Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gia Công Thô

Phiên bản Dịch · 2267 chữ

Edit: Mỹ Nữ & Mỳ Cay

Hòa Thuận lời kia vừa thốt ra, xung quanh tiếng khóc liền hoàn toàn dừng lại, mọi người không hẹn mà đồng loạt dùng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn về phía nàng.

Thấy Hoà Thuận đã buông lỏng, trưởng thôn đương nhiên không thể để nàng bị một đám người già và trẻ con vây quanh làm cho khó xử, vội vàng đuổi những người dân làng xung quanh đi.

"Toàn bộ trở về hết đi, như vậy còn ra thể thống gì nữa."

Hòa Thuận nhìn ông ta đến là dở khóc dở cười, lão già này thật biết giả bộ. Vậy mà thôn dân lục đục đi ra đều không ngoại lệ muốn cảm ơn Hoà Thuận một phen.

Sau khi mọi người đi hết, Hoà Thuận lại ngồi xuống bên lò sưởi, nghiêng đầu hỏi: "Nói cho ta kế hoạch của ngươi. Nếu kế hoạch hiệu quả ta có thể giúp, nhưng nếu nó không hiệu quả ta sẽ không làm việc vô ích."

"Tất nhiên, làm sao có thể để ân nhân ngươi đi toi mạng được." Lão trưởng thôn không hổ đã sống lâu mấy chục năm, lập tức vẻ mặt liền mang ý cười cung kính.

"Ân nhân, việc này ta đã suy nghĩ qua rất nhiều. Trong thôn tuy rằng toàn người già và trẻ nhỏ không có sức chiến đấu, nhưng có trên trăm thôn là người trẻ tuổi, có hơn 20 chiến sĩ trong đội săn bắn có linh lực. Chỉ cần mọi người đều có thể cầm vũ khí, thì sẽ có hiệu quả chiến đấu đáng kể."

Hòa Thuận nghe xong liền cảm thấy kỳ quái, đây cũng không phải là không có sức phản kháng: "Vậy các ngươi vì sao không phản kháng, các ngươi nói có chiến sĩ, rốt cuộc là trình độ thế nào?"

"Cách xưng hô của chúng ta ở đây khác với những tu sĩ ngoại lai các ngươi. Hầu hết những chiến binh còn sống sót đều là những chiến binh bình thường, tương đương với cái mà các ngươi gọi là tu sĩ Luyện Khí Kỳ. Ngoài ra còn có bốn chiến binh yêu ma giống như tu sĩ Trúc Cơ, nhưng chúng ta không phải không biết chú thuật, mà là trực tiếp cường hóa thân thể cùng lực lượng thôi." Lão trưởng thôn suy nghĩ một chút, cuối cùng làm ra một cái so sánh.

Nhắc tới vì sao không phản kháng, lão đành phải thở dài một tiếng."Không phải là không phản kháng, lúc đó trong thôn có một danh cuồng chiến sĩ, cũng bị ma đầu kia phái tới cái gì 3 tu sĩ Kim Đan Kỳ giết chết, lúc đó chiến sĩ bên ta cùng chiến sĩ khác cũng chết rất nhiều. Sau đó bị cưỡng ép bắt đi đào ngọc, cũng là để uy hiếp các chiến sĩ, nếu như dám phản kháng hay chạy trốn sẽ đem cả thôn già trẻ toàn bộ giết sạch. Chúng ta người già sống không lâu nữa, chết không luyến tiếc, chỉ là mấy đứa nhỏ là niềm hi vọng của thôn, cho nên đám thanh niên mới không dám chạy trốn chỉ sợ mang hoạ đến cho mọi người."

"Kỳ thực mấy năm này ma đầu Diệt Thế cũng không quá quản ở đây, thủ vệ bị điều đi rất nhiều. Hơn nữa mỗi ba tháng, sẽ có Kim Đan thủ vệ tới lấy Ấm Đông Ngọc. Lần này vừa vặn hắn mới truyền trở về Phong Vô thành, ngươi liền xuất hiện phá hủy truyền tống trận, hiện ở đây cũng chỉ còn lại có mười mấy tên Trúc Cơ Kỳ thôi."

Hòa Thuận suy nghĩ một chút, nếu cả trăm người đều có vũ khí tốt đối phó với chục tên Trúc Cơ, độ khó sẽ không lớn. Chỉ là không biết Ma Tộc nhân sử dụng pháp thuật với pháp bảo gì, khẳng định không phải loại bình thường.

"Các ngươi dùng loại vũ khí gì, có thể lấy vài món để ta xem không?"

Chỉ thấy lão trưởng thôn khó khăn nói: "Vũ khí cùng áo giáp đều bị xác khô lấy đi rồi, hiện tại cả thôn chỉ còn lại có mấy cái đao xương thú, dùng để cắt rau cắt thịt."

"Các ngươi dùng dạng vũ khí tốt thế nào, sao có thể để quỷ hộ vệ lấy mất, vậy mà toàn bộ một kiện cũng không còn?" Hòa Thuận muôn phần nghi hoặc, có thể làm cho quỷ bọn hộ vệ để mắt khẳng định đều là pháp khí, pháp bảo không tệ. Xem ra trước thật đúng là xem thường nơi này hẻo lánh, vậy mà còn giấu nhiều đồ tốt như vậy.

Lão trưởng thôn đứng lên, run rẩy đi tới góc tường, theo một mộc trong bồn lấy ra một phen đao cắt thịt bằng xương thú, lại run rẩy đưa cho Hòa Thuận.

Hoà Thuận cầm lấy, thấy đây là xương sườn của ma thú cấp 3. Mặt sau được quấn bằng vải để làm tay cầm, mặt trước được đánh bóng thô để mép sườn sắc nét hơn.

Hoà Thuận cầm chiếc xương sườn được gia công đơn giản này, không hiểu hỏi trưởng thôn: "Trưởng thôn, đây là ý gì?"

Lão ta chỉ vào xương sườn trong tay Hoà Thuận nói: "Vũ khí của chúng ta đều là xương động vật được xử lý như thế này. Sau khi đánh bóng, chúng được buộc vào những thanh gỗ cứng rắn để làm giáo hoặc trực tiếp từ xương chân của nó luyện thành."

Hoà Thuận vung tay cắt ngang lời lão, nàng đã hiểu vì sao toàn bộ vũ khí của bọn họ đều bị lấy đi, đây không phải là tài liệu luyện khí có sẵn sao. Có lẽ bọn quỷ hộ vệ cướp đi cũng dùng cho việc luyện khí. Làm sao có thể sử dụng loại vũ khí thô như này để chiến đấu được cơ chứ, xem ra phải chế tạo một lô vũ khí trước đã.

Bất quá Hòa Thuận cảm thấy rất đau đầu, cầm đao xương liền hỏi lão trưởng thôn: “Trưởng thôn, trong thôn của ngươi có chiến binh có linh lực, tại sao không ai sử dụng linh lực để xử lý những vật liệu này rèn thành vũ khí?"

Lần này đến đến phiên lão trưởng thôn nghi ngờ, lão cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Linh lực còn có thể dùng luyện chế vũ khí á? Chúng ta đều là dùng linh lực trực tiếp chú vào vũ khí, như vậy nó càng thêm sắc bén, uy lực cũng tốt hơn. Cho tới bây giờ ta cũng không biết dùng xương thú để luyện chế cái gì."

"Trưởng thôn, kế hoạch ngươi nói có thể thực hiện được nhưng vũ khí của ngươi không ổn. Ta có thể luyện chế vũ khí, nhưng vật liệu có vấn đề. Dù sao truyền tống trận cũng không còn nữa. Sửa chữa cũng không phải mấy ngày, ta tạm thời ở đây đi săn một ít ma thú phụ cận để chế tạo vũ khí, chờ binh khí toàn bộ luyện chế xong, chúng ta làm theo kế hoạch."

Lão trưởng thôn vội vàng gật đầu đồng ý, cho dù nhất thời không cứu được thôn dân nhưng ít nhất Hoà Thuận vẫn sống ơ làng, thịt từ ma thú bị săn giết cũng có thể nuôi sống người già và trẻ em trong nhiều ngày. Bây giờ lão coi Hoà Thuận như rơm cứu mạng, đừng nói đến việc đối xử lịch sự với nhau, thậm chí còn muốn tặng nàng cả ngôi nhà của mình cho nàng ở ấy chứ.

Hòa Thuận tất nhiên không muốn ở, nàng xin miễn ý tốt của lão , vẫn là cùng Tiểu Hắc trở lại nhà Anh Hoa.

Khi Hoà Thuận trở lại, Anh Hoa còn đang thức đợi nàng. Thấy Hoà Thuận quay lại, nàng ta vội vàng dọn giường cho Hoà Thuận.

Không có mền ở đây, chỉ có một lớp cỏ khô dày gần hố lửa là giường. Ban đầu, nó được bao phủ bởi lớp lông mềm của ma thú nhưng quỷ hộ vệ đã cướp đi, vì vậy Anh Hoa phải trải thêm một lớp cỏ khô để Hoà Thuận ngủ trên cỏ.

Hoà Thuận vùi vào đống cỏ khô, cảm thấy không tệ. Thế là Anh Hoa trở về phòng nghỉ ngơi, không cần phải ở cùng nàng suốt.

Vừa rồi Hòa Thuận cùng lão trưởng thôn nói xong chính sự, còn không quên hỏi thăm về vụ mặt trời. Nhưng lão ta hỏi cái gì cũng không biết, lão căn bản chưa từng tới Phong Vô thành, không biết nơi nào không có mặt trời.

Mặc dù không tìm hiểu được về chuyện mặt trời, nhưng nàng nghe trưởng thôn nói sau khi đi về phía Tây hơn một tháng, rời khỏi rừng nấm là có thể đến một thị trấn nhỏ, sau khi vượt qua ba ngọn núi và một đồng cỏ lớn.

Vào tháng 12, các ngôi làng nhỏ ở khắp nơi sẽ mang hàng hóa lưu trữ trong một năm đến thị trấn đó để trao đổi lấy một số linh thạch hoặc nhu yếu phẩm của cuộc sống.

Vì vậy dần dần hàng năm trong cả tháng 12, thị trấn nhỏ sẽ rất đông người, một số thương nhân từ các thị trấn lớn cũng bị thu hút đến đây để mua hàng. Chỉ có thôn dân Làng Cây bởi vì Diệt Thế lão ma đầu nên đã rất nhiều năm chưa từng đi lên trấn nhỏ giao dịch.

Cho nên Hòa Thuận tính toán một hồi, trước ở đây săn một ít ma thú nội đan, sau đó ở đem sự tình của Làng Cây giải quyết xong, rồi tháng 11 sớm đi lên trấn nhỏ nhìn một chút. Ở đây thật sự là quá hẻo lánh , thôn trưởng mặc dù sống một xấp tuổi đày nhưng cái gì cũng không biết. Nàng đành phải tự mình đi xem.

Lúc sắp ngủ thiếp đi, Hoà Thuận lại nhớ đến vụ mặt trời, vậy nên nàng quấy rầy Tiểu Hắc đang ngủ say. Tiểu Hắc cáu kỉnh mắng nàng, không còn cách nào khác ngoài việc bắt đầu giải thích.

Hóa ra sau cuộc chiến Tam giới, tất cả các lối đi từ Phàm Giới tới Linh Giới và Ma Giới đều bị phá hủy. Tuy nhiên, nếu người từ Phàm Giới và Linh Giới muốn đến Ma Giới thì chỉ có thể thông qua vết nứt không gian không an toàn, rất nguy hiểm.

Thế nhưng tu sĩ cao cấp của Ma Giới cũng không muốn hợp tác với bọn họ, đả thông không gian thông đạo liên hệ giữa Tam Giới.

Thế mà một ngày sáu trăm năm trước, lúc đó còn là một tòa phổ thông độc sơn Phong Vô thành. Đột nhiên bị lực lượng cường đại nào đó cưỡng ép mở ra một khe không gian thật lớn, ở ngay vị trí quảng trường hiện tại, một thông đạo đến Linh Giới bị mở ra đến. Mà xung quanh thiên tượng từ đấy đột biến, hơn ngàn dặm ranh giới từ đó bị bao phủ vĩnh hằng trong bóng tối.

Truyền thuyết người Ma Tộc nói là do mấy vị tu sĩ cao cấp Ma Tộc vì lợi ích mà giao dịch với tu sĩ Linh Giới. Kết hợp lực lượng của bọn họ, cưỡng ép mở ra một không gian thông đạo, thế nhưng cũng là phản bội tất cả người Ma Tộc, dẫn đến trời không mang ánh sáng vào trong đó. Sau đó phát triển dần dần thêm các thông đạo đi tới Phàm Giới, cho nên mảnh đất kia phương kia cũng biến thành nơi tụ tập của các tu sĩ.

Mà mấy vị cao cấp tu sĩ Ma Tộc kia, một người trong truyền thuyết đó chính là Hoá Thần Hậu Kỳ - Diệt Thế lão tổ. Mấy cái khác người dân gian không lưu truyền đến, bất quá Phong Vô thành thật sự là do Diệt Thế lão tổ dẫn hạ kiến thành , hiện tại thì có nhiều Ma Tộc thôn xóm khác mọc lên , họ đến Phong Vô thành buôn bán kiếm tiền. Thế nhưng những Ma Tộc khác đều rất khinh Phong Vô thành, họ không muốn giao tiếp với người ở đây.

Cũng có vài thành thị lớn có thể so sánh với Phong Vô thành. Chỉ là không có Linh Giới truyền tống trận, phàm giới tu sĩ cũng không nhiều nhưng rất phồn hoa.

Làm rõ nguyên nhân chính là do con người tạo ra mới làm mình mười năm không tiếp xúc được với ánh mặt trời. Hoà Thuận không có suy nghĩ gì nhiều, chỉ là có những thành lớn như vậy mà Hoà Thuận không ngờ tới, hơn nữa các nhánh của Khí Linh Đường cũng nở rộ ở khắp mọi nơi, dường như Hoà Thuận không sợ hết linh thạch ở bất cứ đâu trong Ma Giới.

Chỉ là Tiểu Hắc truyền thừa trong trí nhớ tại sao lại có việc này. Lúc Hòa Thuận mang theo nghi hoặc hỏi nó thì bị nó hung hăng mắng cho gần chết.

Hóa ra việc này ai ở Phong Vô thành cũng biết, chẳng qua nàng không để ý, mải luyện pháp bảo mà thôi.

Bạn đang đọc Tiên Trúc của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Veeus
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.