Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ma Kinh Tráo

Tiểu thuyết gốc · 1987 chữ

Sau khi hàn huyên tâm sự một lúc, đám người mới lần lượt rời đi. Mà Nguyễn Dự vẫn còn ở lại đó với Không. Nó ấp a ấp úng một lát rồi mới lấy hết can đảm nói:

-Cám ơn anh hai.

Không nhìn nó nói:

-Anh em một nhà không cần để ở trong lòng. Được rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi.

Ba ngày nữa Vy cùng mọi người cũng xong nhiệm vụ canh gác quay trở về. Lần này trở về bọn họ còn mang theo linh thạch khai thác được trong ba tháng gần đây để nộp vào kho của Quốc Tử Giám.

Vì để không kinh động đến mọi người phòng hờ trường hợp có người nhìn thấy cho nên mọi người đã sử dụng trực thăng quân dụng để trở về. Trong lúc máy bay vừa bay qua thành phố Buôn Mê Thuột không bao xa thì đột nhiên thầy Phúc hét lên:

-Có người phục kích. Mau tránh sang bên phải.

Cũng may viên phi công có phản ứng nhanh nhạy, nghe theo lời chỉ huy của thầy Phúc kéo máy bay sang một bên. Mà lúc này một quả tên lửa xẹt ngang qua, nếu không có thầy Phúc chắc chiếc máy bay đã tan tành rồi. Mọi người âm thầm chửi lớn trong bụng, không đợi thầy Phúc ra lệnh, tất cả đều bay ra khỏi máy bay sẵn sàn chiến đấu. Cũng may nhờ có đan dược của Không luyện ra mà tu vi của đám người đội Quy tăng lên không ít, hầu hết đều đã vượt qua Kim Đan Sơ Kỳ nên việc đạp phi kiếm là chuyện đương nhiên. Mà lúc này bên dưới không ngừng có tên lửa đạn đạo và mưa đạn bay lên. Dù là tu sĩ Nguyên Anh kỳ như thầy Phúc cũng không thể chịu được sức công phá của nhiều tên lửa như thế. Một vài người cũng đã bị thương.

-Tất cả mọi người yểm hộ trực thăng hạ cánh. Vy, em liên hệ về trường gọi cứu viện.

Nghe được lệnh của thầy Phúc tất cả mọi người triển khai đội hình mở ra kết giới bảo vệ bốn phương tám hướng. Còn Vy cũng không chậm trễ mà liên hệ với nhà trường và cả Bộ Quốc Phòng đến cứu viện.

-Thầy ơi. Mất tín hiệu, không thể liên lạc được với bên ngoài.

Sắc mặt đám người tối sầm lại, xem ra bọn họ đã bị người ta tính kế từ trước rồi. Trong lúc đám người đang hoang man thì thầy Phúc trấn tỉnh lại bọn họ.

-Đám người này rất mạnh, nếu chính diện đánh nhau chúng ta hoàn toàn không có cơ hội. Nên thầy nghĩ chúng ta nên tìm sơ hở rồi đột phá vòng vây chạy trước. Mọi người cùng với thầy vừa đánh vừa lui hiểu chưa?

Mọi người đồng thanh hưởng ứng. Lúc này Nguyễn Trọng Nhân đội trưởng đội Quy gấp gáp nói:

-Em nghĩ chúng ta nên để một người lẻn ra khỏi vòng vây để gọi cứu bình. Những người khác nên tụ lại một chỗ phòng ngự, như vậy cơ hội được cứu sẽ cao hơn.

-Cái tên thủ lĩnh của bọn chúng có tu vi ngang với tu vi của thầy. Đám người còn lại cũng rất mạnh, tụi em nghĩ chúng ta có thể thủ được bao lâu.

Lúc này Vy mới mở miệng nói:

-Nếu dựa vào sức lực của mọi người cùng với trận pháp của em thì có thể thủ vững được khoảng hơn một tiếng.

Thầy Phúc vui mừng gãi đầu nói:

-Thầy quên mất chúng ta còn có cao thủ trận pháp ở đây. Nếu như được hơn một tiếng thì chắc cứu binh sẽ tới kịp. Nhưng quan trọng nhất là làm sao để lẻn được ra khỏi vòng vây để báo tin bây giờ?

Cái khó ở đây là trong đám người chỉ có Vy biết trận pháp nên nàng phải ở lại để trấn thủ trong trận. Mà cũng chỉ có cô có bí pháp ẩn tàng khí tức và thân pháp nhanh nhạy để trốn ra ngoài nhất.

Lúc này Vy chợt nhớ ra lần trước trở về Không có đưa cho nàng một lá phù, chính là Hồi Trường Phù mà Quốc Tử Giám cung cấp cho nhiệm vụ ở Myanmar. Vừa hay lúc này là lá bài cứu mạng mọi người.

-Thầy ơi. Lần trước anh Không từ Myanmar trở về có đưa cho em một tấm Hồi Trường Phù…

Lời còn chưa nói xong thì cả đám đều sáng mắt lên âm thầm cám ơn Không. Nhưng đột nhiên sắc mặt mọi người có chút trầm xuống.

-Vậy em mau sử dụng phù rồi gọi cứu viện nhanh đi.

Thầy Phúc vừa nói xong thì Vy lắc đầu.

-Nếu em đi rồi thì mọi người không thể trụ được đến lúc em gọi cứu viện đâu.

Nhưng mà không đợi Vy nói thêm gì nữa, thầy Phúc bắt lấy tay đang cầm phù của nàng rồi kích hoạt. Sau đó đặt cả túi không gian vào trong tay nàng. Ánh sáng loé lên, hình bóng Vy trở nên mơ hồ rồi biến mất không còn dấu vết.

Trên ra đa cảm ứng của đám người phục kích cũng mất đi một điểm sáng.

Bên trong một căn hầm dưới lòng đất của khu vực gần đó, một người trung niên đang vừa quan sát màn hình, vừa ra chỉ thị cho đám người xung quanh.

-Con mẹ nó. Làm sao đột nhiên mất đi một người rồi. Tụi bay đâu, toàn bộ tấn công, không được để bọn chúng có cơ hội gọi cứu binh.

Sau đó từ khắp nơi hơn trăm người đeo mặt nạ tiến hành bao vây đám người đội Quy của thầy Phúc. Mà đi đầu là người trung niên khi nãy, người này vậy mà toả ra khí tức Nguyên Anh Hậu Kỳ ngang bằng với thầy Phúc. Số người còn lại cũng có hai người Nguyên Anh Trung Kỳ, hơn mười người Kim Đan kỳ, số còn lại đều đạt đến Trúc Cơ Kỳ. Một lực lượng phải nói là vô cùng mạnh mẽ ở thời điểm hiện tại.

Thầy Phúc trầm sắc mặt quát:

-Các ngươi là ai?

Tên trung niên cười lớn, hắn không trả lời mà dùng chất giọng khàn đặc của mình hoà cùng với nội lực hùng hậu nói:

-Mau giao toàn bộ đồ trên người ra ta sẽ cho các ngươi chết được toàn thây.

Âm thanh hùng hậu làm cho lá đổ gió lay áp bánh về hướng đám người đội Quy. Thầy Phúc cũng gọi ra phát tướng La Hán Khánh Môn của mình. Một chữ Vạn hiện ra trong lòng bàn tay phát tướng La Hán phá vỡ đòn tấn công của người trung niên kia.

-Dám đánh cướp đồ của Quốc Tử Giám thì đừng mong được sống yên ổn.

Tên trung niên không vội tấn công mà cười nhạt nói:

-Quốc Tử Giám thì đã làm sao. Hôm nay đừng mong ai có thể trốn thoát. Tấn công.

Từ trên bầu trời vô số ánh sáng chiêu thức loé lên, từng bóng người đạp lên phi kiếm bay lượn bất chấp những người dân thường nhìn thấy. Đám người đội Quy vừa đánh vừa lui, dưới sự bảo vệ của thầy Phúc không ngừng lui về hướng Đông.

Mặc dù vậy dưới sự công kích của đám người kia, chưa đầy mười phút toàn bộ đội Quy đều bị thương nặng máu me khắp người. Ngay cả phát tướng La Hán của thầy Phúc cũng bị đánh nát tươm. Tuy vậy thầy ấy cũng giết được hơn hai mươi thủ hạ của chúng.

Lúc này, trung niên thủ lĩnh cùng với hai tên Nguyên Anh sơ kỳ đã vây chặt được thầy Phúc ở một bên không cho thầy ấy tiếp viện những người còn lại. Bốn người khác trong đội Quy thì đang bị mấy chục tên còn lại vây quanh.

-Xem các ngươi còn phản kháng đến lúc nào. Lên cho ta.

Sau khi thét lên trung niên thủ lĩnh vỗ ra một chưởng, một đoàn ánh sáng màu lục từ tay hắn bắn ra. Từ bên trên đó toả ra khí tức âm độc tanh tưởi. Dùng mắt thường cũng dễ dàng nhận ra nếu chạm vào ánh sáng này sẽ lập tức bị độc tính trong đó ăn mòn đến tận xương tuỷ.

Hai tên thuộc hạ Nguyên Anh Sơ Kỳ cũng vỗ ra một chưởng tương tự nhưng khí thế kém xa của tên thủ lĩnh. Ba đoàn năng lượng hội tụ tại vị trí của thầy Phúc.

Biết rằng không thể nào né tránh được nữa, thầy Phúc đưa tay lên miệng cắn một cái. Một dòng máu tươi từ đó chảy ra, hai tay thầy liên tục ấn pháp quyết, trong miệng thì Phạn văn không ngừng được niệm chú. Phát tướng La Hán sụp đổ lại phục hồi một lần nữa nhưng nhuộm một màu đỏ tươi, khuôn mặt cũng có phần dữ tợn hơn trước.

Đây là Ma Kinh Tráo, một loại võ kỹ phòng ngự của Phật Môn do một vị Phật Môn cao thủ trong cõi ATuLa sáng tạo. Vô cùng cao thâm và khó tu luyện, không ngờ thầy Phúc lại có thể tu luyện thành công. Loại võ kỹ này tiêu hao tuổi thọ bản thân để tạo nên lồng năng lượng kết giới. Cứ mỗi phút sẽ tiêu hao năm năm tuổi thọ. Vốn dĩ thầy Phúc ở thời gian toàn thịnh có thể kéo dài Ma Kinh Tráo đến ba mươi phút. Nhưng hiện tại do đã bị thương nên chỉ còn có thể kéo dài hơn mười phút mà thôi.

Sau khi ấn pháp quyết, thầy Phúc chấp tay trước mặt, ánh sáng màu đỏ từ trong mắt bắn ra bốn phía. Kinh văn bay múa xung quanh tạo thành một vòng năng lượng màu đỏ sáng cả vùng trời.

Năng lượng màu lục của bọn người kia vừa chạm vào thì phát ra tiếng nổ đùng đùng, cát bụi tung bay mù mịt.

Trong lúc đám người kia còn đang kinh ngạc thì hai tay phát tướng La Hán túm lấy đám người đội Quy để vào sau lưng của thầy.

-Các em không sao chứ?

Mọi người lúc bị tóm thì vô cùng sợ hãi nhưng phát hiện là thầy Phúc kéo mình đến gần thì mới thở ra. Giờ bắt gặp khuôn mặt thầy Phúc lúc này khiến đám người không biết phải làm sao. Hai cô gái ngồi bệt dưới đất còn ba người thanh niên thì có chút run rẩy rồi.

Trần Trọng Nhân là người còn bình tĩnh nhất, anh ta lắp bắp hỏi:

-Thầy bị làm sao vậy?

Khuôn mặt thầy Phúc bây giờ đã bị biến dạng trở thành một khuôn mặt dữ tợn. Hàm răng nhọn cùng với hai chiếc sừng trên đầu, nhìn thế nào cũng không thể nhận ra là người thầy điềm đạm lúc đầu.

-Không có việc gì. Chuyện này chúng ta sẽ nói sau. Bây giờ các em lập tức hồi phục chân khí đi. Thầy chỉ có thể chống đỡ khoảng mười phút nữa mà thôi. Nếu không có cứu viện tới thì thầy sẽ mở một đường máu cho các em bỏ chạy.

Nếu như chỉ có một mình thầy Phúc thì căn bản đám người này không thể giữ lại được. Nhưng còn có năm người đội viên khiến cho thầy không thể không ở lại bảo vệ bọn họ.

Bên ngoài vòng năng lượng Phạn văn, đám người kia liên tục tấn công như vũ bão không để cho đám người thầy Phúc yên tĩnh.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.