Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Cóc Ghẻ

Phiên bản Dịch · 3243 chữ

Phong Thiếu Hoa vốn dĩ đang bị đầu hung thú truy đuổi, xui xẻo thế nào vừa chạm mặt đám thú triều liền bị một đầu Âm Linh Miu mang theo một Thiên ấn chú bắn trúng mi tâm. Hắn không kịp tránh né nên bị Thiên ấn chú đó giam cầm cả Linh hồn hắn lẫn Âm Linh Miu vào một chỗ.

Trải qua một thời gian, cả hắn lẫn Âm Linh Miu ở thế giằng co không ai làm gì được ai. Mà giờ đây Âm Linh Miu dường như phát giác được bản thể đang bị nguy hiểm. Nó liền vận dụng thủ đoạn mạnh mẽ phá vỡ Thiên ấn chú để chạy trốn. Uất ức cả tháng này, Phong Thiếu Hoa nào dễ dàng bỏ qua cho nó.

Ở Thiên Giới tu vi Phong Thiếu Hoa chẳng ra sao. Nhưng dưới phàm giới này mà hắn còn bị một đầu âm thú đê cấp hành hạ thì đúng là phế vật. Khi trước linh hồn Phong Thiếu Hoa cùng đầu âm thú và Thiên ấn chú tạo thành thế cân bằng. Thứ nào phá vỡ cân bằng trước thì chờ đợi chính là diệt vong. Ngay khi đầu Âm Linh Miu phá vỡ phong ấn để chạy trốn thì Phong Thiếu Hoa liền bừng tỉnh. Hắn vung tay điểm vào đoàn hắc tuyến đang bay nhanh đi, miệng quát khẽ:

- Nhiếp Hồn Thuật! Bạo Hồn Chỉ!

“Bụp” một tiếng! Đoàn hắc tuyến như bị giáng một đòn chí mạng, lập tức tan vỡ thành hàng ngàn mảnh khói đen rồi dần dần tan biến đi. Phong Thiếu Hoa thở hắt một hơi nói:

- Một đạo hồn ấn mà cũng đòi cắn nuốt ta! Ta mà tìm được bản thể người thì đừng trách!

Nói vậy thôi chứ giờ này hắn cũng vô lực đi tìm con Âm Linh Miu đó mà trả thù. Dù sao đạo hồn ấn này của nó bị diệt đi thì tu vi cũng giảm sút vài thành. Cứ từ từ thong thả mà đi tìm nó. Phong Thiếu Hoa ngã ra giường. Thiên ấn chú bị Âm Linh Miu phá vỡ nên bạo tạc trong thức hải của hắn khiến nơi này bị tổn hại phần nào. Dù không khiến hắn bị u mê nhưng cũng phải choáng váng mấy ngày. Giờ này phải tịnh dưỡng để hồi phục lại.

Thế gian có bốn loại sức mạnh bản nguyên là Nguyên Tố, Sinh Mệnh, Pháp Tắc và Ý Chí thì nhận loại có đủ Tứ Hải để hấp thụ chúng. Tứ Hải là Tinh Thần Chi Hải, Nguyên Tố Chi Hải, Sinh Mệnh Chi Hải, Pháp Tắc Chi Hải.

Tinh Thần Chi Hải thường được người ta gọi là Thức Hải nằm ngay mi tâm, thông linh cùng Thiên Linh Cung. Nơi này hấp thụ Tinh Thần Chi Lực.

Nguyên Tố Chi Hải thường được gọi là Linh Hải, nằm ngay dưới rốn thông linh cùng Bát Mạch. Hấp thụ Nguyên Tố Chi Lực.

Sinh Mệnh Chi Hải hay còn gọi là Thần Hải, nằm giữa ngực, thông linh cùng lục phủ ngũ tạng. Hấp thụ Sinh Mệnh Chi Lực.

Pháp Tắc Chi Hải hay còn gọi là Pháp Hải, nằm ngay sau gáy, lấy sống lưng làm vật dẫn thông linh cùng Thiên Địa. Hấp thụ Pháp Tắc Chi Lực.

Con người được gọi là Thân thể Tứ Đại bởi vì hội tụ đầy đủ bốn loại sức mạnh bản nguyên như vậy. Để phân loại sức mạnh thì người ta phân thành bảy cấp.

Cấp một là khai Tứ Hải.

Cấp hai là thông Lục Đạo.

Cấp ba là hội Chân Nguyên.

Cấp bốn là tựu Thần Cấp.

Cấp năm là Hóa Thần.

Cấp sáu là phản bác quy chân, thiên nhân nhất thể.

Cấp bảy là nhập đại thế giới.

Bảy cấp như thế nhưng người mạnh mẽ nhất ở Thiên Giới mà Phong Thiếu Hoa từng nghe thấy thì cũng chỉ là Hóa Thần. Còn phản bác quy chân gì gì đó hắn chưa từng nghe.

Cao thủ cấp Hóa Thần đó chính là cụ tổ nhà hắn.

Thế nên cha truyền con nối, gia tộc hắn ai ai cũng là anh tài. Tới đời hắn vẫn thế! Mỗi tội chỉ có mình hắn là chẳng ra sao.

Mười bảy tuổi rồi, người khác ít nhiều đã Thông lục đạo, mà hắn thì đến Tứ Hải còn chưa thấy cái nào.

Chẳng biết từ khi nào Phong Thiếu Hoa đã ngủ thiếp đi. Cho đến khi mặt trời bừng tỉnh thì hắn cũng giật mở mắt. Có một tiếng động rất nhỏ vang lên thôi nhưng hắn có thể dễ dàng nhận ra. Sau đó có một bóng đen vụt qua.

- Là đầu Âm Linh Miu đó sao?

Phong Thiếu Hoa còn tưởng nó đến trả thù nên hắn vùng người dậy, hai bàn tay tụ lấy kiếm mang. Đời này hắn không sợ nhất chính là âm linh. Thế nhưng con Âm Linh Miu chỉ thoáng dừng lại nhìn hắn sau đó phóng người đi. Dáng dấp của nó có chút chật vật, dường như là ăn phải không ít thiệt thòi. Âm Linh Miu chui vào một chỗ tối rồi biến mất.

Phong Thiếu Hoa tò mò lại gần chỗ Âm Linh Miu biến mất thì chợt giật mình. Nơi này có một bức tượng hình con Linh Miu nhỏ xíu.

- Thế thân! Nó dùng thế thân để chạy trốn sao?

Âm Linh Thú không giống với các loại thú bình thường. Nó thuộc về một trong hai đạo đặc thù của Lục Đạo. Phong Thiếu Hoa thò tay định lấy quyển trục Bát Lộ Đồ ra thì bất chợt hắn “ủa” một tiếng. Toàn thân hắn giờ này lại trần như nhộng.

- Con bà nó! Đây là đâu? Ặc!

Nơi này Thuần âm chi khí nồng nặc đến cực độ. Hèn chi mà con Âm Linh Miu lại đến đây! Phong Thiếu Hoa tóm lấy bức tượng hình con Linh Miu kia. Sau đó thì hắn trở lại giường giả đò như vẫn bất tỉnh. Tự nhiên hắn thấy có chút bất an ở nơi xa lạ này. Thuần âm chi khí nhập thể cũng không phải chuyện gì to tát, hắn không quan tâm. Nhưng mà trong một tích tắc vừa rồi có một tia ý niệm quét qua. Tia ý niệm này còn không phải là của con cóc ghẻ kia sao?

Hiện tại tia ý niệm của con cóc khóa chặt lấy Phong Thiếu Hoa khiến hắn căng thẳng đến cực độ. Khí tức của hắn quá quen thuộc với nó. Nếu để nó phát hiện ra thì ôi thôi! Xong!

- Nó dò theo con Âm Linh Miu đến đây! Hẳn là nó đang núp trong chỗ Đại Hoang kia đi? Chỉ có thể tạm kết luận như thế.

Xem như có chút manh mối, Phong Thiếu Hoa tạm buông bỏ tất cả ý niệm mà dự định đi ngủ tiếp. Thức Hải có chút tổn thương nên dù chưa được khai mở nó vẫn có thể khiến hắn mệt mỏi. Cứ để con cóc đó do thám hắn, chán rồi nó sẽ rút đi.

Chuyện tu luyện trên thế gian có trăm ngàn phương pháp, nhưng chung quy vẫn không thể vượt ra ngoài một cái đạo lý cơ bản.

Thứ nhất là khai mở một Chủ hải. Bốn loại bản nguyên chi hải này đại diện cho bốn loại chức nghiệp. Bởi vì Bản nguyên chi hải từ khi sinh ra đã hoàn toàn đóng kín, cho nên việc khai mở chúng đơn giản là câu thông cùng thiên địa để hấp thụ Bản nguyên chi lực.

Mà việc này chỉ có thể tuần tự mở từng cái Bản nguyên chi hải. Cho nên cái nào mở trước sẽ tự mình là chủ và câu thông cắn nuốt Bản nguyên chi lực của những cái còn lại.

Nếu lấy Thần Hải làm chủ thì bản thân sẽ có sức mạnh vô song. Những người này sẽ theo nghiệp Chiến Binh. Người mở ra Thức Hải trước sẽ sở hữu linh hồn mạnh mẽ. Những người này sẽ trở thành Vu Sư. Người mở ra Linh Hải trước sẽ có khả năng khống chế nguyên tố trong thiên địa. Những người này chính là những Linh Sư. Linh Sư chia thành nhiều chức nghiệp như Linh Dược Sư, Linh Khí Sư, Linh Chú Sư, Linh Phù Sư. Còn người mở ra Pháp Hải trước sẽ có khả năng điều khiển vạn vật. Bọn họ sẽ trở thành Pháp Sư. Chức nghiệp này khó gặp và vô cùng đáng sợ. Sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ.

Về cơ bản thì thế gian có Bốn loại lực lượng bản nguyên nên đã phân chia nhân loại thành bốn đạo Chiến - Linh - Vu - Pháp. Ngoài lực lượng bản nguyên ra thì còn hai lực lượng khác là Lực Lượng Chí Dương và Lực Lượng Chí Âm. Gọi tắt là Âm Dương Chi Lực. Có người sinh ra đã mang thân thể Thuần Âm và có người mang thân thể Thuần Dương. Những người này sẽ trở thành Thánh Quang Sư Và Âm Ma Sư.

Tất cả tổng hợp lại thành Lục Đạo.

Con người bắt đầu có thể tu luyện từ khi lên chín. Việc khai mở Bản nguyên chi hải chung quy cũng giống như đục rách một tờ giấy mỏng. Phải đục từ từ mà mở rộng ra dần dần. Nếu làm quá cơ thể không phát triển kịp, Bản nguyên chi lượng bạo thể mà chết.

Sau khi khai mở Bản nguyên chi hải thì việc tiếp theo là tu luyện công pháp. Mỗi bản nguyên chi hải cần có phương pháp tu luyện khác biệt. Thức Hải thông linh cùng Thiên Linh Cung cho nên việc tu luyện phải phát triển Thiên Linh Cung này trở thành Thiên Linh Điện. Lúc này sẽ sinh ra Nguyên Anh. Linh Hải thông linh cùng bát mạch. Khi phát triển đến cực đại sẽ sinh ra Tiểu Thiên Thế Giới. Thần Hải phát triển cực đại sẽ cải tạo lại Thân thể, trở thành Chân Thần. Mà Pháp Hải phát triển cực đại sẽ hòa nhập cùng Thiên địa, trở thành Thiên Nhân Hợp nhất. Còn m dương chi đạo thì đơn giản là thanh lọc bản thân, xóa bỏ phàm căn mà tựu thành Thần Cấp. Đơn giản!

Cơ mà kẻ không thể nhập Lục Đạo thì sao? Đó chính là “phế vật”!

Không thể mở Tử Hải tức là không thể nhập Lục Đạo. Không nhập Lục Đạo sẽ không thể Hội Chân Nguyên. Không thể hội Chân Nguyên thì Thần Cấp là thứ xa vời.

Chuyện này hy hữu đến mức trăm vạn người không có lấy một. Thế mà Phong Thiếu Hoa thế nào lại thành người xui xẻo trong trăm vạn lẻ một người đó.

Hắn không thể khai mở Tứ Hải!

Một chuyện phi lý đến mức khó có thể tin được.

Tất nhiên người thành công luôn có lối đi riêng. Dù không thành công cũng sẽ thành nhân. Cho nên hắn đã lén đi trộm Vô Thiên Giới Hạp trong mộ địa của tổ tiên. Xui xẻo thế nào lại để mất đi sáu món Bản nguyên chi chủng trong đấy. Nghĩ lại vẫn thấy tức!

- Ờ mà con Tiểu Hỏa Long nó trốn đi đâu rồi?

Phong Thiếu Hoa tự dưng muốn mở mắt nhìn một vòng tìm con Tiểu Hỏa Long để tẩn cho nó một trận. Cố gắng lắm mới áp chế xúc động xuống thì bất chợt có một tiếng động nho nhỏ, Phong Thiếu Hoa muốn teo tim lại.

Là Liễu Uyển Nhi bước vào. Nàng mang theo một cái khay bên trên để một bát nước. Sau đó nàng đến gần bón cho hắn uống.

Ngày trước Phong Thiếu Hoa bất tỉnh nên bất tri bất giác sẽ nuốt thứ chất lỏng này. Nhưng bây giờ hắn đã tỉnh. Cảm giác được thứ chất lỏng này quá kỳ quái nên hắn cố tình nhả ra.

Liễu Uyển Nhi thấy nước mình bón cho hắn bị trào ra thì hơi khựng lại. Nàng lấy khăn lau khoé miệng hắn rồi bón lại lần nữa. Lần này vẫn y chang khiến Liễu Uyển Nhi hơi ngơ ngác. Nàng không nói nhiều, lập tức bưng bát nước hớp một ngụm rồi kề môi mớm trực tiếp cho Phong Thiếu Hoa. Tên ngốc này sắp trợn trừng hai mắt, xém tí là đẩy Liễu Uyển Nhi ra rồi. Hắn bất giác nuốt “ực” một miếng. Thì ra bát nước này là Linh Thủy.

“Thôi xong rồi! Mất bà nó nụ hôn đầu đời rồi!”

Đánh chết hắn cũng nghĩ mãi không ra sao bản thân mình lại lâm vào tình trạng này. Đã thế Thần niệm của con cóc kia vẫn còn khóa chặt lấy hắn chẳng buông.

Liễu Uyển Nhi mớm từng hớp cho đến khi hết bát Linh Thủy. Sau đó nàng chống cằm nhìn Phong Thiếu Hoa.

Không thể không nói, khuôn mặt Phong Thiếu Hoa có một nét gì đó rất yêu dị cuốn hút. Khác với vẻ anh tuấn tiêu sái mà các thiếu nữ thường lấy làm tiêu chuẩn để gửi gắm cả đời. Phong Thiếu Hoa có nét rất “tà”!

Phong Thiếu Hoa không thể tu luyện theo lẽ thường cho nên hắn phải đi theo một con đường khác. Chính con đường này là thứ khiến cho đám Bản nguyên chi chủng kia sợ hãi. Nhất là con cóc! Bởi vì nó sở hữu sức mạnh của Sinh mệnh.

Phong Thiếu Hoa chọn cho mình con đường cắn nuốt. Vốn dĩ với tính toán của hắn, chỉ cần cắn nuốt được lực lượng của đám Bản nguyên chi chủng kia thì chí ít cũng chạm được cánh cửa Chân Nguyên.

Qua một lúc, sự cảnh giác của con cóc dường như đã vơi bớt đi, nó không còn khóa chặt lấy Phong Thiếu Hoa nữa khiến cho hắn đỡ căng thẳng một chút. Nó lướt qua Liễu Uyển Nhi một chút rồi định rời đi thì bất ngờ hành động của nàng làm nó chú ý. Chỉ thấy Liễu Uyển Nhi nhìn Phong Thiếu Hoa đến chán rồi. Nàng luồn tay vào trong cái chăn mà nắm lấy tiểu đệ đệ kia.

- Nha!

Liễu Uyển Nhi kinh ngạc kêu lên một tiếng. Mọi ngày nàng phải sờ một lúc cái tên hư đốn này mới ngóc đầu lên. Thế mà bây giờ vừa chạm đến đã thấy nó cứng ngắc từ lúc nào rồi! Nàng thích thú kéo cái chăn ra. Trời ạ! Nó còn cứng hơn mọi ngày!

Liễu Uyển Nhi sực nhớ đến lời của mấy tỷ tỷ thường chọc ghẹo nàng.

- Mấy tỷ tỷ thường bảo là các nàng hay làm… hay làm… làm thế nào nhỉ? À!

Liễu Uyển Nhi theo thói quen vuốt vuốt đệ đệ của Phong Thiếu Hoa. Sau đó nàng le lưỡi liếm nhẹ một cái.

“Thôi xong! Bỏ mẹ rồi!”

Một cảm giác tê tái chạy dọc toàn thân Phong Thiếu Hoa khiến hắn suýt nữa thì kiềm không được mà run bắn người. Liễu Uyển Nhi không dừng lại ở đó. Nàng liếm liếm mấy cái rồi ngậm luôn tiểu đệ đệ lại. Một cảm ấm ấm ướt át từ miệng nàng truyền vào thân thể Phong Thiếu Hoa. Lần này hắn sướng tí thì rên thành tiếng.

Liễu Uyển Nhi vừa mút vừa vô thức đưa tay xuống vuốt nhẹ lấy bầu ngực của mình. Nàng ve nhẹ núm vú dưới lớp y phục, miệng rên “ưm” một tiếng sau đó lại luồn tay vào cái khe giữa hai đùi. Một làn hơi ấm truyền ra cùng với dâm thủy ướt át.

Bất chợt có một tiếng gọi làm Liễu Uyển Nhi giật mình hoảng hốt.

- Uyển Nhi! Ngươi đâu rồi?

Liễu Uyển Nhi vội vã quệt miệng rồi đáp:

- Nô tỳ ở đây!

Chu Tố Tố ở bên ngoài “a” một tiếng:

- Ngươi đang làm gì đó?

Liễu Uyển Nhi hấp tấp đắp chăn lại cho Phong Thiếu Hoa. Nàng chỉnh vội lại y phục rồi bê cái khay ra ngoài.

Liễu Uyển Nhi gượng gạo đáp lại:

- Nô tỳ đang bón Linh thủy cho công tử uống!

Chu Tố Tố chỉ hờ hững đáp:

- Vậy sao? Tình hình của công tử có biến chuyển gì không?

- Dạ không! Công tử vẫn vậy!

Chu Tố Tố chỉ thở dài nói:

- Được rồi! Chăm sóc công tử cho tốt! Nếu xảy ra chuyện gì ta tính sổ với ngươii!

Liễu Uyển Nhi lí nhí đáp lại:

- Dạ! Nô tỳ biết rồi thưa công chúa!

Chu Tố Tố nói:

- Biết rồi thì tốt! Hôm qua Tô gia gia và cha ta bắt được một đầu Âm Linh Miu đang tác quái. Hai người đánh với nó một trận mà lỡ để nó chạy thoát rồi. Tô gia gia nói ta có thân thể Thuần Âm sẽ khiến cho đầu Âm Linh Miu đó chú ý nên muốn đem ta đi Vạn Lý Phường một chuyến mua cho ta ít đồ phòng thân. Ngươi cũng là thân thể Thuần Âm nên phải cẩn thận. Tốt nhất là trong thời gian này cứ ở trong Yên Hoa Viện này chăm sóc cho công tử. Cha ta không dám vào nơi này đâu nên người không cần phải sợ. Mọi chuyện chờ ta quay về rồi tính!

- Vâng! Tiểu thư!

Chu Tố Tố không nói gì nữa, nàng bước vào căn nhà gỗ. Nhìn thấy Phong Thiếu Hoa vẫn cứ nằm như thế thì chỉ biết thở dài một tiếng rồi lại quay người đi ra. Chợt nàng “nha” một tiếng rồi lại dặn dò Liễu Uyển Nhi.

- Sủng vật của công tử dường như cũng không thích ở trong Yên Hoa Viện cho lắm. Mà để nó trong phủ thì ta cũng không yên tâm nên thôi đành lén mang nó đi theo. Người không cần phải lo cho nó!

Liễu Uyển Nhi bất giác trả lời:

- Vâng! Nô tỳ đã biết!

- Ừ! Vậy ta đi đây! Chăm sóc công tử cẩn thận!

Tiếng bước chân của Chu Tố Tố xa dần mà Liễu Uyển Nhi cũng không thấy vào nhà gỗ nữa. Con cóc ghẻ dường như không còn hứng thú với nơi này nên đã rút Thần niệm đi. Chỉ còn lại Phong Thiếu Hoa đang trừng mắt rủa thầm.

“Sủng vật? Con bà nó! Thì ra tiểu tử thối kia đi theo gái! Con bà nó! Đồ vì gái phản chủ!”

Phong Thiếu Hoa thở hắt một hơi. Con cóc kia đã rút thần niệm đi xem như là trút được một gánh nặng.

Ờ mà tiểu oa nữ kia cũng đem cái tên Tiểu Hỏa Long xui xẻo đi xem như là giúp hắn trút được một gánh nặng. Mai mốt tính sổ với nó sau! Bây giờ hắn chỉ còn mỗi thân thể trần truồng này, đồ đạc quần áo thì không thấy đâu nữa. Bây giờ tịnh dưỡng lại một chút rồi đi tìm tiểu cô nương kia vậy!

- Uyển Nhi sao? Vừa nãy bị con cóc ghẻ nhìn chằm chằm nên chẳng kịp xem mặt mũi nàng ta thế nào! Ôi trời ơi! Đời trai tân thế là đi tong!

Bạn đang đọc Tiên Kiếm Độc Hành của Thủ Mộ Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thumogia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.