Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại có thai

Phiên bản Dịch · 6920 chữ

“Không ạ!” Hạ Mộng Lộ lúng túng xoa lỗ mũi. Sao cô có thể cười chứ? Chuyện này đều do cô gây ra, không thể cười, không thể cười! Trời ơi, mặt cô sắp rút gân rồi!

Hạ Mộng Lộ đi qua rót sữa cho Trình Thất, tay vẫn run run. Không được! Cô sắp nhịn không nổi rồi!

Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ không cười, rốt cuộc cũng cảm thấy chút an ủi. Hôm nay bà đã bị cười nhạo suốt một ngày, ngay cả Ma Tử cũng bị dẫn ra ngoài ra vì cười quá mức. Đáng chết! Thương thay cho mái tóc bạc của bà!

Già rồi còn bị cạo thành ni cô! Chắc chắn mệnh của bà và Hạ Mộng Lộ tương khắc! Lúc nào rảnh phải tìm thầy xem thử, đến tột cùng vấn đề nằm ở đâu! Cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng lỗ tai, lỗ mũi của bà cũng sắp không giữ được nữa.

Nhưng vẫn không thể oán trách! Trách ai? Trách bà tự nhiên đòi leo núi? Mặt trời lặn không thấy đâu, lại bị trọc đầu!

Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ cung kính đưa tới một ly sữa đầu nành với vẻ mặt áy náy, thầm vui trong lòng, nói “Tôi đau lưng!”

“Dạ!” Hạ Mộng Lộ nghẹn cười, nhẹ nhàng đấm lưng cho Trình Thất.

“Chưa ăn cơm à?”

Hạ Mộng Lộ tăng thêm chút sức, thầm nghĩ, phục vụ mẹ chồng như vậy riết có thể thành nhân viên mát xa chuyên nghiệp luôn!

Hạ Mộng Lộ thấy Trình Thất hết cau mày mới thở phào một hơi, nói tiếp, “Bác cứ nằm mãi không tốt cho cơ thể đâu, ngày mai con sẽ đẩy bác đi công viên dạo một chút!” Mẹ cô nói rồi, phải để bà cảm thấy cuộc sống không khác gì ngày trước.

Trình Thất trợn mắt, “Nằm vầy rất tốt!” Đánh chết bà cũng không rời khỏi cái giường này!

Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ định lải nhải thêm bèn trợn mắt, “Bác sĩ nói lần này tôi bị thương nặng, đại tiểu tiện không thể kiểm soát được!”

Nghiêm trọng như vậy?

Hạ Mộng Lộ, mày đã ba mươi rồi, còn lỗ mãng như vậy!

“Con ra ngoài một chút!”

“Chân tôi còn đau....... Con bé này! Càng ngày càng không lễ phép!”

Lạc Vân Hải đẩy cửa vào, cau mày nói, “Mẹ còn muốn giày vò cô ấy tới khi nào?”

Trình Thất lập tức ngồi dậy, gầm nhẹ, “Mẹ giày vò nó cái gì? Bây giờ là nó giày vò mẹ mới đúng! Nhìn cái đầu trọc của mẹ này! Lạc Vân Hải, mày có vợ quên mẹ hả?”

“Mẹ! Mẹ không thấy mình rất quá đáng sao? Mẹ có biết lúc trên máy bay cô ấy sém chút tự hù chết mình không? Lúc đó môi tím tái hết cả!” Lạc Vân Hải tức giận hét lên.

Trình Thất nháy mắt mấy cái, nhíu mày, “Không đến nỗi chứ? Mẹ đâu có chết!”

“Cô ấy nghĩ là mẹ sẽ chết!”

Trình Thất rũ mắt, nhát gan vậy à?

Trình Thất suy nghĩ một lúc rồi nói, “Mẹ biết rồi!”

Lạc Vân Hải hạ giọng nói, “Mẹ, Mộng Lộ thật sự là một cô gái tốt! Cô ấy chăm sóc mẹ hết lòng, bị uất ức cũng không nói, đều tự mình chịu đựng. Nếu là người khác, có chịu cõng mẹ leo núi không? Trường hợp đó người khác nhất định sẽ gọi điện thoại cho con trước, hay gọi điện thoại cho người nhà của cô ấy, nhưng cô ấy không gọi, cứ vậy cõng mẹ đi. Chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ, ngay lúc đó, cô ấy chỉ muốn thỏa mãn mọi yêu cầu của mẹ, chỉ muốn chăm sóc mẹ thật tốt! Mẹ có thể nói là cô ấy giả vờ, nhưng sự thật là cô ấy đã dùng chính cơ thể gầy yếu của mình cõng mẹ lên núi! Mẹ còn muốn thế nào nữa?”

Tại sao không chịu tự đi? Chẳng phải vì muốn bắt cô ấy làm trâu làm ngựa?

Lần đầu tiên Trình Thất có vẻ mặt đau lòng, nghĩ, quả thật cô gái kia chăm sóc bà rất chu đáo.

“Cô ấy rất thích công việc của mình, nhưng vì mẹ, cô ấy đã tạm thời xin nghỉ, còn nói, nếu mẹ vẫn không khỏe lên, cô ấy sẽ từ chức để chăm sóc mẹ!”

“Bà nội, lần này bà nội rất quá đáng! Mẹ thật đáng thương!” Hai đứa nhỏ nghe thấy mẹ sắp bị hù chết, lã chã chực khóc.

Lạc Vân Hải tiếp, “Giờ mẹ vui vẻ, nhưng cô ấy thì sao? Chắc chắn đã chạy ra ngoài khóc kiếm chỗ khóc rồi!”

“Nó...... Nó khóc cái gì? Giờ nên khóc chính là mẹ mới đúng!” Trình Thất vẫn không chịu thua.

“Cô ấy cảm thấy mẹ như vầy là lỗi của cô ấy, là cô ấy hại mẹ! Mẹ tự suy nghĩ cho kỹ đi!” Lạc Vân Hải nói xong, kéo hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Trong một góc của bệnh viện, Hạ Mộng Lộ ngồi xếp bằng trên ghế gỗ, không ngừng lau nước mắt. Cô không biết vì sao mình lớn chừng này còn phạm phải sai lầm như vậy, chẳng bằng cả một hộ lý hai mươi tuổi. Cô càng nghĩ càng thấy mình vô dụng, hung hăng tát mình vài cái. Cô chỉ mạnh miệng nói tại sao bà ấy mãi vẫn không chết, chứ chưa từng mong điều đó thành sự thật!

Phía sau, Trình Thất mím môi cúi đầu. Quả là trốn tới đây khóc!

Trình Thất thấy Hạ Mộng Lộ tự tát miệng mình, định đi ra, nhưng bỗng nghĩ, không được, cứ vậy đi ra ngoài, mọi chuyện sẽ càng rối thêm, phải để chính miệng bác sĩ nói bà khỏe lên mới được, nếu không cô gái kia sẽ hận chết bà mất!

Từ lúc nào bà đã trở nên sợ Hạ Mộng Lộ hận mình chứ?

Quả nhiên, tình cảm đều do tích lũy từng ngày từng ngày mà nên. Nói thật lòng, cho tới nay, cô gái kia không hề nợ nhà họ Lạc gì cả, không thích nói xấu, không thích đặt điều, lại hiếu thuận cha mẹ chồng, có lúc còn rất buồn cười, tự nhiên thiếu chút hù chết mình! Nếu lúc đó bà thật sự chết đi, cô gái này sẽ ra sao? Sẽ áy náy cả đời?

Phải cảm ơn trời đất để bà được sống tiếp, chỉ có cái ót bị thương, không đáng lo ngại.

Đã đến lúc phải dừng chuyện này lại rồi. Hạ Mộng Lộ, cô thắng!

Sáng hôm sau, thấy đồng hồ chỉ đến số tám, Trình Thất cầm điện thoại lên, vừa định gọi bác sĩ đến kết thúc vở kịch này, thì Hạ Mộng Lộ đẩy cửa phòng bước vào với chiếc xe lăn, cười tự hào, vỗ vỗ xe lăn nói, “Có chiếc xe này, dù bác có đại tiểu tiện không kiểm soát cũng không sao ạ!”

“Hả?”

Trình Thất hút khí, nhìn chiếc xe lăn. Dưới chỗ ngồi có một cái bồn cầu! Bà đổ mồ hôi hột, kinh ngạc nhìn Hạ Mộng Lộ. Nhất định phải dẫn bà đi dạo?

Từ chối?

Lý do gì?

Nói sự thật?

Quá đột ngột!

“Để con đỡ bác!” Hạ Mộng Lộ hoàn toàn không cho Trình Thất cơ hội suy nghĩ, bước tới vén chăn đỡ bà lên, sau đó ráng hết sức ôm bà đặt lên xe lăn, “Bác ngồi thoải mái không ạ?”

“Tạm được!” Trình Thất tức giận nghiêng đầu.

Bà già này sao cứ thích nhìn người với ánh mắt khinh bỉ vậy? Chiếc xe lăn đặc biệt này, cô phải làm cả một buổi tối mới xong đó! Mệt chết!

Phải nhịn, phải nhịn! Hạ Mộng Lộ, giờ không có chỗ cho mày nói chuyện đâu! Bà ấy lớn tuổi rồi, chẳng biết còn sống mấy năm nữa, chăm sóc bà ấy cho tốt, sau này bà ấy mất đi mày mới không hối hận!

Mặc dù cô cảm thấy chắc chắn cô sẽ chẳng có nửa điểm hối hận nào, nhưng việc đời khó đoán, cứ vậy đi.

Hạ Mộng Lộ mỉm cười, đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Trình Thất thầm cầu nguyện, ngàn vàn lần đừng xảy ra chuyện gì nữa, nếu không tấm thân già của bà chẳng chịu nổi!

Công ty thiết kế Lam Đồ.

Mười mấy nhân viên ôm một đống tài liệu, châu đầu ghé tai nhìn vào phòng làm việc của Thái Bảo Nhi, “Các cậu thấy gì không? Hôm nay tâm tình của phó giám đốc có vẻ không tệ!”

“Đúng vậy! Sáng sớm chào tôi, nói tôi phải cố gắng lên, nhất định sẽ làm được!”

“Có chuyện vui?”

“Chỉ cần lãnh đạo vui vẻ, chúng ta cũng được nhờ lây! Đi!”

Mười mấy người đi vào phòng làm việc của Thái Bảo Nhi.

Thái Bảo Nhi ngẩng đầu lên, cười hỏi, “Có việc gì sao?”

“Ha ha, quản lý, hôm nay trông cô đẹp hơn mọi ngày nhiều!”

“Thật sao?” Thái Bảo Nhi sờ sờ mặt mình. Có thể do tinh thần vui vẻ nên trông đẹp hơn chăng? Cô giả bộ bất mãn nói, “Bớt nịnh đi! Sao, có chuyện gì?”

Một người đứng ra nói, “Quản lý, là vầy, gần đây có một khách hàng rất hay xoi mói tìm tới công ty chúng ta. Anh ta muốn chúng ta thiết kế một tòa parkson, khu buôn bán thì thiết kế giống nhau, nhưng khu căn hộ thì mỗi nhà mỗi kiểu. Anh ta nghe nói chúng ta đã từng thiết kế biệt thự cho chủ tịch Long Hổ nên tin tưởng năng lực của chúng ta. Anh ta hứa, nếu lần này thiết kế tốt, về sau những tòa nhà khác của anh ta đều sẽ giao cho chúng ta phụ trách!”

Thái Bảo Nhi nhận lấy tập hồ sơ xem. Yêu cầu quả thật rất khác nhiều, có hộ muốn kiểu cổ điện, có hộ muốn kiểu đơn giản, có hộ lại muốn kiểu hiện đại? Phải làm sao để mọi người đều thấy hài lòng?

“Đây là một vụ lớn, tôi phải bàn bạc với tổng giám đốc mới được! Nhưng tinh thần là chúng ta phải hoàn thành nó, xem như một thử thách! Các cậu về đi hỏi thăm xem sở thích của những hộ gia đình này, và suy nghĩ thật kỹ phương án, sau đó chúng ta sẽ tổng hợp lại!”

“Vâng!” Mười mấy người vui vẻ đi ra.

“Đúng rồi!” Thái Bảo Nhi nói với theo, “Nếu lần này thành công, tất cả mọi người sẽ tăng thêm mười phần trăm lương!”

Các nhân viên vừa nghe được tăng lương, rối rít hoan hô, kích động chạy về chỗ làm việc của mình.

“Công viên này cũng được đúng không ạ? Không khí trong lành, rất thích hợp cho người lớn đi dạo, cũng gần bệnh viện, con mới phát hiện đó! Về sau bác phải ra ngoài đi dạo nhiều hơn, hít thở khí trời......”

Hạ Mộng Lộ đẩy Trình Thất đến bờ hồ, chỉ vào cặp uyên ương trong hồ, kể chuyện Ngưu Lang Chức Nữ, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài....... Cho Trình Thất nghe. Cô thấy bà nghe rất chăm chú, thì giật mình nghĩ, chẳng lẽ những chuyện này bà ấy đều không biết?

Bên trong đình nghỉ mát, mười tên lưu manh đang cầm dao kề hông một ông cụ, “Mau đưa tiền ra đây!”

“Ăn cướp!” Dám cướp giữa ban ngày ban mặt?

“Đúng! Ông già, biết điều thì mau mau đưa tiền ra đây!” Tên côn đồ nói xong ấn cây dao mạnh hơn.

Ông cụ sợ hãi, không thể không lấy ví tiền ra.

Một tên cướp giật lấy ví tiền, lấy chứng minh nhân dân của ông cụ ra xem xong, rút hết tiền rồi ném cái ví qua một bên, “Nhà ông ở đâu tụi tôi đã biết, dám báo cảnh sát, anh em của bọn tôi sẽ cho ông biết thế nào là giết cả nhà cướp của! Anh em đi!”

Ông cụ trừng mắt nhìn theo bọn cướp, nhưng thật không dám đi báo cảnh sát, chỉ một ngàn nhân dân tệ mà thôi, mất rồi sẽ kiếm lại được!

“Đại ca, anh nhìn bên kia kìa!” Một tên du côn chỉ vào Hạ Mộng Lộ và Trình Thất, “Chiếc xe lăn này ít nhất cũng mấy vạn, hơn nữa kim cương trên tai bà già kia hình như là thật, xem ra rất có tiền!”

Tên cầm đầu sờ sờ cằm, cười nói, “Đi!”

Hạ Mộng Lộ vẫn đang say sưa kể chuyện, không hề biết nguy hiểm đang gần kề, “Chúc Anh Đài quả là một cô gái mạnh mẽ, nhất quyết bắt đoàn rước dâu phải đi ngang qua mộ Lương Sơn Bá mới được! Bác biết tại sao không? Bởi vì lúc kiệu hoa đến đó, cô ấy yêu cầu ngừng.... ....”

“Chậc chậc, cứ tưởng là một ông già, ai dè là bà già!” Tên cầm đầu đến trước mặt Trình Thất, cố ý chọc giận bà.

Hạ Mộng Lộ thấy tên này không giống người đứng đắn bèn nói, “Anh nói cái gì đó?”

Trình Thất vốn muốn cản Hạ Mộng Lộ, ai biết cô đã cãi lại. Không nhận ra tên này cố ý đến gây chuyện sao?

Quả nhiên, tên du côn cười đểu, “Nói bà già này đó? Không được à?” Nói xong tiến lên trước đẩy vào ngực Hạ Mộng Lộ một cái.

Trình Thất bóp nắm tay.

Hạ Mộng Lộ che ngực, giận dữ hét, “Biến thái.... .... A!” Cô thấy tên du côn lại nhào tới bèn nhanh chóng lộn ngược ra sao, híp mắt nói, “Muốn đánh nhau đúng không? Có ngon thì nhào vô!” Nói xong vén tay áo lên, vung nắm đấm nhào qua.

Tên cầm đâu không né, nói đúng hơn là không muốn né, trực tiếp bị Hạ Mộng Lộ đấm ngã ngửa.

“Hừ, chỉ vậy mà cũng dám đi rêu rao khắp nơi, quay về luyện.......” Hạ Mộng Lộ chưa nói hết câu, thì từ bốn phương tám hướng đã có mười mấy tên du côn nhào ra. Cô lui về sau, che trước mặt Trình Thất “Có gì từ từ nói!”

“Nói *** đó! To gan! Không mở to mắt ra nhìn bọn tao là ai, dám đánh đại ca bọn tao, chán sống hả?” Một tên du côn khác tiến lên đẩy vào ngực Hạ Mộng Lộ một cái. Chậc chậc, cảm giác không tệ!

Hạ Mộng Lộ che ngực, tim đập nhanh, làm sao đây? Cô lặng lẽ đút tay vào túi quần, vừa mò nhấn số Lạc Vân Hải, vừa hét lớn, “Giữa ban ngày ban mặt dám hành hung người ở công viên, một đám đàn ông bắt nạt một người phụ nữ? Có tin tôi báo cảnh sát không?”

“Ha ha, bắt nạt? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?” Tên cầm đầu chỉ vào mặt mình, lạnh lùng nói, “Đánh cho tao!”

Phòng chủ tịch tập đoàn Long Hổ.

Đỗ Vương ngạc nhiên nhìn Lạc Vân Hải chưa kịp kí hợp đồng xong đã đứng bật dậy.

“Đáng chết! Dám động đến trên đầu Lạc Vân Hải này! Nhanh đến công viên Nguyệt Nha, Mộng Lộ gặp phải một đám côn đồ ở đó!”

“Hả?” Đỗ Vương như nghe phải chuyện cười. Côn đồ? Côn đồ nào có lá gan lớn tới mức dám động tới người của Long Hổ?

Mấy người còn lại thấy Lạc Vân Hải không giống nói giỡn, bèn vội vàng chạy theo. Cầu cho bọn côn đồ không động tới người, nếu không đừng mong giữ được mạng!

Công viên Nguyệt Nha.

Hạ Mộng Lộ bị bốn tên côn đồ vây đánh phải liên lục lùi về sau. Cô nắm bả vai một tên côn đồ, nhảy lên, đá vào đầu tên đó. Cùng lúc, tên côn đồ đó cũng đưa tay ra bóp lấy cổ cô, siết mạnh tới mức khiến cô càng ngày càng khó thở, “A!”

“Chán sống hả?” Tên côn đồ nói xong, hung hăng ném Hạ MộngLộ ra xa.

Hạ Mộng Lộ bay lên không, đập vào cây cổ thụ, vang lên một tiếng ‘Răng rắc’ tuyên bố khớp vai phải của cô đã bị trật. Lúc bị dội ra rơi xuống đất, cô chống tay trái xuống, lộn người rơi xuống đất một cách vững vàng.

Hạ Mộng Lộ đang định xông lên đánh tiếp thì thấy bỗng ngây người như phỗng nhìn cảnh tượng trước mặt.

Trình Thất thấy con dâu bị đánh văng ra ngoài, tức giận bật người dậy, đá một cái vào hai tên côn đồ khiến hai tên đó ngã lăn quay không đứng dậy nổi, rồi tiếp tục đấm vào mặt một tên khác, sau đó khom lưng quét chân về phía ba tên đang xông tới. Bà thấy một nắm đấm xông tới mặt mình, lạnh lùng híp mắt, vươn tay ra bắt lấy, hét lớn một tiếng, nhấc chân đạp vào nách tên kia một cách tàn nhẫn.

“A!” Tên côn đồ cảm thấy tay mình như muốn đứt lìa khỏi cơ thể.

Mặc dù vết thương trên ót Trình Thất đã bắt đầu chảy máu lại, nhưng với quyết tâm kinh người bà đã khiến hơn phân nửa bọn côn đồ ngã xuống đất gào khóc thảm thiết chỉ trong một phút ngắn ngủi.

Hạ Mộng Lộ há hốc miệng nhìn. Vừa rồi rõ ràng cô đá vào đầu tên kia hai cái, sao không thấy tên đó ngã xuống, còn Trình Thất chỉ cần đá một cái đã có thể khiến tên đó bất tỉnh?

‘Rầm rầm rầm!’

Lúc Lạc Vân Hải tới thì Trình Thất đang trái đấm phải đá trong một đám côn đồ, chẳng có gì là cần giúp đỡ.

Lạc Vân Hải đưa tay day huyệt thái dương, thầm nghĩ, chỗ này lát nữa nhất định sẽ có chuyện chẳng lành, nên chạy sớm thì tốt hơn!

“Còn không mau giúp một tay?” Trình Thất trợn mắt nhìn Lạc Vân Hải.

Đỗ Vương không thể không chạy qua góp vui, chỉ một cú đấm đã dễ dàng giải quyết ba tên còn lại.

Trình Thất phủi tay, giẫm lên lưng tên cầm đầu, đưa ngón cái chỉ vào mũi mình, “Dám chạy tới cướp của bà đây? Lúc bà đây đang lăn lộn trên đường thì mày còn đang ở trong bụng mẹ làm nòng nọc đó! Không biết tự lượng sức mình!” Nói xong, bà hung hăng đạp tên cằm đầu một cái, cười nhìn Hạ Mộng Lộ, “Cô đánh không tệ, đáng tiếc thiếu kinh nghiệm thực tế. Trên đầu người có một chỗ tập trung các dây thần kinh, nhưng cô không biết.... ......

Hạ Mộng Lộ không chờ Trình Thất nói xong, đã giận dữ hét, “Bà giả bộ bệnh gạt tôi?”

Lạc Vân Hải gãi gãi ót. Đã nói thế nào cũng có chuyện chẳng lành mà, sóng trước chưa đi sóng sau đã đến.

Trình Thất suy nghĩ một chút, vội vàng chạy về xe lăn, khôi phục vẻ mặt nửa sống nửa chết. Vân Hải, chuyện này mày xử lý đi, mẹ vô tội! Mẹ vì cứu người mới đứng lên!

Lạc Vân Hải lúng túng nhìn Trình Thất một cái, tiến lên khuyên, “Mộng Lộ, thật ra thì.......”

“Bốp!”

“A!” Nhạc Tử Tuyền kêu lên.

Hạ Mộng Lộ thấy Lạc Vân Hải không tỏ vẻ ngạc nhiên thì biết anh vẫn luôn biết sự thật, chỉ có cô là bị gạt, bèn giận dữ tát anh một cái.

Lạc Vân Hải đen mặt, thầm mắng một câu, nhưng khuôn mặt vẫn tươi cười nói, “Mộng Lộ, hãy bớt giận nghe anh nói đã!”

“Nghe cái gì?” Hạ Mộng Lộ bắt đầu nghẹn ngào, “Mấy người có thấy mình thật quá đáng không? Có biết mấy ngày nay tôi đau lòng đến mức nào không? Có biết tôi sắp bị hù chết? Đùa rất vui hả? Lạc Vân Hải, tôi càng ngày càng thất vọng về anh!” Nói xong, cô lau nước mắt, lạnh lùng xoay người bước đi.

“Chị dâu.....” Đông Phương Hoàng kéo tay Hạ Mộng Lộ, nhưng bị cô vô tình hất ra.

Trên mặt Lạc Vân Hải đã hiện ra dấu tay năm ngón, anh buồn bực nhìn Trình Thất, “Giờ mẹ hài lòng chưa?” Nói xong cũng bước đi.

Trình Thất xoa xoa huyệt Thái dương, thầm nghĩ, chẳng lẽ bà cứ trơ mắt nhìn một đám côn đồ bắt nạt Hạ Mộng Lộ? Tại sao người sai lại thành bà? Cùng lắm thì sau này không cãi nhau với Hạ Mộng Lộ nữa là được chứ gì?

Hạ Mộng Lộ chạy thẳng về bệnh viện, nhìn chằm chằm hai đứa con trai nói, “Giờ mẹ phải về nhà bà ngoại, hai đứa theo mẹ hay ở lại?”

Kỷ Đào Đào nuốt nước miếng, nghĩ một chút rồi nói, “Con theo mẹ!”

“Con thì sao?”

Kỷ Khanh Khanh cúi đầu, “Con muốn bà nội!” Bà nội đang bị thương đầu, cần người ở lại chọc bà vui, anh hai đi rồi, cậu cần phải ở lại.

Hạ Mộng Lộ không nói thêm tiếng nào, khom lưng ôm lấy Kỷ Đào Đào bước đi.

Kỷ Khanh Khanh nhìn mẹ và anh hai càng đi càng xa, thút tha thút thít, cho đến khi hai người biến mất trong tầm mắt thì ngửa đầu khóc to, “Hu hu hu hu!”

“Cái gì? Bà già kia giả bộ bệnh! Mẹ đi tìm bà ta tính sổ!” Mẹ Hạ cực kỳ tức giận, lấy búa xông ra ngoài, nhưng bị Hạ Hưng Quốc nhanh chóng ôm lại, “Thôi, đừng làm rộn, giờ mọi chuyện đã đủ loạn, bà yên tĩnh một chút đi! Mộng Lộ, tiếp theo con tính thế nào?”

Hạ Mộng Lộ vừa rửa nồi cơm vừa nói, “Không biết!” Sớm muộn gì cũng bị họ làm cho tức chết. Bà già kia giả bệnh còn chưa tính, cả Lạc Vân Hải cũng xúm vô lừa cô!

Kỷ Đào Đào ngồi chồm hổm trên sô pha, nhìn mẹ Hạ một cách sợ hãi. Bà ngoại có vẻ còn hung hơn cả bà nội!

‘Reng reng reng’

Mẹ Hạ chạy ra mở cửa, thấy Lạc Vân Hải thì tức giận nói, “A Hải, nhà cậu rốt cuộc muốn chúng tôi thế nào mới hài lòng? Tại sao phải giả bệnh? Để thử xem Mộng Lộ nhà tôi có đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lạc hay không hả? Nhà cậu có tư cách gì mà kiểm tra Mộng Lộ của chúng tôi? Cậu đi đi! Không có tôi đồng ý, Mộng Lộ dám vào cửa nhà cậu một bước, tôi sẽ từ nó luôn!” Nói xong đóng sầm cửa lại.

Lạc Vân Hải đưa tay xoa lỗ mũi, lần nào tới cũng bị đóng sầm cửa vào mặt. Anh tức giận hét lớn, “Không về đúng không? Vậy thì vĩnh viễn đừng quay lại nữa!” Nói xong đùng đùng bước đi.

Được voi đòi tiên! Lần nào cũng không cho anh nói một câu đã đánh chửi đuổi đi! Không tới thì không tới, ai sợ ai?

“Hừ! Giọng điệu gì vậy? Mộng Lộ, con phải mạnh mẽ lên cho mẹ, không được mềm lòng biết không! Phải giữ vững lập trường, nếu không về sau con sẽ không có chút địa vị nào trong cái nhà kia đâu!” Mẹ Hạ tức giận nói.

Hạ Mộng Lộ vẫn thản nhiên như cũ, “Dạ!”

Kỷ Đào Đào và Hạ Hưng Quốc ngồi nhìn nhau, không biết phải khuyên thế nào, đành cùng nhau thở dài.

Chẳng mấy chốc đã qua hai tháng.

Hạ Mộng Lộ kiểm tra xong bản thiết kế cuối cùng, đưa cho Thái Bảo Nhi nói, “Bảo Nhi, đây là bản tổng hợp, cậu bảo người đi từng nhà hỏi xem họ thích kiểu nào?”

“Vâng!”

Hạ Mộng Lộ đặt bút xuống, cầm túi xách lên, đi ra ngoài, “Tôi có việc về trước, tạm biệt mọi người!”

“Chúc mừng cô!” Bác sĩ nhìn tờ xét nghiệm, cười nói, “Đã được ba tháng!”

Ba tháng.... ... Hạ Mộng Lộ kinh ngạc há hốc miệng đưa tay sờ bụng mình.

Nhà Kỷ Lăng Phong.

“Cái gì? Cậu lại có thai?” Kỷ Lăng Phong sợ hãi hô to. Phụ nữ có thai cứ hết người này lại tới người khác! Đến lúc nào anh mới được nghỉ ngơi đây? Lam Băng hai tháng nữa sinh, Hạ Mộng Lộ lại đã ba tháng.

Kỷ Lăng Phong bỗng nhớ ra gì đó, cười nói, “Mộng Lộ, tôi quên mất, cậu và cha mẹ đang ở chung, không đến phiên tôi lo!”

Nếu không anh sắp thành bác sĩ sản khoa luôn rồi!

Lam Băng thấy Hạ Mộng Lộ cứ vuốt ve bụng mình, cười nói, “Vậy định khi nào thì yên ổn sống qua ngày với Lạc Vân Hải?” Nếu Lạc Vân Hải biết tin này, chắc chắn sẽ vui tới mức nhảy dựng lên cho coi.

Hạ Mộng Lộ vừa nghe đến ba chữ ‘Lạc Vân Hải’, lập tức đen mặt nói, “Nói với anh ta làm gì? Ai muốn sống với anh ta?” Đã hai tháng vẫn không thấy tên khốn khiếp kia tới tìm cô lần nào! Không có anh ta cô vẫn sống vui như thường!

“Vậy cô cũng phải cho người ta biết người ta lại sắp làm cha chứ?” Lam Băng bất đắc dĩ lắc đầu, những người này đúng là có phúc mà không biết hưởng!

“Không quan tâm!”

Kỷ Lăng Phong lắc đầu, ra vẻ anh cũng không biết khuyên thế nào.

Lam Băng không nói nữa, móc điện thoại ra nhắn một cái tin.

Sợ rằng đợi đến lúc Hạ Mộng Lộ sinh Lạc Vân Hải mới phát hiện thì càng không cách nào nhận được sự tha thứ mất!

Nhà họ Lạc.

Trình Thất vừa lột đậu vừa liếc xéo hai cha con Lạc Vân Hải. Yếu đuối!

“Cha, con biết cha rất khó xử, nhưng đã hai tháng rồi, cha chịu khó đi một chuyến nữa đi!”

“Không được!” Trình Thất vứt vỏ đậu xuống, trừng mắt, “Nó không chịu về thì thôi! Lạc Vân Hải, thiếu nó mày không sống được hả? Muốn đi thì mày tự đi đi!”

Lạc Viêm Hành bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao.

Lạc Vân Hải lười cãi nhau với Trình Thất, thấy điện thoại rung, phiền muộn móc ra, vừa đọc tin nhắn, mặt đơ ra, cười nói với bà, “Lần này không riêng gì cha, mẹ cũng phải đi!”

“Tại sao?” Muốn bà đi xin lỗi Hạ Mộng Lộ? Mơ đi!

Lạc Vân Hải đứng dậy nhún vai, “Không đi? Vậy cháu gái của mẹ chỉ còn cách lấy họ Hạ thôi!” Mộng Lộ quả nhiên có thai!

Lạc Vân Hải xoay người nói, “Có đi hay không tùy cha mẹ! Nếu bên đó có yêu cầu con ở rể, con nghĩ con cũng sẽ không từ chối!”

Cháu gái? Trình Thất và Lạc Viêm Hành kinh ngạc nhìn nhau. Hạ Mộng Lộ lại có thai?

Trình Thất vội vàng bật dậy, đi thay đồ.

Lạc Viêm Hành cười đến miệng không khép được. Không ngờ lúc còn sống có thể nhìn thấy cháu gái. Nhưng Vân Hải làm sao khẳng định đó là con gái? Theo lý thuyết chỉ mới ba tháng! Con gái rất tốt! Có trai có rất tốt!

Lạc Vân Hải ra xe trước đợi cha mẹ. Lần này chắc chắn là con gái! Không phải anh trọng nữ khinh nam, chủ yếu là đã có con trai, giờ chỉ thiếu một cô công chúa!

Lạc Vân Hải nhìn về phía cửa, thấy cha anh đang xách theo túi lớn túi nhỏ đi đằng sau, còn mẹ anh thì hiên ngang đi đằng trước, thậm chí túi xách của bà cũng đưa chồng xách. Hình ảnh bỗng biến đổi, cha biến thành anh, còn mẹ biến thành Hạ Mộng Lộ. Anh rùng mình một cái, thầm nghĩ, không, không, thế này rất mất mặt! Anh không thể lại bước lên con đường của cha! Anh phải chấn chỉnh nề nếp gia đình!

“Mộng Lộ, ăn cái này nhiều chút, rất tốt cho thai nhi!”

“Nhất định là một đứa nhỏ mập mạp đáng yêu!”

Mẹ Hạ và cha Hạ đang cực kỳ tích cực chăm sóc Hạ Mộng Lộ. Kỷ Đào Đào cũng kề tai vào bụng cô nghe, “Con muốn em gái!”

Hạ Mộng Lộ cười nói, “Mẹ cũng muốn một bé gái! Mẹ có dự cảm mãnh liệt là con gái!” Con gái sẽ là tri kỷ của mẹ, chỉ nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi!

‘Reng reng reng reng.... ...’

Tiếng chuông cửa liên tiếp khiến bốn người không cần nghĩ cũng biết là ai. Lạc Vân Hải sẽ không mất lịch sự như vậy, chỉ có thể là Trình Thất!

Mẹ Hạ thầm nghĩ, đang lo không có cơ hội trị Trình Thất một trận thì bà ta đã tự vác xác tới cửa rồi!

“Mấy người tới làm gì?”

Trình Thất đưa tay ngăn Lạc Vân Hải, thọt tay vào túi quần, đứng nhún chân, đối diện với mẹ Hạ.

Mẹ Hạ đen mặt, thầm nghĩ, đúng là xã hội đen, già mà không đứng đắn, làm như bà không biết vậy?

Mẹ Hạ nghĩ vậy, bèn chống nạnh, ngửa đầu nhìn trần nhà, nhún nhún chân.

Lạc Viêm Hành và Hạ Hưng Quốc đều cau mày.

Lạc Vân Hải nhân cơ hội mẹ Hạ không chú ý, xông vào nhà, lúng túng nhìn Hạ Mộng Lộ, “Rốt cuộc em muốn làm ầm ĩ tới lúc nào?”

Hạ Mộng Lộ không thèm nhìn Lạc Vân Hải, cầm sách của Kỷ Đào Đào lên xem. Rốt cuộc là ai đang làm ầm ĩ?

Trình Thất nhìn chân mẹ Hạ, cười nhạo, “Bà đang múa dân tộc hả?”

“Bà.......” Mẹ Hạ hận không thể tát Trình Thất một bạt tai, đáng tiếc đã bị Hạ Hưng Quốc kéo vào nhà.

Hạ Hưng Quốc nói, “Bà thông gia, mời vào trong!”

Trình Thất vừa vào nhà đã nói, “Hạ Mộng Lộ, về nhà!”

“Về nhà? Nhà nào? Đây là nhà của nó!” Mẹ Hạ nổi trận lôi đình, nếu không có Hạ Hưng Quốc ngăn cản, bà đã sớm cào nát mặt Trình Thất.

Hạ Mộng Lộ lắc đầu, “Giờ tôi không muốn đi đâu hết!”

“Hạ Mộng Lộ, cô đừng.... .... A!”

Lạc Viêm Hành sợ Trình Thất lại làm mọi chuyện rối tung lên, bèn bịt miệng bà lại, cười nói với Hạ Mộng Lộ, “Mộng Lộ, cha mẹ tới để xin lỗi con. Cha mẹ biết sai rồi! Cha mẹ không nên lừa con! Giờ con đang có thai, tạm thời không nên ở riêng, chờ con sinh xong, mẹ Tiểu Hải sẽ chăm sóc con!”

Lạc Vân Hải cũng cười, ngồi xổm xuống trước mặt Hạ Mộng Lộ, đưa tay sờ bụng cô, nhướng mày nói, “Cả nhà anh đều tới, còn không chịu về sao?”

“Về! Nhất định về! Mộng Lộ, đi dọn đồ với cha!” Hạ Hưng Quốc cười tỏ vẻ xin lỗi với Lạc Viêm Hành. Cả nhà người ta đều tới, không đi thì có vẻ làm kiêu quá!

‘Bốp!’ Mẹ Hạ đập vào ót cha Hạ một cái, “Về cái gì mà về? Tôi nói không là không!”

“Bà có biết nói lý không hả? Được voi đòi tiên à?” Trình Thất rốt cuộc hiểu vì sao Hạ Mộng Lộ lại dữ dằn như vậy, đúng là mẹ nào con nấy!

Hạ Mộng Lộ thấy hai người sắp cãi nhau, vội đứng dậy nói lớn, “Đủ rồi, bác sĩ nói phụ nữ có thai phải giữ tinh thần thoải mái. Giờ tôi không muốn đi đâu hết, chờ sinh con xong nói tiếp!” Nói xong, cô đen mặt bước về phòng. Cả nhà Lạc Vân Hải tới, cha chồng cũng đã nói xin lỗi, lẽ ra cô nên nhượng bộ, nhưng cô sợ, nếu cô về đó cô sẽ lại cãi nhau với Trình Thất, ba ngày một trận nhỏ, mười ngày một trận lớn, cứ vậy, đứa nhỏ sẽ không còn mất!

Trình Thất gãi gãi ót, đến trước cửa phòng Hạ Mộng Lộ gõ cửa nói, “Mộng Lộ, chuyện này mẹ không đúng, mẹ thừa nhận mình sai! Con yên tâm, mẹ sẽ không gây gổ với con nữa. Trước kia mẹ vẫn không quên được Bảo Nhi, nhưng giờ mẹ chỉ nhận mình con là con dâu. Mẹ giả bộ bệnh đúng là vì muốn xem thử con có phải là đứa con dâu tốt hay không, giờ mẹ đã thấy được, con đứa đứa con dâu tốt nhất thế giới. Nếu ôm nay con không muốn về, không sao, con cứ suy nghĩ đi. Cả nhà đều đang đợi con. Cha mẹ tới, không phải chỉ vì đứa bé trong bụng con, thật ra mẹ đã muốn tới đón con về từ sớm, chỉ là ngại mất mặt nên mới kéo tới giờ thôi. Cha mẹ về trước đây!”

Hạ Mộng Lộ cúi đầu, hốc mắt hơi ướt. Nói vậy, rốt cuộc cô đã được nhà họ Lạc chấp nhận? Người sĩ diện như Trình Thất còn tới xin lỗi cô, vậy có lẽ cô cũng nên suy nghĩ lại.

Lạc Vân Hải ôm vai Trình Thất, cười nói nhỏ vào tai bà, “Cuối cùng mẹ cũng làm được một chuyện tốt!”

Trình Thất tức giận trừng mắt, hừ một tiếng với mẹ Hạ rồi xoay người đi ra ngoài.

“Mấy người đều đi hết đi! Cứ thấy mặt mấy người là tôi lại tức muốn ói máu!” Mẹ Hạ đẩy Lạc Vân Hải, nói. Vừa tát vừa cho đường, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Bà không tin Trình Thất sẽ không làm khó con gái bà nữa, cứ nhìn bộ dạng phách lối vừa rồi mà xem, thật mất lịch sự!

Lạc Vân Hải khổ sở nói, “Mẹ, hay là con cũng ở đây!”

“Đi đi!” Mẹ Hạ nói. Đừng có mơ!

Từ đó về sau, mỗi ngày Lạc Vân Hải đều mang vẻ mặt ủ ê, trong đầu đều là Hạ Mộng Lộ và con gái.

Hôm nay, trong phòng làm việc ở Long Hổ, Lạc Vân Hải ngồi trên sô pha, ôm ngực nhìn cấp dưới.

Đỗ Vương cảm giác như đang ngồi trên bàn chông. Đột nhiên anh Hải gọi bọn họ tới, cho phép bọn họ ngồi, còn tự mình châm trà cho họ. Điềm không lành!

Mấy người bị Lạc Vân Hải nhìn đến mức run cả người. Rốt cuộc Khúc Tư Du chịu hết nổi hỏi “Anh Hải, đã xảy ra chuyện gì? Sao nghiêm túc dữ vậy?” Không phải là gọi bọn họ đi chịu chết chứ? Hay công ty có vấn đề? Có người tham ô công quỹ?

Lạc Vân Hải cau mày, lạnh lùng nói, “Ai có cách khiến chị dâu tụi bây chịu về ở với anh, sẽ được thăng liền ba cấp!”

Chín người kia kinh ngạc nhìn nhau. Bọn họ sắp bị hù chết rồi!

Hứa Trí Viễn đẩy đẩy mắt kiếng, khổ sở nói, “Anh Hải, tụi em đều học chuyên ngành quản lý và kinh doanh, giải quyết tranh chấp trong gia đình không phải là sở trường của tụi em, sao anh cứ bắt tụi em giải quyết mấy vấn đề kiểu này hoài vậy?”

“Hừ, mấy đứa không phải đều kết hôn hết rồi sao? Suy nghĩ đến khi nào ra thì thôi! Hôm nay nghĩ không ra, tất cả đều bị hạ ba cấp!” Lạc Vân Hải ăn vạ nói, ra vẻ ‘Anh không dễ chịu thì tụi bây đừng hòng ngồi mát ăn bát vàng!’

Một lúc sau, Đỗ Vương lắc đầu nói, “Chậc chậc, anh Hải, em thấy vấn đề hiện tại không phải ở chỗ chị dâu! Có câu không sợ vợ khó đối phó, chỉ sợ mẹ vợ khó chơi, mẹ chồng không đáng sợ, chỉ sợ mẹ chồng không học thức! Một bên là mẹ chồng, một bên là mẹ vợ, giống như hai Tôn Ngộ Không, còn thiếu một Phật Tổ Như Lai đến trấn áp hai người họ. Anh xem, cha anh không trấn áp được, cha chồng anh cũng không trấn áp được, chị dâu bị kẹp ở giữa, nếu đi, không phải là khiến mẹ vợ anh mất mặt sao? Anh phải giải quyết hai người đó trước!”

“Giải quyết thế nào?” Đông Phương Hoàng buồn cười hỏi.

“Như vầy, trực tiếp đến nhà họ Hạ, nói cho mẹ vợ anh biết, chị dâu không về, anh sẽ ly hôn cưới người khác!” Đỗ Vương nói rất khí thế.

Lạc Vân Hải tức đến mức sém chút cầm tư liệu trên bàn đập vào mặt Đỗ Vương, “Cậu còn sợ chưa đủ loạn hả?”

Đỗ Vương cúi đầu, “Em không nghĩ được cách nào khác!” Anh không có cha mẹ vợ, làm sao biết phải làm gì?

Hứa Trí Viễn cảm thấy là anh em thì nên giúp đỡ nhau không tiếc cả mạng sống, ngày ngày nhìn anh Hải đi đi về về một mình, trong lòng anh cũng không dễ chịu.

Hứa Trí Viễn suy nghĩ hồi lâu, rồi lắc đầu nói, “Thật ra vấn đề là ở chị dâu. Nếu chị dâu cảm thấy ở chung với anh rất vui vẻ, vậy cha mẹ chị dâu nỡ lòng nào để chị ấy sống khổ sở chứ? Từ lúc ở Phổ Đà, chị dâu vẫn không nghĩ tới chuyện ly hôn, chứng tỏ chị dâu vẫn còn yêu anh. Giờ nếu anh cứ đi tới đó nói xin lỗi, chẳng những rất mất mặt còn không làm nên trò trống gì. Biện pháp duy nhất là khiến chị dâu tự mình bước ra khỏi ngôi nhà đó, đến bên cạnh anh, làm chuyện gì đó đánh vào sự đồng tình của chị dâu, ví dụ như bị trúng đạn .....”

Mấy người càng nghe càng kích động. Sao bọn họ không nghĩ ra chứ? Chỉ cần Hạ Mộng Lộ tự mình đến, còn anh Hải thì nói những lời ngọt ngào, tim Hạ Mộng Lộ dù cứng mấy cũng phải mềm!

Độc Hoàn không chờ Hứa Trí Viễn nói xong đã vui vẻ nói với Lạc Vân Hải, “Anh Hải, anh chặt đứt chân mình đi!”

Đông Phương Hoàng cau mày, “Chân nào?”

Khúc Tư Du nhíu mày, “Dĩ nhiên không phải ‘chân ở giữa’ rồi, nếu không chị dâu sẽ thành quả phụ mất!”

Lạc Vân Hải càng nghe càng đen mặt, hừ lạnh một tiếng, cau mày nói, “Tôi là loại người sẽ vì một người phụ nữ mà tự hại sao?”

‘Bốp bốp bốp!’ Đỗ Vương vỗ tay, đứng dậy theo, giơ ngón cái với Lạc Vân Hải, “Chị dâu đã mang thai mà anh vẫn hiên ngang như thế! Anh đúng là đàn ông trong đàn ông! Bọn em chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của anh! Không hổ là đại ca của bọn em!” Anh rất phục anh Hải! Kiểu phụ nữ cứng đầu cứng cổ thế này, nên trị cho đàng hoàng!

“Đúng vậy, dù gì anh cũng là chủ tịch Long Hổ, há có thể vì một người phụ nữ mà phí hoài bản thân? Vậy tụi em đi trước đây!” Hứa Trí Viễn bắt được thời cơ, không đợi Lạc Vân Hải phất tay, đã bỏ chạy mất dạng.

Lạc Vân Hải nghe khen, ưỡn ngực nói, “Đi đi!”

Lạc Vân Hải về nhà, thấy căn phòng trống rỗng không một bóng người, lại phiền muộn nghĩ, rốt cuộc anh phải làm sao Hạ Mộng Lộ mới chịu về? Trước kia anh luôn nghĩ hai vợ chồng cứ dính nhau thì rất buồn nôn, rất ghê tởm, giờ anh lại ngày ngày đều muốn ôm vợ ngủ. Anh đã trở thành người phàm rồi.... ....

Lạc Vân Hải mãi suy nghĩ, không chú ý dưới chân, trượt một cái, vứ vậy lăn ‘Rầm rầm’ xuống cầu thang.

‘Rắc!’

Lạc Vân Hải nhịn đau đè bắp chân lại, vén ống quần lên nhìn, thấy máu tươi đang trào ra ào ào, bèn nhanh chóng lấy di động gọi Tiểu Hứa, “Lập tức tới nhà anh!”

Tiểu Hứa đắp thạch cao cho Lạc Vân Hải xong, thở dài nói, “Để em chuẩn bị cho anh một cây nạng. Lần sau anh nhớ cẩn thận một chút, cũng may chỉ bị rạn xương!”

Lạc Vân Hải vừa nghe tới nạng, cau mày nói, “Có thể không dùng nạng không?”

“Anh Hải, anh không thể tiếp tục để chân trái dùng lực, nếu không sẽ gãy luôn đó! Phải cố gắng thả lỏng, để cánh tay chống đỡ cơ thể!”

Lạc Vân Hải ngơ người nhìn Tiểu Hứa, nhớ tới những lời ban ngày, khóe miệng giật giật, không ngờ đã thực hiện biện pháp cùi bắp của Hứa Trí Viễn!

Đáng ghét! Hạ Mộng Lộ, rốt cuộc em muốn tôi phải hạ mình đến mức nào mới chịu bỏ qua đây?

Bạn đang đọc Tiên Sinh Xã Hội Đen Ở Riêng Đi của Toán Miêu Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.