Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Lập trận!”

Phiên bản Dịch · 1350 chữ

Ánh mắt Diệp Thành không buồn không vui, chỉ lạnh nhạt nói, lòng bàn tay tiếp tục đè xuống.

“Kiếm tới!”

Lăng Tiêu Chân Tiên nóng giận, trực tiếp hy sinh bán tiên bảo đã luyện chế của mình, một thanh kiếm U Minh, dài đến mấy mét, trên mặt lấp lánh ánh kim loại vàng đen, cùng với tiếng khóc than của lệ quỷ từ địa ngục U Minh, ngay cả lông tóc cũng tỏa ra thần mang mạnh mẽ, cả không trung đều nứt toạc.

“Đây là bán tiên bảo U Minh!”

Có tu sĩ hệ Ngân Hà lập tức âm thầm kêu lên.

Bán tiên bảo U Minh chính là thần khí trấn tông của thánh địa Lăng Tiêu, là vũ khí tuỳ thân của Lăng Tiêu Chân Tiên năm đó, đã từng đi theo Lăng Tiêu Chân Tiên chinh chiến tinh vực bị lãng quên, thậm chí là giao đấu với Hợp Đạo ngoại vực, quả thực là một truyền kỳ.

Sau khi Lăng Tiêu Chân Tiên toạ hoá thì thanh thần kiếm này vẫn luôn được chôn cất ở nơi sâu nhất trong thánh địa Lăng Tiêu cùng với Lăng Tiêu Thần Tử. Nghe nói mặc dù không phải Tiên Bảo chân chính, nhưng vẫn có uy năng như Tiên Bảo đến tận chín mươi phần trăm, hơn xa so với những bán Tiên Bảo khác, một khi thức tỉnh thì có thể chấn động cả không trung trời trăng, phát ra sức lực Chân Tiên.

Đây cũng là lý do vì sao các thế lực khác cho dù có lớn mạnh hơn nữa, thì vẫn kính sợ thánh địa Lăng Tiêu như cũ.

“Lập trận!”

Lăng Tiêu Chân Tiên lại quát lớn, dưới chân hắn có vô số hoa văn xanh đen giao nhau cực lớn, giống như hình vẽ ác quỷ của địa ngục lan tràn trong không trung khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại bao phủ hết cả ngàn dặm xung quanh, hoá thành một trận đồ hình lập phương. Khí thế thần thánh mạnh mẽ cuồn cuộn khôi phục lại từ trận đồ, như thể là nơi cư ngụ của cổ thần xuống thế giới này vậy.

Đây chính là thần trận trấn sơn của thánh địa Lăng Tiêu.

“Mở ra cho ta!”

Lăng Tiêu Chân Tiêu rống gào, hắn cầm bán Tiên Bảo U Minh trong tay, chân đạp vào thần trận thánh địa Lăng Tiêu, thân thể cao lớn tỉ mét đứng ngay trung tâm phát ra vô số u quang.

Cuối cùng toàn bộ hào quang đều tụ hội vào mũi kiếm của thần kiếm trong tay. Đầu kiếm phát ra hào quang vô định, vô cùng nóng rực, trực tiếp xuyên thủng hư không, xuyên qua không biết bao nhiêu thế giới, sắc nhọn đến mức cho dù cách xa cả chục vạn dặm đều có thể cảm nhận được linh hồn bản thân như đang bị chém đứt vậy.

“Ầm!”

Lăng Tiêu Chân Tiên cầm kiếm, liều mạng đánh ra một đòn chém giết Diệp Thành.

Đây thật sự là một đòn mạnh nhất từ trước tới giờ của hắn, vì bỏ ra toàn bộ sức lực, thậm chỉ Lăng Tiêu Chân Tiên cũng mặc kệ thân xác Lăng Tiêu Thần Tử không chịu đựng nổi, mắt mũi và ngũ quan đều chảy cả máu, thân xác gần như bị sức lực kinh khủng của Hợp Đạo làm nổ tung, nhưng cũng không hề quan tâm mà chỉ cầm kiếm xông thẳng về phía Diệp Thành.

Ngay cả khi không dùng sức lực thần tắc Hoàng Tuyền, thì một kiếm này cũng là một đòn thực lực của Hợp Đạo, một kiếm đủ để bắn hạ cả mặt trăng trên trời.

Bất kì tu sĩ nào nhìn thấy kiếm này sắc mặt đều tái nhợt, cúi đầu nhắm mắt không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy nơi sâu thẳm trong thần hồn đều bị xuyên thẳng. Cùng lúc đó, Lăng Tiêu Chân Tiên lại nắm chặt lòng bàn tay, nở nụ cười hung ác, muốn bóp chết thần hồn Aokawa Sakura trước, sau đó lưỡng bại câu thương cùng Diệp Thành.

Nhưng ngay khi Diệp Thành sử dụng sức lực Huyền Thành Tiên Đế thì trong mắt anh, sự phản kháng của Lăng Tiêu Chân Tiêu cũng giống như con kiến muốn lay động cây lớn, nực cười không biết tự lượng sức mình.

“Vù!”

Diệp Thành không sử dụng pháp lực nào mà Aokawa Sakura đã rơi vào trong tay trái của anh, tay phải anh lật lại, vỗ mạnh xuống dưới.

“Ầm!”

Từ một chưởng của Diệp Thành, cả vạn dặm không trung xung quanh đều bị vỗ thành từng tầng mỏng. Giống như thế giới lập thể ban đầu đã trở thành một tờ giấy mỏng.

Bất kể là ngôi sao, cây cỏ, núi đồi, sông ngòi, hành tinh nhỏ hay là Lăng Tiêu Chân Tiên đang đứng bên trong cùng với trường kiếm bán Tiên Bảo U Minh trong tay hắn, lúc này đều bị một chưởng của Diệp Thành đánh thành tờ giấy mỏng manh.

“Không, không, không!”

Cuối cùng, Lăng Tiêu Chân Tiên không cam tâm hét lớn, hắn tính toán thoát khỏi Nguyên Thần, chạy trốn ra ngoài. Nhưng cả một không gian, thậm chí cả thời gian đều bị Diệp Thành giam cầm. Sức lực Huyền Thành Tiên Đế quá mạnh mẽ, cho dù lúc này Diệp Thành chỉ còn lại chưa đến một phần vạn sức mạnh Nguyên Thần bất diệt thì muốn đánh chết một Hợp Đạo vẫn dễ như trở bàn tay.

“Lạch cạch!”

Sau một chưởng của Diệp Thành, Lăng Tiêu Chân Tiên với cả thần khí trong tay hắn và thần trận dưới chân hắn, cùng lúc sụp đổ từng chút một, ngay cả Nguyên Thần cũng bị Diệp Thành đánh tan thành tro bụi, không còn lại chút gì, đều hoá thành khói bụi.

Cùng lúc đó, ở một nơi hoang dã sâu thẳm tại một tinh cầu trong hệ Ngân hà, trong một toà thần miếu cổ xưa…

Một nhóm người ăn mặc quần áo cổ xưa, thoạt nhìn giống như một bộ tộc hoang dã, đang tổ chức một nghi lễ thần bí nào đó.

Miệng bọn họ lẩm nhẩm thì thầm những ngôn ngữ mà không ai nghe hiểu, trưởng lão đứng đầu rống lớn, quát lên ra lệnh cho thuộc hạ nâng một đôi nam nữ lên đặt lên đàn tế phía đối diện, giơ dao găm bằng đá trong tay lên, rõ ràng đang chuẩn bị lấy máu.

Nhưng chính lúc này, đột nhiên tượng thần ngay chính giữa thần miếu mở mắt ra, vẻ mặt hoảng sợ, muốn rống lớn kêu to nhưng đã muộn rồi.

Tượng thần cao hơn mấy mét đó đột nhiên nổ tung, vỡ nát từng phần giống như bị một bàn tay vô hình đánh nát, không còn lại chút gì.

Nếu như có người ở đây chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện, tượng thần đó lại có vẻ ngoài giống hệt với Lăng Tiêu Chân Tiên.

Không chỉ ở mỗi ngôi sao này, mà ở các tinh cầu đủ loại đủ kiểu khác, thậm chí ở một ngôi sao ở ngoài tinh vực lãng quên, cùng lúc cũng có hàng trăm tượng thần vỡ nứt hoặc tu sĩ nổ tung. Một chưởng này của Diệp Thành không chỉ giết chết người thật của Lăng Tiêu Chân Tiên mà còn giết chết toàn bộ những tiềm thức khác của hắn trong vũ trụ, một thế hệ Chân Tiên đã ngã xuống như vậy.

Hợp Đạo có thể phân thân thành hàng trăm tiềm thức, nhưng lại bị một chưởng đánh chết, đây mới là uy lực của Tiên Đế!

Lúc này, tất cả tu sĩ tận mắt thấy cảnh này chỉ cảm thấy bản thân mình như người phàm đối diện với Thần, yếu đuối vô lực, nhỏ bé như hạt bụi.

Ngay cả ngôi sao trong tay Diệp Thành cũng yếu ớt không chịu được một đòn.

Bạn đang đọc Tiên Đế Trùng Sinh (Dịch) của Lam Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MeoMeo9194
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.