Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 21

Phiên bản Dịch · 986 chữ

Từ Đóa gật gật đầu: “7 giờ sáng mai bắt đầu đi học chính thức, tới muộn quá ba lần thì về sau không cần tới nữa.” Buổi tối cô đả tọa tu luyện hơn nửa đêm, sáng sớm hôm sau bắt đầu dạy sáu đứa nhỏ đứng tấn, chạy bộ, luyện kiến thức cơ bản.

Mẹ Thiết Trụ xem mấy ngày, lúc nhận lương nhịn không được mà lẩm bẩm với vợ lão nhị Ngô gia: “Cũng chẳng thấy có gì đặc biệt, toàn mấy thứ đơn giản, không cần ai dạy, ở nhà tự luyện cũng được. Tôi nghi lắm, rốt cuộc con bé đó có bản lĩnh thật không hay chỉ…”

“Ai nói cô giáo Tiểu Từ không có bản lĩnh thật?” Vợ lão nhị Ngô gia vội vàng ngắt lời: “Hôm đó tôi đi tìm cô giáo Tiểu Từ, vừa vào cửa đã thấy con bé chỉ dùng một bàn tay đã nâng em trai Đại Long lên giữa không trung, một bàn tay! Bà làm được không?”

Cách xưng hô cũng từ con bé Đóa biến thành cô giáo Tiểu Từ.

“Thật sao?” Mấy người phụ nữ cũng đang nhận lương dưới bóng cây đại thụ cũng xúm lại: “Mau kể xem có chuyện gì xảy ra?”

Vợ lão nhị Ngô gia lập tức kể lại chuyện hôm đó với vẻ mặt hớn hở.

“Ui chao! Vậy thì thật là lợi hại, khó trách giết được cả gấu chó!” Mọi người nghe xong đều líu lưỡi.

Còn có người vẻ mặt ảo não: “Biết vậy tôi đã đưa thằng nhóc nhà tôi sang đó, chút lễ vật bái sư đó có là gì, lên núi săn bừa hai con gà rừng thỏ hoang liền có. Nói không chừng sau khi học được, gấu chó cũng có thể giết, thứ đó giá trị rất nhiều tiền.”

“Đúng vậy, hơn nữa nếu biết chút võ công phòng thân, đi vào trong núi sâu cũng không sợ, có lẽ còn đào được chày gỗ lớn!”

Dân bản xứ gọi nhân sâm là chày gỗ, nếu đào được nhân sâm lâu năm, bán với giá hơn một nghìn đồng cũng không phải không được.

Ở thập niên 70 mà đại đa số mọi người chỉ kiếm được ba, bốn mươi đồng một tháng, một nghìn đồng là một khoản tiền rất lớn, có ai mà không ham.

Vợ lão nhị Ngô gia nghe xong liền cảm thấy như mở cờ trong bụng: “Chờ Cẩu Thặng nhà tôi đánh được gấu chó, tôi cũng mời mọi người ăn thịt gấu, lúc đó các bà đều tới ủng hộ nhé!” Như thể ngay ngày mai con trai bà đã xuất sư được rồi vậy.

Mọi người đều bật cười, không ai để ý trước đó mẹ Thiết Trụ nói gì.

Bà ta lấy làm tức lắm, đen mặt dọn cái ghế nhỏ rồi bỏ đi.

Cùng lúc đó, Trang Chấn Vũ ở đế đô dựa bên cửa sổ, mở phong thư mà mấy ngày trước Từ Đóa gửi đến.

“Chấn Vũ, thấy thư bình an. Xin lỗi, em đã sai khi ngăn không cho anh liên hệ với người nhà…”

Vừa đọc câu mở đầu, Trang Chấn Vũ không nhịn được mà nhíu mi. Sau khi đọc xong lá thư với tốc độ nhanh như gió, anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Cô vợ nhỏ được nuông chiều đến mức tùy hứng kia của anh, trở nên thông tình đạt lý với chuyện của anh như vậy từ khi nào?

Dựa theo tác phong ngày trước của cô, không phải nên viết thư trách móc anh, thuận tiện thúc giục anh mau trở về với cô sao? Sao bây giờ lại bảo anh yên tâm ở nhà với cha mẹ nhiều chút, không cần gấp gáp trở về? Đổi tính rồi ư?

Mang theo sự hoài nghi này, anh mở một phong thư khác cũng từ thôn Dương Thụ gửi tới ra, chỉ liếc mắt một cái, liền bật cười.

Loại thủ đoạn châm ngòi ly gián này thật quá vụng về, anh thong thả cho hai lá thư vào lại phong bì, cất cẩn thận, lại nói với ông Trang: “Cha, ngày kia con khởi hành về Sơn Thành.”

“Sao không ở nhà thêm hai ngày?” Ông Trang nhớ tới hai phong thư mà con trai nhận được, nhíu mày: “Có phải nhà bọn họ thúc giục con về không?”

“Không, cô ấy kêu con ở bên cha nhiều hơn, chỉ là trường học sắp khai giảng rồi, con phải về soạn bài.”

Ông Trang còn lâu mới tin lời này, sau khi im lặng một lúc lâu, ông hỏi con trai: “Cô vợ kia của con, con bé là người thế nào?”

Người thế nào ư?

Chỉ có thể nói, là cô gái rất xinh đẹp.

Khi Trang Chấn Vũ đang ngồi trên xe lửa về Đông Bắc, Từ Đóa ở xa ngàn dặm tu luyện mỗi ngày, dạy bọn trẻ học, tạm thời quên mất rằng còn có một nhân vật như đại lão.

Mà vào đêm trước khi lễ bái sư diễn ra, chị dâu cả Từ chậm chạp chưa về cuối cùng cũng trở lại từ thành phố Bình: “Từ Đóa đâu? Con bé này, đi ra đây cho chị!”

Khi chị dâu cả nhà họ Từ tức giận xông vào cửa nhà họ Từ thì Từ Đóa cũng vừa bắt mấy đứa trẻ đứng tấn xong, đang nhìn chúng lau mồ hôi uống nước.

Vài ngày sau, một nửa trong số sáu đứa trẻ đã bỏ học rồi, chỉ còn lại ba đứa.

Ngoại trừ Tiểu Hổ, Cẩu Thặng Tử và cô gái nhỏ, còn lại ba người thì khóc lóc náo loạn không chịu đến; còn một người khác thì đến muộn hai lần và bỏ học một lần cũng may đã được Từ Đóa thuyết phục nghỉ xuôi.

Bạn đang đọc Tiên Nữ Xuyên Vào Truyện Thập Niên 70 (Dịch) của Yên Mộng Hiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.