Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạc bẽo

Phiên bản Dịch · 1646 chữ

"Hắn sẽ không làm hại người, tiểu đạo trưởng cứ yên tâm!"

Quân Lạc hơi nhíu mày: "Các ngươi cùng quỷ vật kia quả nhiên là có quen biết."

Hoắc phu nhân dường như đã nhận ra điều gì đó: "Lúc nãy là ngươi đang thăm dò chúng ta?"

"Không phải sao?" Quân Lạc vẫn thái độ lãnh đạm như cũ, thật là khiến cho người khác muốn hung bạo đè xuống đất.

Đáng tiếc hai người phàm nhân này không có khả năng đánh nhau, cho nên nhất định phải dùng sức nuốt nỗi uất hận này vào.

"Hơn nữa, quỷ vật có hại người khác hay không, ta nói không tính, các người nói cũng không tính. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, dân chúng trong thành này thật sự vì nó mà xảy ra chuyện, ngươi có thể chịu trách nhiệm? Hay là cô ta chịu trách nhiệm?

Đừng ở trước mặt ta mà nói những lời vô dụng, ngươi biết ta không thích như vậy mà."

"Vì vậy, vẫn là câu nói kia, hoặc là giao ra quỷ vật? Hoặc là ta dùng biện pháp đặc thù áp bức quỷ vật kia. Để các ngươi chọn một trong hai, ta đã rất nhân từ rồi."

Nói cách khác chính là, các người tuyệt đối đừng để rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Trong mắt Hoắc Lương và Hoắc phu nhân, Quân Lạc lúc này không giống một cô bé mười bốn mười lăm tuổi chút nào, cô giống như Tu La đến từ địa ngục, một khi đã phán quyết, liền không cho người khác xen vào.

Có vẻ đây là một vấn đề cần lựa chọn, nhưng thực ra nàng đã chặn hết đường đi của bọn họ.

Người này nhất định phải giao ra, không muốn giao cũng phải giao ra.

Có điều hai người tất nhiên không muốn cứ như vậy đem giao ra quỷ vật!

Họ định giữ im lặng, dù sao Hoắc Lương và Hoắc phu nhân cũng biết người tu tiên không được phép giết người thường! Chỉ cần không uy hiếp đến sinh mệnh, đối với bọn họ mà nói, tất thảy đều là có thể chịu đựng.

Quân Lạc tựu như cũng có suy nghĩ giống như bọn họ, xác thực không lập tức ra tay với hai người bọn họ.

Chỉ dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói với bọn họ: "Các ngươi là phàm nhân, có thể không nhìn thấy bầu trời dày đặc mây đen và âm khí tầng tầng lớp lớp, nhưng ít nhất có thể cảm nhận được ban đêm nhiệt độ giảm xuống đi."

Hoắc phu nhân cùng Hoắc Lương không nói gì, Quân Lạc cũng không gấp mà tiếp tục mở miệng nói.

"Bên trong những âm khí này bí mật mang theo một ít quỷ khí, quỷ khí cùng với người bình thường tiếp xúc thời gian dài, thân thể bọn họ sẽ yếu đi thậm chí là đổ bệnh, có biết nguyên nhân là gì không?"

Khi Quân Lạc đang nói chuyện, sẽ đưa ánh mắt nhìn Hoắc phu nhân và Hoắc Lương.

"Điều này là bởi vì âm khí cùng quỷ khí từng bước xâm chiếm dương khí của bọn họ, mà một người một khi bị thiếu hụt dương khí, thân thể sẽ xuất hiện các loại bệnh tật, nghiêm trọng thì sẽ mất mạng.

Đây cũng là nguyên nhân chính khiến quỷ vật và người không thể cùng tồn tại."

Hoắc phu nhân có lẽ là đang cuống lên, càng nói càng không biết lựa lời, trực tiếp thốt lên: "Ngươi nói bậy, chúng ta sao lại không có chuyện gì?"

Quân Lạc khẽ cười nói: "Các ngươi đương nhiên không có việc gì, bởi vì này yêu ma đã lần lượt phủ lên hai người các ngươi một tầng bảo vệ. Nhưng những người khác trong thành này sẽ không được đãi ngộ tốt như vậy.

Cuối cùng, bởi vì lựa chọn của chính ngươi, bởi vì chính sự ích kỷ của ngươi, bọn họ đều sẽ bị quỷ khí ăn mòn, từ đó tuổi thọ bị rút ngắn, sinh bệnh, càng đi sâu càng dễ mất mạng."

Hoắc phu nhân bày lên một vẻ măt nghi ngờ, đối với những gì Quân Lạc vừa nói hiển nhân là vừa mới biết.

Mà Hoắc Lương cũng đang tự mình nắm chặt tay vịn, nhưng luận về thần sắc biểu cảm, thì hắn ta làm tốt hơn Hoắc phu nhân rất nhiều: "Kỹ năng bắn tiếng đe dọa, năng lực mê hoặc lòng người của tiểu đạo trưởng , quả nhiên là rất tuyệt, liền làm cho tại hạ nghe xong cũng không nhịn được mà hoảng sợ rồi."

Nụ cười trên mặt Quân Lạc vẫn như cũ: "Lần đầu tiên gặp Hoắc công tử, chỉ cảm thấy Hoắc công tử giống như nhân vật thần tiên, nhưng bây giờ xem ra, cũng thực sự chỉ là giống như thôi.

Xem ra truyền thuyết nhân gian còn có chút đạo lý, tỷ như câu, có cha thì mới có con..............

Từ tận đáy lòng, ngươi cũng đã học được tất thảy sự ích kỷ của Hoắc viên ngoại."

Hoắc viên ngoại có thể vì tài vận của mình mà không màng đến sinh tử của hài tử, giống như Hoắc Lương cũng có thể vì tư lợi của bản thân mình mà không quan tâm sự sống chết của phàm nhân trong thành. Thật là có thể gọi là cha truyền con nối.

Quân Lạc lại cười khinh bỉ đến trào phúng.

Hoắc Lương nắm tay vịn chặt đến nỗi nổi cả gân xanh, phảng phất như đang cố hết sức nhẫn nại chuyện gì đó.

"Có lẽ trong thế gian này, không có người nào đáng để tiểu đạo trưởng trân quý ư............" Câu nói này dường như cơ hồ mang đến một mũi nhọn, trái ngược với lời nói mềm mỏng trước đó của Hoắc Lương, có thể hắn ta thực sự tức giận rồi.

Quân Lạc chớp mắt: "Ngươi nói thế là ý gì."

Hoắc Lương hít một hơi thật sau, dựng thẳng sống lưng của chính mình, nhẹ giọng cười nói: "Ta hy vọng tiểu đạo trưởng vĩnh viễn không có ngày như vậy, vì người kia mà quay lưng lại với cả thiên hạ, hoặc là đứng ở trong lòng mình đối nghịch đạo lý."

Rõ ràng chỉ là một phàm nhân, nhưng không hiểu sao, Quân Lạc lại cảm thấy câu nói này như là một lời nguyền rủa mang theo oán hận..........

Chỉ là không đợi Quân Lạc có thể hiểu rõ ý tứ câu nói đó, Nguyệt Ảnh đã mở miệng cắt đứt tâm tư của Quân Lạc: "Các hạ có thể yên tâm, sư muội sẽ không có ngày như vậy."

Trong phút chốc, Quân Lạc hơi sững sỡ, nhưng cũng lập tức tiếp lời: "Đúng, ta sẽ không có ngày như thế, cái ngươi gọi là giả thuyết cũng không có ý nghĩa gì."

Bên cạnh nàng có sư huynh có sư tỷ còn có sư phụ, nếu như nàng làm sai, sư huynh sư tỷ của nàng sẽ thúc giục nàng sửa sai, lấy đâu ra chỗ để người ngoài xen vào.

Hoắc Lương dùng đôi mắt xám xịt nhìn về hướng Quân Lạc, khóe môi không ác ý nổi lên một nụ cười có chút quái dị: "Tiểu đạo trưởng cũng thật ngây thơ rồi.............Chỉ là không biết sự ngây thơ này có thể duy trì được bao lâu."

Lúc này Nguyệt Ảnh đã đứng chắn trước người Quân Lạc, mặc dù biết đối diện chỉ là một phàm nhân, lại còn là phàm nhân đã bị phế mất hai chân, nhưng vẫn mamg lại cho hắn một loại cảm giác bất an.

Hoắc Lương là người, nhưng trên người lại mang theo quỷ khí nồng nặc, thậm chí trên người của hắn dấu vết của quỷ khí còn nồng nặc hơn cả dấu vết của quỷ khí trên người Hoắc phu nhân.

Nguyệt Ảnh đã sớm hoài nghi, so với Hoắc phu nhân, quỷ vật kia khả năng đã cùng Hoắc Lương tiếp xúc một thời gian khá dài.

Nhưng không gặp được quỷ vật kia, trước sau không thể nào biết được nguyên do bên trong..........

Lúc ban ngày, Hoắc Lương tính khí ôn hòa, mang lại cho người người cảm giác nho nhã vô hại, thế nhưng đến buổi tối, Nguyệt Ảnh lại cảm thấy người này thực sự có mấy phần tên sao người như vậy, có điều cũng có thể buổi tối hắn mới thực sự chính là hắn.

Bạc bẽo, không có nhân tính.

"So với sự ngây thơ có thể duy trì được mấy năm, ngươi bây giờ càng nên quan tâm đến tình hình của bản thân mình đi thì hơn."

Dứt lời, Quân Lạc đạp nhẹ cành cây, cứ như vậy nhẹ nhàng hạ xuống trước mắt Hoắc Lương.

"Ngươi đối với quỷ vật kia, trân trọng vô cùng, thậm chí đem tính mạng của người dân cả thành này đều không quan tâm đến....................Chỉ là, không biết quỷ vật kia đối với ngươi, có suy nghĩ giống nhau hay không..........."

Quân Lạc vừa dứt lời, đầu ngón tay liền tràn ra cây mây mềm mại màu xanh lục, trong nháy mắt liền đem Hoắc Lương cùng Hoắc phu nhân quấn lại một chỗ.

Hai người Hoắc Lương có thể cảm nhận được cây mây mềm mại trên người rõ ràng bắt đầu siết chặt............

Quân Lạc đi quanh hai người được vài bước, cười nhạt nói: "Các ngươi cũng biết, tu sĩ thật sự không thể hại đến tính mạng người thường, nhưng cũng nếu giáo huấn các ngươi một chút cũng thì cũng không sao...........

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.