Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm dò ban đêm

Phiên bản Dịch · 1662 chữ

Cảnh Thành vào giờ tý không có một tia ánh sáng, kể cả lồng đèn trước cửa từng nhà cũng đều triệt để bị thổi tắt. Phía trên thành trì mây đen rợp trời, dường như sắp xảy ra một trận mưa to gió lớn, mà yên tĩnh lúc này, bất quá cũng như là sự yên bình cuối cùng trước khi mưa rào đến.

Không có bóng người, những con đường nhộn nhịp ban đầu biến thành những con hẻm vắng vẻ, như thể tất cả những gì họ trải qua trước đây chẳng qua chỉ là một khung cảnh náo nhiệt còn sót lại trong một giấc mơ.

Đi cùng với âm thanh của Nguyệt Ảnh rơi xuống, bóng dáng Hoắc phu nhân cũng dần dần hiện ra từ trong bóng tối.

Quân Lạc nhất thời nâng cao cảnh giác, nàng bình tĩnh đánh giá nữ nhân trước mặt, giống như muốn tìm kiếm dấu vết không thuộc về loại người từ người nữ nhân này.

Nhưng kết quả này lại khiến nàng thất vọng, bởi vì nhìn như thế nào, người trước mắt này tựa hồ cũng chỉ là một người bình thường, cho dù quỷ khí trên người so với ban ngày càng nồng đậm, nhưng cũng không phải quỷ khí từ trong người nàng ta thoát ra.

Vì lẽ đó, không nghi ngờ chút nào, nữ nhân này tuyệt đối không phải là quỷ vật.

Có điều, đêm hôm khuya khoắt, nàng ta có thể xuất hiện ở đây, cũng nhất định không phải không hề có lý do.

"Không nghĩ tới lúc này lại được gặp hai vị đạo sĩ ở đây...........Đương nhiên ta không ngờ nhất chính là, hai vị đạo sĩ nửa đêm sẽ quay lại đây." Nói đến đây nàng ta không khỏi liếc nhìn cây bút lông trong tay Quân Lạc "hiện tại xem ra, hai vị đạo trưởng đã sớm chuẩn bị."

Quân Lạc nửa tin nửa ngờ: "Ngươi nửa đêm chạy đến nơi nay, cũng là tới lấy cây bút này?"

Hoắc phu nhân hoàn toàn không giống như ban ngày, thậm chí còn có chút khúm núm, khóe môi hơi cong lên, mang theo một tia ý tứ sâu xa, nhưng cũng không giống như là bị bắt quả tang. hốt hoảng “đúng vậy, những người đến trước đây đều là bịp bợm giang hồ, không có nền tảng nên không phát hiện được sự tồn tại của cây bút này, nhưng các người thì khác, vì lẽ đó ta đương nhiên cũng là vì lấy cây bút này mà đến đây."

Quân Lạc thấy Hoắc phu nhân này thừa nhận bút là của nàng ta, nhất thời như là nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên mở miệng: "Vậy phu xe cùng nha hoàn kia cũng là người của ngươi?"

Hoắc phu nhân lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao ngươi có thể nghĩ ra được? Xem ra ban ngày hai người họ làm chuyện gì, ngươi cũng đã nhìn thấy. Có điều ta rất tò mò, sao ngươi có thể đoán được có liên quan đến ta."

"Mặc dù mực trên những tờ giấy vụn đó đã khô hoàn toàn và linh khí đã cạn kiệt từ lâu, nhưng có thể thấy rõ ràng rằng trên những tờ giấy vụn không hoàn chỉnh đó có những câu thần chú. Để những câu thần chú này có hiệu quả, không thể nào dùng loại bút lông bình thường, như vậy chỉ có thể là cây bút trước mắt, hơn nữa chủ nhân của nó chính là ngươi, cho nên không khó đoán, hai người kia cùng với ngươi nhất định có quan hệ."

"Hơn nữa ban ngày ta lại nhìn thấy tên phu xe kia, trên người hắn có mùi thơm kỳ dị nhàn nhạt, vừa khéo sao, trên người phu nhân cũng có mùi hương kỳ dị giống như vậy, lúc ấy ta nghĩ, trước đó không bao lâu chắc hẳn hắn ta vừa gặp phu nhân.

Hoắc phu nhân tựa hồ có chút đáng tiếc, nàng ta dường như đang nói với Quân Lạc hoặc là đang nói với chính mình: "Quả nhiên tìm người bình thường làm việc cũng không đủ tin cậy."

Quân Lạc cười nói: "Người bình thường? Bản thân ngươi không phải cũng là người bình thường sao?"

Kỳ thực, những lời này cũng là những gì Nguyệt Ảnh muốn nói lúc này, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Trên người ngươi không có một chút linh lực cho nên không có khả năng sử dụng cây bút này! Nhưng nét mực trên mẩu giấy vụn lại chính xác là từ cây bút này...............Vì lẽ đó, thực ra còn có tu sĩ khác ở sau lưng giúp đỡ ngươi nhỉ. Là ai!"

Ánh mắt Nguyệt Ảnh đột nhiên trở lên sắc bén, thậm chí khí áp xung quanh cũng đều thuận theo thấp xuống không ít.

Nếu như là một người bình thường, sợ là đã sớm vì khí thế của Nguyệt Ảnh mà trở nên thấm thỏm lo âu, nhưng vị Hoắc phu nhân này hình như lại không cảm thấy như vậy, lạnh nhạt nói: "Hiện tại ta bất quá cũng chỉ là một nữ nhân không có gia tộc chống lưng, còn có ai có thể giúp đỡ ta đây?"

Nhìn bộ dạng đó, đại khái lại là tư thế đến chết cũng không thừa nhận.

Quân Lạc lại nở nụ cười: "Có thể giúp ngươi cũng rất nhiều, nói thí dụ như, vị đạo sĩ xem phong thủy nhà kia............"

Hoắc phu nhân hơi cúi đầu, đem vẻ mặt giấu đi trong bóng tối, tuy nhiên âm thanh lại có phần bình thản: "Ta không biết ngươi đang nói gì."

Nàng ta tựa hồ như đang muốn che giấu, nhưng Quân Lạc sao có thể cho nàng ta toại nguyện.

"Ồ? Ngươi thật sự không biết ta đang nói gì sao? Lưu cô nương."

Hai hàng lông mi của Hoắc phu nhân nhẹ nhàng khẽ động: "Xem ra hai vị đến đây không những có chuẩn bị, mà ngay cả tên ta là gì cũng đã biết............."

Quân Lạc một chân gõ nhẹ lên mặt đất, thân thể lập tức rời khỏi mặt đất, chớp mắt một cái, thân hình trực tiếp xuất hiện trên một cành cây cách đó không xa.

Nàng tự hồ như đang nhìn Hoắc phu nhân bên dưới với nụ cười nửa miệng, từ trực giác tạo cho người ta cảm giác bị ám bức mạnh mẽ.

"Lưu cô nương, kỳ thực ta đối với câu chuyện của ngươi vẫn thật sự rất tò mò. Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến ngươi muốn dồn Hoắc Lương vào chỗ chết? Còn có người phía sau giúp đỡ ngươi là xuất phát từ mục đích gì, khiến cho hắn lại thuận tình hào phóng giúp đỡ với những yêu cầu của phàm nhân như vậy?"

Vừa nói Quân Lạc vừa chuyển động cây bút trong tay: "Nói đến đây, ngươi khả năng còn không biết cây bút này quý giá cỡ nào đi.

Không thể không nói, ngươi đem cây bút này chôn ở nơi không có ánh mặt trời cũng thật là phung phí của trời."

"Đây là Linh Phi bút, hạ phẩm linh khí, đương nhiên phẩm cấp của nó đối với một số đệ tử của đại môn phái có thể không cao lắm, nhưng đối với đệ tử của các môn phái nhỏ cũng là một đồ vật tốt mà không phải cứ cầu là có được.

Người kia có thể dễ dàng đem cây bút này giao cho ngươi, có lẽ cũng là dòng dõi khá phong phú rồi.

"Vì lẽ đó, rốt cuộc là đệ tử của đại môn phái nào đã giúp đỡ ngươi như vậy?"

Sau khi Quân Lạc phân tích một phen, dăm ba câu chỉ ra điểm mấu chốt, Hoắc phu nhân lại ở trong bóng tối yên lặng khuấy động chiếc khăn lụa trên tay.

"Không thể không nói, vị tiểu đạo trưởng này quả thực là thông minh, nhưng ta thật sự đang không hiểu cô muốn nói gì.

Nếu hai vị không còn chuyện gì khác, thì đem bút trả lại cho ta đi!

Ta thực sự muốn tính mạng của Hoắc Lương, vì lẽ đó mà tạo nên một vài sự việc kỳ dị, nhưng nó không liên quan gì đến những người khác."

Quân Lạc nhíu mày, không ngờ rằng người này lại thừa nhận mình muốn giết người, cũng không nguyện ý lộ ra nửa điểm thông tin người đứng đằng sau.

Điều này không khỏi làm cho Quân Lạc càng cảm thấy hiếu kỳ, người giúp đỡ sau lưng cô ta rốt cuộc là có lai lịch như thế nào, có thể làm cho vị Lưu cô nương này kiêng dè như vậy.

"Hơn nữa, đây là việc nhà ta, ta hy vọng hai vị đạo trưởng đừng nhúng tay vào."

Vị Hoắc phu nhân này nói vậy, cũng coi như là gián tiếp thừa nhận những chuyện quỷ dị trong nhà kỳ thực đều do cô ta nhúng ta vào.

Nhưng Quân Lạc chính là cảm thấy chỗ đấy rất kỳ quái.

"Tức là cô ta gọi quỷ vật đến, nhưng cô ta lại không bị quỷ vật phản phệ, nghĩ đến hiện tại những quỷ vật này cũng là được cô ta khống chế, vậy còn những quỷ vật kia thì sao?"

Nguyệt Ảnh vẫn không nói gì, nhưng dựa theo những câu chuyện của Quân Lạc cùng Hoắc phu nhân, hai hàng lông mày của Nguyệt Ảnh càng ngày càng nhíu chặt lại.

Trên cây hòe có nhiều quỷ khí của quỷ vật là không sai, nhưng trên người vị Hoắc phu nhân này trước sau chỉ có duy nhất một tia quỷ khí của quỷ vật.

Bạn đang đọc Tiên Đồ Nghịch Hành 1 của Huyền Chiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinnn19
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.