Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ nhân của cây bút

Phiên bản Dịch · 1565 chữ

Một người là đại môn phái đứng đầu, một người là môn phái nhỏ không có tiếng tăm gì, có thể nói khoảng cách này ngay từ đầu đã định sẵn.

Tuy nhiên, Quân Lạc và Nguyệt Ảnh hiển nhiên không có mặc cảm là đệ tử của một giáo phái nhỏ, ngay cả khi đã biết danh tính cảu Mộ Tử Sơ, họ cũng không có bất kỳ thay đổi nào.

Bọn họ sẽ không nịnh nọt, cũng không tâng bốc, lại càng không có tâm tình ước ao, đố kỵ.

Xét cho cùng, Nguyệt Ảnh và Quân Lạc thiên phú cũng không tệ, cho dù không có đại môn phái làm chỗ dựa, bọn họ vẫn luôn tin tưởng rằng mình sẽ có một mảnh trời riêng trong tương lai.

Thay vì sinh ra một đống cảm xúc hỗn độn như vậy, việc tự mình nỗ lực sẽ thực tế hơn.

Quân Lạc quả thực có chút ngán ngẩm, sau khi ăn xong điểm tâm, liền trở nên có mấy phần lười biếng, nàng nằm nhoài người trước cửa sổ, một thân yên lặng nhìn dòng người qua lại trên đường.

Nghe đủ loại âm thanh ở phía dưới, nhìn thấy nhiều trạng thái khác nhau của cuộc sống, nhất thời cảm thấy như thế này cũng thật tốt.

Lúc này cuộc nói chuyện giữa hai người dưới lầu khiến Quân Lạc chú ý.

"Ngươi nói trận đại hỏa hoạn kia là tại Lưu gia ba năm trước...........chậc, thật là thảm!"

"Đúng vậy, lão Lưu chỉ có hai người con, kết quả đều bị trôn vùi trong trận đại hỏa hoạn năm đó, Lưu gia ấy à, coi như đã tuyệt hậu..........."

"Hai hài tử nhà họ ta đã từng gặp qua, lớn lên phải gọi là mười phần xinh đẹp, thật tiếc là........thật đáng tếc."

Hai người kia vừa lắc đầu vừa thở dài, làm cho không ít người chú ý.

Trong đó một người đàn ông trung niên dường như là đã nghe được gì kỳ quái, vỗ vỗ vai một người huynh đệ: "Chờ chút, huynh nói con cái Lưu gia đều chết hết rồi sao?"

Người kia không rõ "Đúng vậy, đều chết cả rồi."

Người đàn ông trung niên nghe những lời này, giống như là đã gặp quỷ, đột nhiên kêu lên: "Sao có thể được chứ, hai năm trước ta còn từng nhìn thấy con gái của Lưu gia! Thậm chí khuê nữ kia còn xuất giá.

Bên cạnh ồ lên một trận.

"Xuất giá? Ngươi đang nói chuyện mơ ngủ sao. Rõ ràng đều hóa thành một nắm tro bụi rồi."

Người đàn ông trung niên kia không phục: "Ngươi là tận mắt thấy nàng ta bị thiêu thành tro à?"

Người kia hỏi ngược lại: "Vậy là ngươi tận mắt nhìn thấy nàng ta xuất giá sao?

Người đàn ông trung niên nói: "Ta tuy rằng không nhìn thấy nàng ta xuất giá, nhưng ta nhìn thấy nàng ta vắn búi tóc phu nhân, đúng rồi! nàng ta gả vào nơi mà các ngươi chắc cũng biết, đó chính là Hoắc phủ!"

Lúc này lại thêm một nam nhân đột nhiên tham gia vào câu chuyện: "a, người nói thế, ta hình như cũng có chút ấn tượng, ta nhớ ba năm trước có một nữ tử bán mình táng huynh.........Sau đó hình như là bị Hoắc viên ngoại mang về rồi!"

Cuộc đối thoại hỗn loạn bên dưới vẫn đang diễn ra, nhưng Quân Lạc không thể nghe bất cứ điều gì khác.

Chỉ nhớ một chuyện, vị Hoắc phu nhân hiện nay, chính là vì bán mình táng huynh nên có địa vị như hiện nay.

Có điều, Quân Lạc vẫn luôn cảm thấy có điểm kỳ quái.

Nhưng nàng còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, một bàn tay đột nhiên đặt lên vai nàng.

Quân Lạc theo bản năng quay người lại đỡ lấy, nắm lấy bàn tay kia sắp rơi xuống vai nhưng ai ngờ chủ nhận của bàn tay kia còn nhanh nhẹn hơn, trực tiếp phá vỡ chiêu thức của Quân Lạc, theo đà của nàng lướt đi giữa không trung, sau nửa vòng, lập tức tiếp đất vững vàng.

Nguyệt Ảnh bất đắc dĩ nhìn Quân Lạc: "Ngươi lại ngẩn người ra."

Quân Lạc phục hồi lại tinh thần, sờ sờ đầu mũi, nhìn về phía sau hắn.

"Được rồi, đừng nhìn nữa, người đã đi rồi. Mà ngươi, đang suy nghĩ cái gì?"

Quân Lạc nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ta nhìn đường phố, ngeh thấy có người nói chuyện." Sau đó nàng đem những gì mình nghe được nói lại cho Nguyệt Ảnh.

Vẻ mặt của Nguyệt Ảnh không có thay đổi gì. Chỉ thở dài nói: "Chẳng trách vị Hoắc phu nhân này còn trẻ như vậy."

Như vậy tính ra, vị Hoắc phu nhân này đã gả vào Hoắc phủ ba năm, nhưng cho đến nay cũng không có gì.........Thậm chí tuổi tác cùng với Hoắc Lương cũng không chênh lệch nhiều.

Một sự kết hợp như vậy, đúng là nhìn thế nào cũng có cảm giác kỳ lạ.

.................................

Trong nháy mắt đã đến giờ tý, Nguyệt Ảnh cùng Quân Lạc lần thứ hai biến thành hai đường tàn ảnh đi tới phụ cận Hoắc phủ.

Bọn họ phát hiện, Hoắc phủ lúc này cùng với Hoắc phủ ban ngày rõ ràng không giống.

Hai người lặng lẽ nhìn nhau, bọn họ biết nước đi này mình đã đi đúng hướng.

Nếu như không phải bọn họ lựa chọn không qua đêm ở phủ, sợ là vật này vẫn không xuất đầu lộ diện.

Hai người bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng, âm khí trong phủ Hoắc gia đang dần dần tăng lên, hơn nữa âm khí này còn pha trộn với một chút quỷ khí mà ban ngày bọn họ đã phát hiện được.

"Đi!"

Theo lời của Quân Lạc, cả hai gần như đồng thời rời khỏi cành cây mà họ đang đứng và lẻn vào bên trong Hoắc phủ.

Quân Lạc sợ tạo ra động tĩnh lớn, không nói gì, chỉ chỉ hướng về cây hòe, biểu ý rằng đi xem dưới gốc cây hòe trước.

Nguyệt Ảnh không từ chối, bởi lẽ kế hoạch ban đầu của họ là tra xem dưới gốc cây hòe rốt cuộc là thứ gì.

Hai người liền rất nhanh đã đi đến dưới tán cây hòe.

Quân Lạc thấp giọng nói: "Kỳ quái? Quỷ khí trên cây hòe này so với ban ngày rõ ràng nồng nặc hơn nhiều , nói cách khác, có lẽ trước đó quỷ hồn đã trú ngụ trên cây hòe này, sau đó rời đi rồi?"

Nguyệt Ảnh nhìn Quân Lạc một chút: "Trước tiên đừng quản những thứ khác, đem thứ được chôn vùi phía dưới ra trước đã rồi nói."

Quân Lạc khẽ nâng lòng bàn tay lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một điểm ánh sáng màu xanh lục, giây tiếp theo, ánh sáng màu xanh lục khẽ lóe lên, hóa thành một mảnh cây mây xanh mềm mại.

Cây mây chịu sự chi phối của Quân Lạc dường như có sự sống, phần đuôi hóa thành mũi nhọn vô cùng sắc bén, xuyên thẳng xuống dưới đất.

Theo cây mây thâm nhập, ánh sáng xanh lục trong tay Quân Lạc cũng càng phát sáng rõ ràng.

Nàng không nhịn được hơi nhăn lông mày, tựa hồ cũng không nghĩ tới vật này bị chôn sâu như vậy.

Nhưng may mắn thay, không lâu sau, sợi cây mây vẫn chạm vào chạm đươc vào vật kia............ Nó vòng một vòng cuốn quanh vật kia, rồi bắt đầu đi theo hướng nó đến, từng chút một kéo vật kia ra.

Không lâu sau, cây mây liền dẫn vật kia lên khỏi mặt đất, lộ ra trước mặt Quân Lạc.

Đây là một cái bút, toàn thân đều là ngọc bích, tản ra linh khí nhàn nhạt, trong đó linh khí ở ngòi bút là nồng nặc nhất, vừa nhìn đã biết ngay là một pháp bảo tốt.

Đôi mắt Quân Lạc như sáng lên: "Thật sự là thứ tốt, xem phẩm chất, cây bút này hẳn là đạt tới cấp độ linh khí, so với cái trong tay nhị sư tỷ còn tốt hơn, không bằng mang về trực tiếp cho Nhị sư tỷ dùng đi!"

Nguyệt Ảnh nhếch môi: "Ngươi thật là biết an bài, đem giao bút cho Nhị sư tỷ, sẽ không sợ Đại sư huynh cùng Tam su huynh ghen tị sao?"

Quân Lạc thản nhiên cười nói: "Đây là vấn đề cơ duyên, không phải bởi vì bọn họ không gặp được pháp khí có thể sử dụng sao?"

"Có điều............trước lúc thu lại, chúng ta vẫn lên hỏi chủ nhân cây bút này một chút............."

Quân Lạc hiếu kỳ nói: "Ta không cảm thấy trên cây bút này có bất kỳ dấu vết thần thức nào có liên hệ với bất kỳ ai, đây hẳn là vật vô chủ rồi."

Nguyệt Ảnh vỗ vỗ đỉnh đầu Quân Lạc, "Không phải vật gì có chủ nhân đều sẽ có thần thức ấn ký, dù sao phàm nhân không có khả năng ấn ký pháp khí……....."

"Hoắc phu nhân, ngươi nói xem ta nói đúng không?"

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.