Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Sư Tối Thượng - Kẻ Phán Quyết Giả

Phiên bản Dịch · 3321 chữ

Phong Thiếu Hoa hít lấy một hơi khí chứa Thuần âm chi khí nồng đậm ở nơi này. Sau đó hắn bắt đầu quá trình dung nạp Thuần âm chi khí.

Bản thân hắn khác người ở chỗ thay vì Tứ Hải thông linh cùng thiên địa, thiên Linh Cung, bát mạch, lục phủ ngũ tạng thì chúng lại tự kết nối cùng nhau tạo thành một vòng khép kín.

Có tương sinh có tương khắc. Vì thế nên dù bản thân hắn tuy không thể dùng Tứ Hải hấp thụ lực lượng tăng tu vi bản thân nhưng vẫn có thể cắn nuốt lực lượng để thi triển bí pháp. Nhiếp Hồn Thuật Bạo Hồn chỉ chính là minh chứng. Âm linh tuy có chữ âm nhưng lại thuộc về Lực lượng ý chí, trải qua thời gian hấp thụ âm khí trong thiên địa mà thành. Khác với Âm linh, Tinh Linh là lực lượng ý chí hấp thụ Dương khí chi lực mà thành.

Thuần âm chi khí ở nơi này quá mức nồng đậm cho nên sẽ tương sinh cùng âm linh, sẽ cắn nuốt bất kỳ âm linh nào lọt vào phạm vi nơi này.

Bạo Hồn Chỉ của Phong Thiếu Hoa làm đạo hồn ấn của Âm Linh Miu vỡ nát, sau đó thì bị Thuần Âm chi lực cắn nuốt hoàn toàn.

Nhân loại có bát mạch bao gồm mạch hỏa, mạch thủy, mạch thổ, mạch phong, mạch lôi, mạch băng, mạch kim và mạch mộc. Mỗi mạch chỉ có thể hấp thụ một loại nguyên tố chi lực. Người mang Thuần Âm thể thì cả bát mạch đều có thể hấp thụ Thuần âm chi lực, tu vi tăng tiến nhanh gấp tám lần người thường. Người mang Thuần Dương thể cũng như thế.

Cũng vì lý do này mà Chu Thành Luân rất sợ phải vào Yên Hoa Viện. Nếu lỡ chạm phải Thuần âm chi khí khiến bát mạch bị nhiễm âm khí thì hắn khóc không xong.

Phong Thiếu Hoa thì hay rồi! Bát mạch của hắn chẳng có thuộc tính gì, chỉ hít một hơi thì đã cả cơ thể đã tràn ngập Thuần âm chi khí.

Ủa mà bữa giờ hắn vẫn nằm ở nơi này mà! Cơ thể từ lâu đã tràn ngập Thuần âm chi khí. Thậm chí là nồng đậm đến mức chúng kết thành từng tia hắc tuyến chuyển động trong bát mạch. Phong Thiếu Hoa đực mặt ra! Hèn chi chiêu thức Bạo Hồn Chỉ lúc trước có uy lực kinh khủng như thế! Một chỉ đã đánh nát đạo hồn ấn của Âm Linh Miu.

- Ủa vậy rồi ta đã ở nơi này bao lâu nhỉ?

Phong Thiếu Hoa bước xuống giường. Ánh mắt hắn đảo khắp nơi, cuối cùng thì thấy bộ y phục của mình xếp gọn trong một góc. Bên cạnh đó là mấy món bảo vật phòng thân của hắn.

Một quyển trục có tên Bát Lộ Đồ. Sự thần kỳ của nó không thể dùng mắt thướng để mà suy xét.

Một cái hộp có tên Vô Thiên Giới Hạp. Sự thần kỳ của nó cũng có thể để người khác chấn kinh. Trong cái hộp này bây giờ chỉ còn lại một quyển sách để tựa là Bách Yêu Phổ. Mà sáu trang đầu tiên để hình của sáu con vật. Ài! Nhắc tới bọn nó Phong Thiếu Hoa lại xì ra một cục tức. Mấy trang sau trắng tinh. Nếu đếm tất cả thì có tổng cộng đúng một trăm trang.

Ô! Không đúng!

Trong lúc vô thức giở quyển Bách Yêu Phổ ra, Phong Thiếu Hoa giật mình nhìn trang thứ bảy. Trang này lại hiện ra hình của đầu Âm Linh Miu, bên trên ghi dòng chữ:

“Mê Huyễn Yêu Miu. Thập giai yêu thú đang tiến giai”

- Con bà nó!

Phong Thiếu Hoa không muốn chủi thề không được. Hắn suýt đã quên, nguyên nhân mà đám có ghẻ kia sợ hắn chính là vì quyển Bách Yêu Phổ này. Hắn vội mở cái hộp ra. Bên trong y như rằng đã xuất hiện một cái vết lõm vừa khít cái bức tượng hình con Linh Miu mà hắn nhặt được. Phong Thiếu Hoa vội quay lại giường lấy bức tượng đó rồi thả vào vết lõm.

“Nhặt được bảo rồi”

Mấy chữ xuất hiện trong đầu làm hắn trở nên vui vẻ. Cơ mà lúc trước Thần niệm của con cóc kia dò theo đầu Âm Linh Miu, không biết nó có phát hiện ra manh mối gì không. Thần niệm không như trực tiếp nhìn bằng mắt thường. Nó chỉ mô phỏng lại tình huống đang diễn ra một cách mơ hồ mà thôi. Hy vọng con cóc đó không nhìn ra chuyện tốt mà Phong Thiếu Hoa đã làm.

- Phải bắt bằng được con cóc đó về!

Phong Thiếu Hoa cực kỳ quyết tâm sau khi nhìn thấy dòng chữ bên trên hình con cóc.

“Tam Túc Thiềm Thừ, Thần Cấp Linh Thú”

Người ta thường bảo Tam Túc Thiềm Thừ miệng nhả ra vàng. Trong bát mạch nó thuộc về mạch Thổ. Nghĩ đến Phong Thiếu Hoa vô thức xoa xoa tay.

Món bảo vật cuối cùng mà hắn sở hữu chính là Lục Đạo Chân Kinh. Chính thứ này đã giúp hắn có chút bản lãnh như ngày hôm nay.

Kỳ lạ thay, cả ba món này đều được hắn chôm chỉa trong tổ địa của gia tộc. Chúng được cất ở một nơi mà hắn vô tình đi lạc vào. Và chỉ có hắn đến được nơi đó, những người khác dù có tu vi mạnh như thế nào sau khi đi vào cũng đều bị đưa đến một nơi hoàn toàn khác.

Lục Đạo Chân Kinh thần kỳ ở chổ khi cơ thể hắn chứa một loại Bản nguyên lực lượng thì khi mở quyển chân kinh này ra, bên trong sẽ hiển hóa ra công pháp của chính loại lực lượng đó.

Sau khi Phong Thiếu Hoa cầm Lục Đạo Chân Kinh lên, toàn bộ Thuần âm chi khí trong cơ thể hắn từ trong kinh mạch toàn bộ trang vào quyển kinh thư. Một thiên văn tự dần hình thành.

“Nhiếp Hồn Đại Pháp. Thức thứ hai, Mê Hồn Chú”

Bạo Hồn Chỉ, Mê Hồn Chú là hai trong năm thức của Nhiếp Hồn Đại Pháp. Bạo Hồn Chỉ là thức đầu tiên hắn học được trong lần đầu tiên mở ra Lục Đạo Chân Kinh. Khi đó quanh hắn tràn ngập Âm sát chi khí của tổ địa gia tộc. Không ngờ lần này Thuần âm chi khí lại mở ra Mê Hồn Chú. Trong phần giới thiệu của môn đại pháp này có ghi ba thức còn lại tên là Dẫn Hồn Thuật, Ngự Hồn Ấn và Sưu Hồn Châm.

- Toàn chiêu thức bá đạo vậy ai chơi lại!

Phong Thiếu Hoa gấp quyển Lục Đạo Chân Kinh lại. Sau lần trước hắn đã biết làm như thế nào mới có thể học được các chiêu thức trong này. Chỉ thấy những chữ ghi trong đó hóa thành một đoàn văn tự bay ra ngoài rồi dung nhập vào mi tâm Phong Thiếu Hoa. Hắn ngồi xuống bắt đầu tĩnh tọa.

"Vạn pháp quy nhất, vạn vật vốn chung một nguồn!"

Một âm thanh vang vọng trong tâm trí mà như là hắn nghe từ thiên không vọng về.

"Mê Hồn Chú tổng cộng có chín âm gia điệp. Mỗi âm gia điệp sẽ tăng sức mạnh gấp hai lần. Chín âm cùng gia điệp sẽ khiến thần trí đối thủ hoàn toàn vỡ nát. Trở thành một khôi lỗi!"

Phong Thiếu Hoa nhảy dựng lên, tay phải chỉ trời quát:

- U Minh Thiên Nhãn Mê Hồn Đại Ấn! Phá!

Thế rồi hắn “ế” một tiếng! Rõ ràng bảo là cửu âm gia điệp cơ mà! Hắn sợ mình sai nên xòe bàn tay phải ra đếm.

- U, Minh, Thiên, Nhãn, Mê, Hồn, Đại, Ấn! Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám. Tám! Sao chỉ có tám? Đây mới có tám chữ!

Hắn sợ mình sai chỗ nào nên lại thu liễm tâm thần. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại vẫn đúng là chỉ có tám chữ.

- Bị lừa đá rồi sao?

Phong Thiếu Hoa nhíu mày nhíu mặt nhìn lâu thật lâu cũng vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Sau cùng hắn chán nản nằm xuống giường, tay gối sau đầu, chân phải gác lên đầu gối chân trái. Mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà mà suy nghĩ sự đời. Chợt nghe bụng kêu “ọt ọt”, Phong Thiếu Hoa mới chợt nhận ra giờ đã tới chập tối rồi. Sực nhớ đến cái dư vị lúc trước, hắn nhe răng cười một tiếng nghe rất dâm tà.

Phong Thiếu Hoa vội bật dậy sắp xếp lại mớ đồ của hắn như cũ. Sau đó thì lên giường đắp chăn lại giả như mình vẫn còn hôn mê. Đúng như hắn đoán, qua một lúc cánh cửa quả nhiên mở ra. Liễu Uyển Nhi như thường lệ vẫn bước vào. Nàng bưng bát Linh Thủy lên rồi bón từng thìa cho Phong Thiếu Hoa. Chợt nàng khựng lại bởi thìa đầu tiên đã bị Phong Thiếu Hoa nhả ra. Nhớ tới chuyện buổi sáng, Liễu Uyển Nhi không ngần ngại mà hớp một ngụm rồi kề môi mớm trực tiếp cho hắn.

“Đấy! Đấy! Đúng rồi! Đúng rồi!”

Mắt thì nhắm mà tâm thì cứ rạo rực. Phong Thiếu Hoa hận không thể mở miệng hối nàng làm tiếp đi, làm tiếp đi. Thiếu gia ta đang sảng khoái lắm đó!

Liễu Uyển Nhi mớm từng ngụm cho đến khi hết bát Linh thủy, sau đó nàng lại ngẩn ngơ nhìn hắn. Phong Thiếu Hoa buồn bực hận không thể cầu cho cái bát kia bự hơn. Bự như cái vại nước hắn cũng chịu được. Lại chợt cảm giác được Liễu Uyển Nhi gối đầu lên ngực hắn. Bên tai còn nghe được nhịp thở của nàng. Nàng đưa tay xoa xoa ngực hắn nói:

- Công tử! Chừng nào chàng tỉnh lại chàng đưa thiếp đi du ngoạn thế giới này được không?

Liễu Uyển Nhi qua mặt về phía hạ thân Phong Thiếu Hoa nên không thể nhìn thấy cảnh hắn trừng hai mắt đang kinh ngạc nhìn nàng. Mai tóc đen nhánh của nàng rủ xuống ngực hắn tỏa ra mùi hương thơm ngát của thiếu nữ. Tay nàng đã kéo cái chăn ra, để lộ tiểu đệ đệ căng cứng hùng dũng. Nàng đưa tay nắm lấy tiểu đệ đệ nóng hổi của hắn sau đó thì vuốt nhẹ nhàng trong vô thức.

- Công tử biết không! Tiểu nữ trà trộn đến phủ thành chủ này vốn là để trả thù hắn! Thù giết cha không đội trời chung! Thế nhưng… Thế nhưng…

Nàng chưa hết câu nước mắt đã rơi. Nàng nấc một tiếng nhưng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

- Thân nữ nhi như thiếp đến bản thân còn không thể tự bảo vệ được mình thì lấy gì để mà trả thù đây! Thành chủ thì bảo vệ hắn, xem như hắn là một nhân tài! Có lẽ đời này thiếp vô vọng với chuyện trả thù.

Nàng im lặng không nói nữa. Chỉ lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong. Qua thật lâu mới nói:

- Thiếp không hề biết mình là Thuần Âm Thể, còn tưởng rằng chỉ cần trà trộn vào phủ thành chủ lặng lẽ tu luyện chờ ngày phá kén giết chết kẻ thù. Ai ngờ… Giờ đây thiếp chỉ như con Yến nhỏ trong trời bão lớn. Yến lượn trời cao mà thiếp thì… Công tử biết Thuần Âm Thể mang ý nghĩa gì không? Nó có nghĩa là người như thiếp rồi cũng thành lô đỉnh cho người ta tu luyện. Thiếp biết chứ! Chẳng ai tốt đến nỗi cho thiếp một chỗ ở lý tưởng thế này, lại cho thiếp mọi thứ thiếp cần. Lúc trước tiểu công chúa mang công tử về để thiếp hầu hạ công tử. Thiếp hận lắm! Thiếp còn nghĩ đến một dao giết công tử rồi tự sát! Nhưng mà thiếp nghĩ thông rồi!

Phong Thiếu Hoa nghe mà lạnh cả sống lưng. Xem ra mình tí thì bỏ mạng ở đây! Lại nghe nàng nói:

- Hồi trước thiếp còn chưa biết lô đỉnh là gì! Cho nên thiếp nhìn nam nhân là đã thấy ghét vô cùng. Sau này khi hầu hạ công tử, nhìn thấy thứ này thiếp mới biết. Thì ra nam nhân với nữ nhân khác nhau là ở đây. Thì ra làm lô đỉnh chính là bị thứ này đâm vào… đâm vào…

Liễu Uyển Nhi định tìm từ ngữ để diễn tả hạ thể của mình. Nhưng rồi nàng nhận ra mình không biết từ nào cả. Nàng lại nói tiếp:

- Thiếp nghe các tỷ tỷ nói cảm giác đó sướng lắm! Nhưng lần đầu sẽ hơi đau, còn bị chảy máu nữa. Thiếp định thử xem mà sợ… Thiếp thà rằng mất trinh trắng trong tay công tử còn hơn bị người thiếp ghét đoạt đi.

Liễu Uyển Nhi không nói nữa, chỉ lặng im vuốt ve tiểu đệ đệ của Phong Thiếu Hoa. Những giọt nước mắt cứ lặng thầm rơi xuống. Cho đến khi nàng ngủ thiếp đi mà tay vẫn nắm chặt lấy thằng nhỏ đó. Mà Phong Thiếu Hoa nằm đó, cảm xúc không biết phải tả thế nào. Hắn vẫn chưa nhìn thấy khuôn mặt của nàng. Nhưng từ giọng nói cùng dáng người yểu điệu này tuyệt đối là một mỹ nhân. Vậy mà giờ nàng lại để lại cho hắn một ấn tượng không thể dâm tà hơn.

Mà cũng tốt đi, ít ra thì bản thân hắn từ khi đến thế giới này không phải lúc nào cũng xui xẻo. Lực lượng Thuần âm chi khí một lẫn nữa lại chảy trong kinh mạch của Phong Thiếu Hoa. Sự ảnh hưởng của loại lực lượng này đối với hắn trải qua thời gian vừa rồi rất dễ dàng nhận ra. Nhìn hắn trở nên âm nhu hơn, làn da trắng mịn, tóc dài đen nhánh. Ánh mắt trở nên sâu và âm u hơn. Đặc biệt là khuôn mặt qua ánh mắt này càng khiến người khác cảm nhận thấy thêm tà dị.

Ngay khi hắn vẫn chưa cảm nhận được sự thay đổi của bản thân thì một loại lực lượng vô hình đang kéo lấy toàn bộ lực lượng Thuần âm chi khí trong khu tiểu viện này lại. Nó kết Thuần âm chi khí thành những sợi tơ mỏng rồi rót vào toàn bộ kinh mạch của Phong Thiếu Hoa. Cuối cùng chúng tách thành bốn lộ tuyến chảy vào bốn Bản nguyên chi hải. Sau khi yên vị ở đó, chúng dần hình thành một vòng xoáy. Vòng xoáy này càng lúc càng gia tốc cho đến khi tạo thành một cái lốc xoáy lớn, mà trung tâm của những lốc xoáy này là một con mắt đang dần mở ra. Và bằng một cách nào đó rất tự nhiên, trên không trung Đại Hoang cũng đang hình thành một cái một cái lốc xoáy vô hình. Ở sâu thẳm trong lốc xoáy dần mở ra một con mắt. Trong tận cùng của Đại Hoang, một bóng người nhìn lên cái U nhãn đó, sắc mặt hoảng hốt thều thào nói:

- U Minh Thiên Nhãn! Thiên Sư Tối Thượng!

Bên cạnh có một thiếu nữ, nàng thấy vậy liền hỏi:

- Gia gia đang nói cái gì vậy?

Người kia ngồi xuống một tảng đá bên cạnh, mắt vẫn nhìn lên trời cao nói:

- Thi Thi! Thời đại này sắp diệt vong rồi! Là phúc là họa, do trời định mà thôi! Thánh Giáo chúng ta cũng nên nhập thế rồi!

Thiếu nữ nghi hoặc nói:

- Thiên Sư Tối Thượng là gì vậy gia gia?

Lão giả đó lại nói:

- Trong thế gian tồn tại một loại người sở hữu toàn bộ sức mạnh của thế gian. Bọn họ được gọi là Thiên Sư. Một chức nghiệp rất cao quý và hiếm gặp. Và bọn họ là một loại người tồn tại bí mật, rất ít người biết đến.

Thiếu nữ nghe thì còn chưa hiểu, nhưng rồi nàng nhanh chóng giật mình nói:

- Sở hữu toàn bộ sức mạnh!

- Đúng rồi! Bọn họ không bị một giới hạn nào ngăn cách. Bọn họ có thể điều khiển nguyên tố, có thể điều khiến pháp tắc, có thể trở thành linh sư. Thậm chí vừa có thể làm Thánh Quang Sư vừa làm Ám Ma Sư.

- Không thể nào!

- Thế gian không có gì là không thể! Mà Thiên Sư Tối Thượng chính là người mạnh mẽ nhất. Toàn bộ Thiên Sư trên thế gian này nếu gặp phải hắn chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Người khác chỉ có thể điều khiển lực lượng trong thiên địa mà hắn thì có thể điều khiển cả thiên địa. Vô cùng khủng bố!

- Gia gia đùa sao?

- Không! Con biết Lục Hoang hình thành như thế nào không?

- Con không biết!

- Lục Hoang chính là sáu vùng đất bản nguyên, đã có từ thuở hồng hoang. Sáu vùng đất này chính là cội nguồn của mọi sức mạnh trên thế gian. Từ ngàn xưa Lục Hoang vô cùng hiền hòa. Chính là thánh địa mà mọi người luôn tín ngưỡng. Nhưng từ sau sự kiện Hình Thiên Đại Đế luyện chế Bát Tiên Bảo, Lục Hoang liền dậy sóng, trở thành cấm địa sinh mệnh khủng bố. Từ sau sự kiện đó, cứ mỗi đoạn thời gian Thiên địa lại giáng xuống một vị Thiên Sư Tối Thượng. Hắn có thể xem như là một Phán Quyết Giả. Nếu có đủ lý do, hắn sẽ thanh trừng toàn bộ nền văn minh của thời đại đó. Có lẽ bây giờ các đại gia tộc lớn đã phong bế sơn môn rồi!

Lão chỉ lên U Minh Thiên Nhãn đang mờ dần ở đằng xa rồi bất chợt khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị. Sáu đó thì hắn phá lên cười thành tiếng:

- Con thấy không? Vùng đất này là Bản Nguyên Chí Âm Chi Địa. U Minh Thiên Nhãn đó chính là cội nguồn của nơi này. Nó hiện thế tức là đã được người triệu hồi ra! Con nói xem là ai?

- Thiên Sư Tối Thượng?

- Ha ha ha! Đúng! Thời đại của Cửu Đại Thế Gia đã chấm dứt rồi! Thời đại của Thánh giáo ta đã tới! Chúng ta chẳng còn gì để mất thì còn cái gì mà sợ Phán Quyết Giả cơ chứ! Đã mấy ngàn năm sống trốn chui trốn lủi nơi Đại Hoang này, Thánh Giáo ta cũng nên một lần nữa hiện thế. Hãy cho tất cả mọi người thấy sự Huy Hoàng của Thánh Nguyệt Giáo chúng ta năm xưa như thế nào! Ha ha ha!

Lão cười gằn thật to thật vang, rung động cả một vùng Đại Hoang mênh mông. Sau đó lão cất cao giọng quát:

- Đệ tử Thánh Nguyệt Giáo nghe lệnh! Chuẩn bị lực lượng, chúng ta sẽ đánh về Trung Châu lấy lại huy hoàng của tổ tiên! Tất cả nghe rõ chưa!

Từ trong Đại Hoang vang vọng tiếng hô ứng cùng lời nói của lão:

- Chúng đệ tử tuân lệnh!

- Thề sống chết theo lệnh Giáo chủ!

- Thề sống chết vì Thánh Giáo!

- Giáo chủ vạn tuế!

- Thánh nữ vạn tuế!

Thiếu nữ kia nhìn theo U Minh Thiên Nhãn biến mất, miệng lầm bầm thì thào.

- Tỷ tỷ của ta! Giờ này tỷ đang ở đâu chứ?

Bạn đang đọc Tiên Kiếm Độc Hành của Thủ Mộ Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thumogia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.