Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự Bạo

Tiểu thuyết gốc · 2101 chữ

Bên trong Quốc Tử Giám, ở giữa chính điện một gian phòng rộng lớn. Vy xuất hiện ở ngay giữa một trận pháp truyền tống, xung quanh đang có hai người học sinh đang canh gác.

Trong lúc chưa kịp chuẩn bị nàng đã bị Hồi Trường Phù chuyển về đây. Vừa định thần lại không kịp chào hỏi hai người kia mà chỉ đưa ra lệnh bài rồi lập tức chạy đến phòng làm việc của thầy Thiên.

“Đùng” một tiếng, cánh cửa phòng bị đẩy văng. Thầy Thiên còn chưa kịp hỏi thì Vy đã gấp gáp nói:

-Thầy ơi. Mau… Mau cứu… Cứu…

-Cứu ai? Em từ từ không cần gấp.

Thấy nàng trở về sớm hơn dự kiến mà còn kêu cứu, lúc này thầy Thiên cũng đã biết đoàn người đội Quy đi làm nhiệm vụ trở về đã sảy ra vấn đề cho nên rất nhanh xoay chuyển:

-Bọn họ ở đâu?

Vy cũng biết không còn thời gian nói nhiều nữa, lập tức mở google map ra chỉ vào vị trí bị tập kích cho thầy Thiên.

-Em cầm lệnh bài của thầy rồi đi thông báo cho những thầy cô khác tập hợp lại đi sau chi viện. Thầy lập tức lên đường trước, không thể chậm trễ được.

-Vâng.

Thầy Thiên lập tức biến mất trong căn phòng, một chốc sau đã đạp lên Liền Thiên Thời bay đi chi viện. Vy cũng không chậm trễ mà chạy đi tập hợp mọi người lại.

Sau khi nghe được tin mọi người trong đội bị tập kích, Không liền nói với Vy:

-Em dẫn mọi người đi sau, tốc độ của anh nhanh, anh sẽ đi tiếp ứng trước. Mong là sẽ kịp.

Biết Không cũng sắp đột phá lên Nguyên Anh Sơ Kỳ nên Vy cũng không ngăn cản nó mà chỉ ôm hôn từ biệt một cái rồi gấp rút tập hợp nhân thủ. Bên trên bầu trời không ngừng có phi kiếm lao vút đi về hướng Buôn Mê Thuột.

Về phía đội Quy đang trốn bên trong Ma Kinh Tráo thì hết sức lo lắng bởi vì lồng năng lượng dưới sức công phá của đám người đeo mặt nạ đã có dấu hiệu rạn nứt. Vốn tưởng rằng có thể chịu được đến hơn mười phút nhưng mới năm phút đã có chuyện ngoài ý muốn. Đám người kia vậy mà tập hợp lượng lớn vũ khí nóng tấn công hỗn hợp với công kích thuật pháp.

-Haha. Xem ra hắn đã không còn chống cự được bao lâu nữa rồi.

Tên thủ lĩnh nhìn ra được liền cười lớn. Đám thủ hạ cũng vui vẻ ra mặt, mặc dù chúng đã đeo mặt nạ. Đám thủ hạ cũng hò hét như lúa được mùa.

-Toàn lực tấn công vào chỗ đó cho ta.

-Tuân lệnh.

Tên thủ lĩnh chỉ vào vị trí rạn nứt của Ma Kinh Tráo, rồi bọn chúng đồng loạt tấn công vào đó. Âm thanh vỡ vụn vang lên, Ma Kinh Tráo vỡ nát, du kình đánh vào người thầy Phúc. Nhưng thầy không lùi một bước mà đứng đó chống trả lại đòn công kích. Thầy quay mặt nhìn lại đám học trò của mình, ánh mắt có chút không nỡ rồi nhẹ nhàng nói:

-Các em gửi lời nhắn của thầy cho Linh “thầy không thể giữ lời hứa bên em ấy cả đời nữa rồi. Cho thầy xin lỗi em ấy”.

Thầy quay đầu nhìn thẳng đám người, phát tướng La Hán túm lấy năm người ném đi thật xa, trong đầu họ vang lên âm thanh của thầy:

-Mau chạy…

Sau đó tự mình lao về phía đám người đeo mặt nạ. Phát tướng La Hán dữ tợn như đang bốc cháy, toàn bộ năng lượng cuồng bạo căng phồng lên.

Đám người đội Quy sắc mặt buồn bã gọi thầy, nhưng căn bản không thể nào gọi lại được. Bọn họ đã bị ném ra xa cách vị trí cũ gần một cây số. Sau khi lấy lại thăng bằng thì không ai có thể kiềm được nước mắt mình đang chảy ra. Trầm tĩnh nhất là Trần Trọng Nhân cũng rưng rưng, kéo lấy mọi người bỏ chạy thật xa.

Trần Trọng Nhân dùng tay đập vào ngực mình tự trách. “Nếu như mình đủ mạnh…thì đã không để cho thầy Phúc hy sinh để bảo vệ mình”. Ai cũng tự hứa với lòng sẽ chăm chỉ tu luyện hơn nữa, để không phải nhìn thấy cảnh tương tự một lần nữa.

Mà lúc này ở phía đối diện, tên thủ lĩnh cũng đã phát hiện được không đúng lập tức hét lên:

-Không ổn. Tên này muốn tự bạo. Mau chạy.

Vừa hét hắn vừa là người bỏ chạy nhanh nhất. Đám người còn lại cũng rối rít chạy loạn khắp nơi.

“Ầm ầm ầm”.

Tiếng nổ vang lên khắp cả vùng trời chấn động tới mức những người dân ở khu vực gần đó tưởng rằng động đất.

Sóng năng lượng khuết tán bốn phương tám hướng nghiền nát bất cứ kẻ nào trong phạm vi bán kính năm trăm mét. Đám người đeo mặt nạ gần như bị tiêu diệt toàn bộ. Chỉ còn vài tên còn sống sót. Tên thủ lĩnh mặc dù đã bị trọng thương nhưng vẫn còn bảo toàn được tính mệnh. Ngoài ra hai tên Nguyên Anh Sơ Kỳ thì chết mất một tên. Và một vài tên Kim Đan Kỳ may mắn cũng còn ở dương thế. Tổng cộng người còn sống không đến mười người.

-Thủ lĩnh, Toàn nó chết rồi. Chúng ta phải báo thù cho nó.

-Ngươi yên tâm, đợi một thời gian nữa thôi toàn bộ Quốc Tử Giám sẽ không còn một ai sống sót.

-Đám nhóc kia đã chạy về hướng Nam rồi. Chúng ta bây giờ làm gì?

-Tạm thời rút lui thôi. Nơi này không còn an toàn nữa rồi.

Sau đó tên thủ lĩnh dùng một mồi lửa thiêu rụi cả khu rừng bên dưới rồi dẫn theo những tên còn sống đi về hướng tây. Vốn tưởng nhiệm vụ lần này là lấy đồ trong túi nhưng không ngờ bọn chúng không những không thu hoạch được gì mà còn tổn thất nặng nề. Mặc dù tiêu diệt được Nguyên Anh Hậu Kỳ của Quốc Tử Giám cũng không làm cho tên thủ lĩnh cảm thấy thoải mái.

Do đang có gió to cho nên lửa đang ngày một cháy lớn hơn và đang cháy đến khu dân cư ở gần đó. Hoàn cảnh hiện tại vô cùng hỗn loạn, tiếng người kêu cứu ngày một nhiều. Lính cứu hoả ngay lập tức được quy động để tiến hành dập lửa, nhưng mà đường đi ở đây còn chưa thông thuận, muốn điều xe ra thì vô cũng khó khăn.

Cũng may lúc này hai bóng người từ xa bay đến là Không và thầy Thiên. Hai người nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt thì đều có dự cảm không lành. Nhưng bây giờ không nhìn thấy được ai ở đây nên cũng không biết phải làm sao. Cuối cùng hai người cùng nhau thi triển pháp thuật tiến hành dập lửa từ trên không. Để cho người dân ở đó không hoảng sợ, cả hai đều sử dụng huyễn thuật để người bên ngoài nhìn vào thấy họ như là một chiếc máy bay cứu hoả. Nhưng nếu chú ý sẽ thấy được máy bay không thể nào chứa được nhiều nước như vậy.

-Ở đây có vết tích chiến đấu.

Thầy Thiên vừa trút nước vừa nói, mà Không đã dùng thần thức quét qua một vòng. Nó phát hiện mảnh vụn thân thể có khí tức của thầy Phúc và mấy chục thi thể không nguyên vẹn ở giữa đám cháy.

Thấy sắc mặt nó đột nhiên trầm xuống, thầy Thiên hỏi:

-Có chuyện gì? Em có tìm được tung tích của họ không?

Mặc dù mới quen biết không lâu nhưng Không và thầy Phúc cũng coi như có chút tình thầy trò. Nói không buồn đó là chuyện không thể nào. Nó xiết chặt tay, gương mặt u buồn nhìn vào bên dưới nói.

-Em phát hiện được thi thể thầy Phúc. Còn khí tức của đội trưởng và những người khác thì không.

Bởi vì chiến đầu trên không, thêm nữa gió mạnh cũng đã cuốn đi mất tung tích của đội Quy và đám người đeo mặt nạ kia. Do đó lúc nãy đám người kia mới bỏ đi mà không truy sát thành viên của đội Quy nữa.

Mà thầy Thiên nghe được tin tức thầy Phúc chết thì trợn trắng mắt nhìn nó:

-Em nói cái gì? Phúc chết rồi?

Thấy sắc mặt đau buồn của Không, thầy Thiên cũng không còn bình tĩnh nữa. Thầy Phúc mặc dù không phải là đệ tử của thầy hiệu trưởng nhưng tư chất và tu vi cũng rất cao. Hơn nữa thầy Phúc biết được Ma Kinh Tráo của thầy ấy rất mạnh, làm sao như vậy mà đã bị giết chết rồi.

-Làm sao có khả năng. Chẳng lẽ cao thủ Địa Tiên ra tay?

-Không phải. Từ vết tích thì là tự bạo.

Bầu không khí ngày càng trầm xuống. Hai người không nói thêm gì nữa mà chỉ chuyên tâm dập lửa.

Sau khi đám cháy được đẩy lùi, hai người hạ xuống dưới xem xét tình hình. Những thi thể khác đều đã bị cháy thành tro, chỉ còn những mảnh thi thể Nguyên Anh của thầy Phúc và tên Toàn (Nguyên Anh Sơ Kỳ của bên đeo mặt nạ) là còn ở bên dưới.

Kiểm tra thi thể tên Toàn, Không phát hiện có một khối lệnh bài bằng Đồng đã bị biến dạng. Thế nhưng có thể nhìn ra được trên đó có khắc hình một bàn tay có móng vuốt sắc bén. Nó cầm lệnh bài đưa cho thầy Thiên xem. Vừa nhìn thấy thì sắc mặt thầy Thiên càng trầm trọng.

-Thầy biết thứ này?

-Thật không ngờ lại là đám dư nghiệt của Ngũ Trảo Độc Môn.

Sau khi nghe thầy Thiên giới thiệu Không mới biết Ngũ Trảo Độc Môn là một môn phái ở nước ta tồn tại từ những năm 1500 cuối thời Lê Sơ đầu thời nhà Mạc. Bọn chúng là tu luyện tà công âm độc, là tổ chức sát thủ do nhà Mạc đào tạo để thực hiện những chuyện không ai biết nhưng về sau tự tách ra hoạt động độc lập.

Nhiều lần bị nhà nước cùng Quốc Tử Giám càn quét thế nhưng bọn chúng như cá chạch luồng lách duy trì đến tận bây giờ.

-Đám người này trước giờ chưa từng dám công khai tấn công người của chúng ta như vậy. Không ngờ hôm nay lại dám ra tay, đúng là chán sống mà.

Không suy nghĩ một lúc rồi hỏi:

-Đây là lần đầu tiên bọn chúng công khai tấn công học sinh và giáo viên của trường à thầy?

-Cũng không hẳn là lần đầu. Còn có một lần trước nữa là vào thời nhà Nguyễn nhưng đã bị sư phụ đánh cho không còn manh giáp mà bỏ chạy rồi. Cũng vì sợ sư phụ của thầy mà bọn chúng mới không dám liều lĩnh tấn công. Chẳng lẽ bọn chúng biết được sư phụ đã rời đi.

Không gật đầu nói:

-Có thể là bọn chúng có nội gián ở trong trường chúng ta. Hoặc giả…

-Hoặc giả cái gì?

Không trầm mặt nói:

-Hoặc giả có người giả danh bọn chúng để đánh lạc hướng chúng ta.

Nếu điều này là thật thì càng nguy hiểm hơn, bởi vì kẻ địch trong tối cho nên khó mà phòng bị được.

Mà hạn chế bị gở bỏ nên bây giờ ở đây đã có tín hiệu, có thể nghe gọi điện thoại được nên điện thoại của thầy Thiên đang có người gọi đến.

-Alo.

Thầy Thiên còn chưa kịp hỏi gì thì đầu dây bên kia truyền đến âm thanh của thầy Địa đã hét lên:

-Mau đến Lục Yên chi viện. Mỏ khoáng bị đánh cướp.

-Cái gì?

Thầy thiên nghe được như sét đánh ngang tai. Mỏ khoáng Lục Yên trước nay chưa một ai dám động tới, vậy mà nay có người đánh cướp. Xem ra không ra uy người ta còn tưởng Quốc Tử Giám không tồn tại mà.

-Hết Chương-

Bạn đang đọc Tiên Đế Trẻ Trâu sáng tác bởi lacthuakhong

Truyện Tiên Đế Trẻ Trâu tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lacthuakhong
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.