cái xe cong vành, một bên gương bể nát, còn có một vệt xước dài bên dưới. Thở dài một cái, nó lại thấy được mấy món đồ của ông lão bị nó làm vỡ. “Cũng may không có bị thương, coi như của đi thay người”. Nó nhìn về phía ông lão chưa kịp mở miệng thì lại nghe được ông ta lên tiếng.

-Tổng cộng một triệu hai trăm ba chục nghìn. Mày trả tiền mặt hay quẹt thẻ?

Không ngẩn người, nó vốn dĩ cũng định mở miệng đền tiền. Nhưng không ngờ ông lão lại nhanh như vậy tính toán xong. Móc từ trong túi quần ra, cầm lấy ba tờ năm trăm nghìn đưa cho ông lão. Ông ta hai mắt sáng rực chộp lấy tiền, sau đó thuần thục lấy ra tiền thừa đưa lại cho Không. Sau đó, cầm lấy những món đồ hư hao kia bỏ vào trong một cái túi vải đưa cho nó.

-Thấy nó có thành ý như vậy tôi tặng thêm cho nó chiếc nhẫn và quyển sách này.

Trong lúc đầu óc còn chưa tỉnh táo hẳn, Không mang cái túi lên treo lên xe rồi lôi cái xe của mình đến tiệm sửa xe gần đó. Do đường khá vắng, lại là lúc hai giờ chiều chả có mấy ai ra đường nên cái tai nạn của nó cũng không có ai chú ý. Nhìn cái bộ dạng ốm nhom của nó, ông lão cũng thấy tội nghiệp nên chạy đến trợ giúp nó kéo cái xe Wave đi.

Tiệm sửa xe cách đó chỉ một trăm mét. Hai người không tốn bao nhiêu thời gian đã mang xe đến nơi.

-Hoàng! Có người sửa xe nè mày.

Thấy trước tiệm không có người, ông lão gọi to để người chủ tiệm ra. Còn Không thì ngồi chồm hổm ở một bên thở hồng hộc.

Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong nhà bước ra, anh ta tên Hoàng là chủ của tiệm sửa xe này. Gương mặt góc cạnh, có chút gian sao. Vừa nhìn thấy ông lão thì vội chào hỏi nói:

-Sửa xe hả chú Tư?

-Không phải tao. Mà là xe của thằng nhóc này. Vừa nãy nó tông vào con chó đen của bà Phượng, cũng may không có việc gì nghiêm trọng.

Nghe vậy, Hoàng cũng giật mình nhìn lại Không và chiếc Wave RSX màu đỏ bên cạnh nó.

-Tông phải chó mà không có việc gì thì nó cũng may mắn rồi đó nhóc.

-Thôi, mày coi sửa cho nó đi. Tao còn phải đi coi hàng của tao nữa. Chiều có rảnh làm vài li lai rai.

-Được rồi. Chào chú Tư nha.

Nói rồi, ông Tư đi về chổ của mình. Còn tên Hoàng thì nhìn cái xe rồi nói:

-Nó muốn thay bánh mâm như cũ hay là thay bánh câm?

Mà giờ phút này, Không không có nghe thấy âm thanh xung quanh nữa, đừng nói đến tiếng của tên Hoàng. Bên trong đầu của nó quay cuồng, cơ thể thì toả nhiệt đau đớn vô cùng. Nó hét lên một tiếng đau đớn rồi ngất đi bất tỉnh: “Aaaaaaa!”.

Tiếng thét cũng làm cho tên Hoàng nhảy dựng lên, vội vàng quay đầu lại thì thấy Không đã ngất xỉu ngã trên mặt đất.

-Con bà nó chứ. Này!... Có bị làm sao không mậy?

Tuy là ngất xỉu nhưng Không vẫn còn đang thở dốc cho nên tên Hoàng cũng còn an tâm một chút. Hắn hét lên gọi chú Tư:

-Chú Tư, Chú Tư. Thằng nhóc này nó ngất xỉu rồi. Mau tới giúp một tay.

Còn chưa trở về đến chỗ bán hàng của mình, ông Tư nghe Hoàng gọi thì nhanh chóng chạy tới.

-Làm sao? Vừa nãy không phải còn rất khoẻ mạnh hay sao? Sao lại ngất xỉu rồi.

-Con cũng đâu có biết. Đang xem xét chiếc xe thì nó hét lên một cái rồi xỉu. Chắc là do té xe đầu va chạm trúng chỗ nào rồi.

Ông Tư nghe nói vậy thì đến gần đỡ Không dậy kiểm tra trên đầu của nó xem có bị thương không. Nhưng nào có vết thương nào ở đó. Sau đó kiểm tra toàn thân thì cũng không thấy có bị thương gì, chỉ có quần áo bị dơ bẩn một chút mà thôi.

-Kỳ lạ, đâu có bị thương đâu. Thôi tao với mày đưa nó đi bệnh viện đi. Có gì rồi tính sau.

-Được rồi chú Tư.

Sau đó, ông Tư đem đồ của mình chuyển vào tiệm sửa xe. Hoàng đóng cửa rồi, lấy xe chở ông Tư ôm Không đến bệnh viện gần đó.

Sau đó, ông Tư lấy điện thoại trong túi của Không điện về báo cho mẹ của nó. Nhưng do còn bận việc ở quê cho nên mẹ của nó gọi lại cho thằng em của nó đang đi học trên Sài Gòn chạy qua chăm sóc nó.

-Anh mày bị ngất xỉu được người ta đưa vô bệnh viện X. Mày chạy qua đó coi nó có bị làm sao không? Có gì thì gọi điện báo lại cho tao nha.

-Ừa. Để con chạy qua.

Từ nhỏ, gia đình của Không cũng không mấy hoà thuận cho nên người trong nhà cũng không mấy tình cảm với nhau.

Lúc còn nhỏ, Không mắc một căn bệnh kì lạ, mà không có ai trị hết được cho nó. Cũng vì vậy mà số tiền đi chữa bệnh của nó cũng ngày một nhiều. Áp lực công việc, áp lực tiền bạc làm cho cha mẹ nó vô cùng khổ sở. Cho nên nhiều lúc họ rất hay đánh đập nó.

Dù là vậy nó cũng không hận cha mẹ của nó. Vô số lần nó ăn đòn không rõ lí do, vô số lần nó bị đuổi ra khỏi nhà. Đỉnh điểm có lần nó bỏ nhà đi, cũng may có người tốt đưa nó trở về. Có lần cha nó xách dao rượt chém làm nó phải chạy trốn khắp xóm làng.

Từ đó về sau, mặc dù không hận, nhưng tình cảm gia đình cũng dần mất đi.

Trở lại vấn đề hiện tại, Không được bác sĩ kiểm tra, nhưng kì lạ là họ không phát hiện vấn đề gì nghiêm trọng.

Theo kết quả thì nó chỉ bị suy dinh dưỡng thôi chứ không bị bệnh tật gì. Nhưng nhiệt độ cơ thể nó thì lại vô cùng cao. Ngoài ra, bên trong lại liên tục tiết ra mồ hôi và chất dịch bẩn đen sì.

Nhìn thấy gương mặt thống khổ, đau đớn của nó bác sĩ cũng hoang mang vô cùng. Không ít người suy đoán có phải đây là một căn bệnh lạ mới. Cuối cùng người chịu trách nhiệm ca bệnh của Không nhìn một y tá hơn ba mươi tuổi ở bên cạnh nói.

-Mau chóng dùng nước ấm lau sạch dịch bẩn cho cậu ta. Gắn máy thở ô xi và điện tâm đồ để theo dõi.

“Nếu đây là căn bệnh lạ chưa được phát hiện thì thanh danh của mình sẽ vang xa”. Vị bác sĩ già thầm nghĩ.

Cô y tá và mọi người nhanh chóng làm theo như những gì vị bác sĩ già nói. Rồi chuyển Không đến phòng đặc biệt.

Toàn bộ nguyên nhân của việc này là bởi vì trong lúc tai nạn sảy ra. Không té vào bên trong gian hàng của ông Tư, trong lúc vô tình nó đã nuốt trọng một vật nhỏ ở bên trong đó.

Đó là một khối kim tự tháp màu đen to bằng đầu ngón tay cái. Vật này được rơi ra từ bên trong của một cái đỉnh bằng đồng thao to bằng lòng bàn tay.

Khối kim tự tháp màu đen sau khi vào bên trong bụng của Không đã bị dịch tiêu hoá bên trong dạ dày xoá đi màu đen ở bên ngoài, để lộ ra màu vàng sáng bên trong.

Sau đó kim tự tháp màu vàng vậy mà hoà tan vào bên trong cơ thể của Không, sau đó lan toả khắp người nó. Từ đó, có một nguồn năng lượng vô cùng to lớn vừa rèn luyện cơ thể, vừa tụ tập bên trong đan điền của nó. Nhờ có nguồn năng lượng thần bí gọt rửa, cơ thể nó gần như thoát thai hoán cốt cho nên đan điền cũng không ngừng mở rộng. Từ lúc ban đầu đan điền chỉ to bằng hạt đậu nành, bây giờ đã to bằng cái chén ăn cơm và vẫn còn đang không ngừng mở rộng ra.

-Hết Chương -

*Chào mọi người, mình là tác giả của bộ truyện Tiên đế trẻ trâu này. Mình là người bị trầm cảm(tự kỷ) cho nên khả năng giao tiếp mình rất kém.

Do đó trong truyện có thể sẽ có nhiều đoạn đối thoại không được tốt, mong là mọi người bỏ qua và ủng hộ cho truyện của mình.

Mình cám ơn mọi người!

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 498

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.