Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Lời Đã Định

Tiểu thuyết gốc · 1482 chữ

Quay trở về Quốc Tử Giám, Không gọi điện thoại cho Tịnh Giao nói mình quay trở lại học viện để nàng và mọi người lập tức trở về. Lúc trước nó đã nhìn thấy nàng và mọi người đều an toàn, chỉ có vài người bị thương nhẹ nên mới an tâm rời đi trước.

Một đường đi không ai ngăn cản, nó mang tiểu Kim Quy đến chỗ thầy hiệu trưởng. Vẫn là ông lão trước đây, nhưng nét mặt thêm phần già nua hơn đôi chút. Tiểu Kim quy vừa đến đã hoá thành hình người nhào vào lòng thầy ấy.

-Chào thầy. Thầy muốn nhóc tỳ sau này theo con à?

Thầy hiệu trưởng nhìn nó và tiểu Kim Quy thở dài nói:

-Nhóc tỳ này tên Quy Khanh là đứa con út của ta. Sau này em chăm sóc cho Khanh giúp thầy nha.

Nhìn bộ dáng của Thầy hiệu trưởng, Không dễ dàng đoán ra đã có chuyện gì đó không tốt. Nó nhìn về hướng người thầy nghìn năm nay của dân tộc Việt Nam nói:

-Nếu có việc gì có thể giúp đỡ thầy cứ nói với em một tiếng. Dù là em không có bản lĩnh gì lớn, nhưng thân phận của em có lẽ thầy cũng đã nhận ra rồi đúng không?

Thầy hiệu trưởng gật đầu nói:

-Thầy biết em là truyền nhân Long Tộc, người có thể thống lĩnh ba tộc Long, Nhân, Lạc trấn hưng phồn thịnh. Nhưng chuyện của thấy là kiếp số khó tránh khỏi, nếu em liên luỵ vào có thể thay đổi quỹ tích mà các tiền bối dày công vẽ ra.

Không cười vui vẻ, nó không biết sứ mệnh của nó lại cao cả như vậy. Một tên thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu mà như một thằng trẻ trâu vậy mà lại là người đứng đầu ba thế lực lớn như vậy. Nói ra ngoài chắc người ta cười rụng cả răng mất. Thêm nữa nó cũng không quá tin tưởng vào cái lí tưởng cao cả đó, nó chỉ biết mình phải báo thù cho sư phụ Kim Long và cứu sư mẫu Thanh Long mà thôi.

-Thầy cứ nói đi. Nếu giúp được thì em cũng không ngại đâu.

Thầy hiệu trưởng lắc đầu nói:

-Việc này là tai hoạ của thầy. Cho dù em có giúp cũng không giúp được. Chỉ cần em thay thầy chăm sóc Quy Khanh là đã giúp thầy rất nhiều rồi.

Thấy thầy hiệu trưởng nói như vậy nó cũng không dám miễn cưỡng nữa. Sau đó nói với thầy hiệu trưởng để tiểu Kim Quy ở lại đây mấy ngày sau đó nó sẽ tới đón sau rồi lập tức rời đi. Từ lúc nó vào cho đến lúc rời đi thầy hiệu trưởng cũng không có nhắc đến chuyện đến Myanmar, bởi vì đã có tiểu Kim Quy ở đây. Còn có một chuyện nữa là thầy đã gieo cho nó một quẻ là đại cát đại lợi nên càng không có gì đáng ngại.

Vừa ra khỏi Quốc Tử Giám thì đã nhìn thấy Bạch Liên đứng ở đó chờ nó. Trên người nàng vẫn là tà áo dài thướt tha lúc trước.

-Bây giờ chúng ta đi đâu chơi?

Không suy nghĩ một lúc rồi nói:

-Trước hết đi mua cho cô vài bộ quần áo đi.

Mặc dù Bạch Liên có thể diễn hoá ra quần áo như ý muốn của mình, nhưng nàng lại muốn cảm thụ sinh hoạt của phàm trần cho nên không có cự tuyệt. Nàng gật đầu rồi theo chân Không rời đi.

Cũng may lúc sắp ra ngoài hỏi xin thầy hiệu trưởng một ít tiền chứ bây giờ trong túi nó không có một xu. Cầm theo chiếc thẻ ngân hàng mà thầy hiệu trưởng đưa, nó mang theo Bạch Liên đi mua rất nhiều quần áo và đồ trang sức. Những thứ này tuy không có tác dụng gì cho việc tu luyện nhưng lại có vẻ ngoài lấp lánh xinh đẹp làm cho mọi cô gái đều yêu thích.

Dù sao tiền cũng không phải của mình nên nó cũng không quá luyến tiếc. Dù sao đối với người tu luyện như nó mà nói, tiền bạc thế nhân bây giờ chỉ là việc ngoài thân. Nó đã lấy hết điểm tích luỹ của mình để đưa lại cho thầy hiệu trưởng coi như trao đổi. Dĩ nhiên là nó không biết trong cái thẻ có bao nhiêu tiền, tiêu đến khi nào hết rồi tính sau đó là suy nghĩ của nó.

Bạch Liên đã thay đổi một bộ quần áo phù hợp với thời hiện đại, quần jean đi với áo phông trễ vai cực kỳ quyến rũ làm cho Không ngây ngất trong lòng. Nhưng chớp mắt nó đã lấy lại bình tĩnh, bởi nó biết cái tính tình bá đạo kia của Bạch Liên.

-Tiếp theo dẫn cô đi công viên chơi, sau đó chúng ta đi Đà Nẵng, Hội An rồi ra Vịnh Hạ Long.

Bạch Liên vui vẻ kéo tay nó đi dạo, nàng ăn rất nhiều món ăn vặt trên khu ăn vặt ở quận 4.

-Tôi không hiểu vì sao cô không tự giải trừ ràng buộc của chúng ta?

Bạch Liên liếc mắt nhìn nó rồi nở một nụ cười dịu dàng đến rùng mình làm cho nó trợn tròn mắt:

-Ta cảm thấy sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau. Tới lúc đó nhờ ràng buộc mà dễ dàng tìm được nhau.

Miệng co giật, Không nhìn nàng nói:

-Cô không sợ tôi bị chết yểu làm cho cô bị trọng thương à?

Bạch Liên cười lớn nói:

-Cho dù thế giới này chết sạch thì ngươi cũng không thể chết được đâu.

Sau đó theo lộ trình dẫn nàng đi khắp nơi du ngoạn, trong lúc này Vy cùng Tịnh Giao cũng có gọi điện thoại đến nhưng được thầy hiệu trưởng cho biết nó phải đưa một vị tiền bối đi du ngoạn cũng không dám quá làm phiền.

Trong lúc đi dạo khắp nơi nó cũng thu thập được vô số đồ tốt cùng với Long Thạch Bia. Riêng ở Việt Nam đã có thêm mấy chục tấm. Bởi đã không còn đủ thời gian để đi dạo khắp Trái Đất cho nên hai người dừng lại ở Sa Pa. Cùng nhau thưởng ngoạn cả một quảng đường, tình cảm cũng có chút nặng. Dù không nỡ nhưng cuối cùng vẫn là phải chia tay rồi. Người đời nói quả không sai “không có bữa tiệc nào không tàn” chỉ là những kỷ niệm đó thì vẫn nằm sâu trong trái tim mỗi người mà thôi.

-Ngươi nói xem Tiên Giới thật sự có cảnh tượng như thế nào?

Bạch Liên ánh mắt nhìn xa xăm nở một nụ cười hỏi Không. Nó cũng đang say mê nhìn cảnh núi non phía trước. Bị nàng hỏi nó sửng sờ, có chút không hiểu hỏi:

-Tôi còn chưa đặt chân lên Tiên Giới nên làm sao biết được. Có thể ở đó tài nguyên tu luyện nhiều hơn, linh khí dày đặc hơn nhưng chắc chắn là không phải là một nơi yên bình.

-Có lẽ ngươi nói đúng. Nhưng tu đạo là nghịch thiên mà đi. Nếu cứ sợ sệt không dám bước tới thì cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi. Nhân sinh biến hoá khôn lường, dù chỉ là một sinh linh nhỏ bé trong Đại Thiên thế giới ta cũng muốn sống một cách huy hoàng. Ngươi có phải cũng có suy nghĩ giống như ta?

Bạch Liên quay sang nhìn nó như nhìn người bạn tri kỷ mấy nghìn năm của mình, trong mắt nàng bây giờ không có lấy một tia tà niệm nào mà chỉ là chân thành. Nàng muốn có một người bạn thật sự cho riêng mình.

Không hiểu được tâm ý của nàng, nó nghiêm túc đáp:

-Mặc dù có thể không bằng cô nhưng tôi cũng sẽ cố gắng đi theo con đường của mình. Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau trên Tiên Giới.

Hai người nhìn nhau, đồng thanh phát ra một câu:

-Một lời đã định.

Lời hứa của hai sinh mệnh mỏng manh giữa thế giới vô ngàn, có lẽ họ sẽ thật sự gặp lại nhau, cũng có lẽ không, nhưng trong tim luôn có chút gì đó kết nối lại với nhau. Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ hai người nhìn nhau cười lên rất vui vẻ.

Tối hôm đó, bọn họ không ngủ mà cùng nhau trò chuyện cả đêm. Bởi hôm sau đã là kỳ hạn cuối cùng của Bạch Liên ở lại Nhân Giới rồi.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.