Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm Phán

Tiểu thuyết gốc · 2016 chữ

- Ngươi cũng đừng tưởng đột phá Tiên Nhân thì không coi ai ra gì? Cho dù là Tiên Nhân cũng chưa chắc là đối thủ của ba người bọn ta liên thủ.

Mặc dù khá lo lắng nhưng Tam Trưởng Lão cũng không yếu thế quát lên. Quả thật như hắn nói, Bạch Liên chỉ vừa mới đột phá Tiên Nhân, còn chưa độ kiếp nên chưa được Tiên Lực gia trì. Do đó muốn đánh bại ba người kia rất khó khăn, cho dù có thêm Không và đồng bọn hỗ trợ.

-Lão già. Ba người các ngươi cho dù lợi hại thì đã làm sao? Người ta là Thánh Liên Tộc. Các ngươi dám chọc vào nàng sao?

Không đứng sóng vai cùng với Bạch Liên, hai tay để ở phía sau lưng. Nó ra hiệu cho tiểu Kim Quy hoá thành rùa nhỏ bò ở trên vai của mình. Sau đó cảnh giác nhìn ma tên ma tộc ở cách đó không xa.

Mà thông qua liên kết với Bạch Liên nó nói với nàng:

-Hiện giờ cô cũng không chắc là đối thủ của chúng đúng không?

Bạch Liên mặc dù muốn nói không nhưng sự thật là nàng không nắm chắc. Thêm nữa trong tay Hắc Vực Chi Chủ còn có Quỷ Sát Tâm. Bạch Liên từng nghe nói qua thứ này nên nàng càng kiêng kỵ. Lời nói khi nãy chỉ là lời nói nhất thời mạnh miệng của nàng mà thôi.

-Sự thật là… Không những không chắc thắng… mà có lẽ là… thua thảm đó.

-Nhưng cô là người của Thánh Liên Tộc, bọn chúng dường như rất kiêng kỵ.

-Dù là vậy. Nhưng ta chỉ là tộc nhân bị bỏ rơi, không thuần huyết mà thôi.

Thì ra Bạch Liên không thuần tuý là người của Thánh Liên Tộc. Nàng là hỗn huyết của Thánh Liên Tộc và Nhân Tộc, cũng may những tên Ma Tộc này còn không có nhận ra nàng là tộc nhân bị bỏ rơi.

-Ặc. Vậy đừng để lộ ra là được. Để ta đàm phán đuổi bọn chúng đi vậy.

Hắc Vực Chi Chủ ở phía đối diện gầm thét nói:

-Các ngươi chứa chấp Long Tộc đã là đại tôi. Đừng cho là người của Thánh Liên Tộc thì có thể được bình yên vô sự. Tiên Giới do Thập Tộc dẫn đầu, Thánh Liên Tộc của các ngươi cùng lắm cũng chỉ là Tiên Tộc nằm trong top hai mươi, đừng tưởng ta sợ các ngươi.

-Các ngươi không sợ. Vậy người trong Tộc các ngươi thì sao?

Không nói ra lời này là muốn đá động ba người này, muốn lấy lui tiến làm lui để cho bọn chúng rơi vào trong cục diện đã rồi.

Đúng như nó đoán, mặc dù Ma Tộc độc ác nhưng đối với người chung huyết mạch vẫn rất là xem trọng. Hắc Vực Chi Chủ thu lại vũ khí của mình nói:

-Bọn ta chiếm dụng bản thể của ngươi là chúng ta sai. Nhưng bây giờ ngươi cũng đã lấy lại bản thể chân thân càng giúp ngươi đột phá Tiên Nhân Cảnh. Coi như hoà chúng ta nước giếng không phạm nước sông, thế nào?

-Hoà cái con khỉ. Các ngươi vô cớ xuống Phàm Giới giết đi rất nhiều người và cao thủ Nhân Tộc. Muốn cứ như vậy mà đi hay sao?

Ba người Ma Tộc nhìn nhau trao đổi ánh mắt, Hắc Vực Chi Chủ mới căm tức nhìn Không nghĩ: “Các ngươi che giấu Long Tộc, đợi trở về Ma Vực ta đi tố cáo để xem các ngươi chết như thế nào?”

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ nói:

-Ma Tộc bọn ta cũng chết rất nhiều, các ngươi còn muốn thế nào?

Nghe được hắn nói Không cười hì hì, bộ dáng có phần gian tà nói:

-Việc này dễ nói! Thứ nhất, lập tức rời khỏi Phàm Giới. Thứ hai là tất cả Ma Tộc bọn ngươi thề không tiết lộ Long Tộc xuất hiện ở đây ra ngoài. Dĩ nhiên là dù Thần Hồn Thệ Ước để thề. Thứ ba, đưa cái thứ nguy hiểm kia cho ta.

Hắc Vực Chi Chủ đen sạm mặt, hắn tức giận quát:

-Thằng khốn này. Ngươi đừng có ức hiếp người quá đáng. Hai việc đầu ta có thể miễn cưỡng đáp ứng ngươi. Còn việc thứ ba thì đừng có hòng.

Bạch Liên nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì khinh bỉ, không thèm liếc mắt nói:

-Chỉ là một cái Quỷ Sát Tâm trung cấp mà thôi. Vậy mà cũng xem như báo vật, đúng là keo kiệt chảy ra nước.

Nghe được Bạch Liên nói, ba tên Ma Tộc cực kỳ tức giận, có xung động muốn lao lên liều mạng với nàng. Nhưng cuối cùng vẫn là kiềm lại được, Hắc Vực Chi Chủ ném ra Quỷ Sát Tâm nói:

-Thứ này ngươi cầm. Nhưng hai ngày sau bọn ta mới rời khỏi nơi này được. Trong lúc đó không được đến làm phiền bọn ta.

Không đón lấy Quỷ Sát Tâm nhưng cũng không dám cầm vào trong tay như Hắc Vực Chỉ Chủ mà dùng linh lực bao phủ rồi ném vào Lam Hải, chờ khi trở về lại mang ra nghiên cứu sau. Sau đó nó quay sang đám người Ma Tộc nói:

-Bây giờ các ngươi lập tức dùng Thần Hồn Thệ Ước tuyệt đối không để cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại Long Tộc ở đây đi.

Thần Hồn Thệ Ước là ràng buộc của Thiên Đạo Ý Chí. Làm trái lời thề sẽ bị 9999 đạo Thiên Kiếp đập chết, hồn phi phách tán. Đến cả Cát bụi vĩnh hằng cũng tan biến không còn dấu vết.

Ba người cùng nhau thề, rồi đi đến chỗ tên Ô Cách để hắn cũng làm thì Không mới an tâm rời đi. Lúc này nó quay sang nói một câu cuối cùng:

-Trong hai ngày này, các ngươi không được rời khỏi nơi này cũng như làm bất cứ điều gì tổn hại tới Nhân Tộc. Nếu không đừng trách ta.

Ba tên Ma Tộc nhìn nhau rồi cũng không nói gì, ngồi xuống tại chỗ nghỉ ngơi. Còn Không mang theo mọi người rời đi, Hắc Đầm biến mất, chỉ còn lại một khoảng đất bằng. Hắc Đầm chuyển thành Bạch Đầm từ sở hữu của Hắc Vực Chi Chủ đã bị Bạch Liên đoạt lấy quyền khống chế ngay sau đó.

Không cũng không dám ở cùng đám người này, cũng quay trở về tụ tập cùng với mọi người mà đi thẳng trở về căn cứ tạm thời của bọn họ. Cao thủ hầu như chết sạch chỉ còn lại những người có tu vi Nguyên Anh là còn sống sót. Bởi vì ngoại trừ nữ Hộ Pháp cùng Tam Trưởng lão, những ma vật khác đều yếu ớt không đáng nói. Trong lúc Không cùng với Ma Tộc đàm phán thì những ma vật này đã bị những người khác tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng không ai dám xông vào màn sương đen mà chỉ án binh bất động ở bên ngoài.

-Ngươi khi nào thì độ Thiên Kiếp?

Không nhìn Bạch Liên đang bay phía sau lưng mình hỏi. Từ lúc Bạch Liên lên Tiên Nhân Cảnh thì khế ước của hai người đã lung lay sắp vỡ. Chỉ cần nàng muốn là có thể giải trừ bất cứ lúc nào. Thế nhưng khế ước yếu ớt đó đến nay vẫn còn chưa bị giải trừ. Nghe lời nó hỏi, Bạch Liên từ tốn đáp, hoàn toàn không giống với bộ dáng trước đây.

-Còn có thể ở lại thêm một tuần. Một tuần này, ngươi dẫn tao đi dạo nhân gian một vòng có được không?

Không cảm thấy kỳ lạ, nó không hiểu rất nhiều chuyện về Bạch Liên này nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Nó nhìn nàng nói:

-Hôm nay ngươi uống lộn thuốc à?

Bạch Liên tức giận nhìn nó chằm chằm nói:

-Lão nương nể mặt ngươi là chủ nhân của ta mới khách khí với ngươi như vậy. Ngươi còn mắng lão nương uống lộn thuốc. Tin hay không, lão nương phế ngươi.

-Ặc! Như vầy mới đúng là Ngó sen ta quen biết lúc trước.

-Lão nương tên là Thuỷ Bạch Liên. Ngó sen là cái quỷ gì tên?

-Thì ra ngươi tên Thuỷ Bạch Liên. Từ lúc gặp mặt đến giờ ngươi đâu có nói tên cho ta biết đâu mà trách ta. Được rồi, ta sẽ dẫn ngươi đi chơi mấy ngày coi như cám ơn ngươi giúp ta.

-Như vậy còn được, chúng ta đi ngay bây giờ đi.

Bạch Liên cười vui vẻ nói, sau đó nắm tay Không bay lên không trung. Nàng hưng phấn nói:

-Chúng ta đi đâu?

-Trước mang tên nhóc này về cho cha hắn. Sau đó lại dạo một vòng ở Sài Gòn rồi tính tiếp. Đi hướng kia.

-Được.

Nhìn theo hướng Không chỉ, nàng mang theo nó và cả tiểu Kim Quy lao nhanh. Trên vai Không, tiểu Kim Quy thì thầm nói nhỏ:

-Lão đại có sắc quên bạn. Không đúng… là có sắc quên cả anh em. Hừ hừ.

Không cười khổ nhìn bé rùa vàng nhỏ trên vai nói:

-Ngươi nhìn nàng có chỗ nào giống sắc mà ngươi nói không?

-Cái này thì cũng đúng. Cô gái này quá thô lỗ, căn bản không xem là nữ nhân. Nhưng mà ăn nàng chắc là rất ngon.

Nghe được nó nói, Không muốn té ngã, “ăn là ăn cái quái gì? Thằng nhóc này…” Nhìn gương mặt đang co giật của Không, tiểu Kim Quy không hiểu nghĩ “Rõ ràng mùi vị rất ngon, lần trước thấy lão đại ăn còn say mê như vậy. Chẳng lẽ lão đại chỉ muốn ăn một mình. Cha kêu mình theo lão đại tham lam như vậy có phải là sai rồi không?”.

Giữa lúc hai người suy nghĩ vẩn vơ thì một đống tia sát khí chiếu lên thân hai người. Bạch Liên dĩ nhiên là nghe được hai tên khốn này đang nói về mình. Nàng vô cùng tức giận nhìn lấy hai người, từng tia từng tia sát khí làm cho hai người nam đều sợ hãi.

-Bạch Liên! Ngươi nghe ta giải thích…

Chưa kịp nói xong thì hai người đã bị nàng ném từ không trung xuống, tốc độ cực nhanh. Một âm thanh thánh thoát truyền đến tai của Không:

-Cho ngươi ba mươi phút, giải quyết xong việc xong thì cút ra gặp ta.

Thì ra cả ba đã về đến Sài Gòn, nó và tiểu Kim Quy bị nàng ném từ không trung rơi xuống mặt đất như một quả đạn pháo.

“Ầm”

Một âm thanh rõ to vang lên làm cho những người đi đường gần đó đều phải quay lại nhìn. Từ giữa đường lớn xuất hiện một cái hố to khủng bố, một thanh niên quần áo te tua từ bên trong từ từ bước ra. Mặc dù không bị thương nhưng cũng vô cùng chật vật, có chút đầu choáng mắt hoa.

“Con bà nó! Cô gái này cũng quá độc ác rồi. Mém chút nữa cái mạng nhỏ đều không thể giữ. Ta đã làm chuyện ác gì mà lại gặp phái nữ nhân như cô ta vậy chứ”. Nó vỗ vỗ đầu sau đó quay sang nhìn tiểu Kim Quy đang có ba cái ngó sen xoay quanh trên đầu nói:

-Nhóc con. Ngươi không sao chứ?

Không nghe thấy tiểu Kim Quy trả lời, nhưng nhìn ra được không có bị thương. Không mang nó theo trở về Quốc Tử Giám.

Bạch Liên từ trên không trung quan sát nó, miệng nở một nụ cười.

-Hừ hừ! Cũng may lão nương nhân từ nếu không đã cho hai tên nhóc các ngươi thành cặn bã rồi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 165

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.