Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta thật xuyên qua

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

Trong một căn phòng, tiếng rên khẽ truyền ra.

Thiếu niên giật mình tỉnh giấc.

" Mẹ kiếp, ông trời , ta làm gì ông cơ chứ "

Lâm Phong chửi bậy một câu, đưa tay xoa xoa mồ hôi trên trán. Hắn lúc này mới để ý xung quanh.

Đây là một căn phòng cũ kỹ, trang trí theo kiểu cổ xưa, giữa phòng là một bàn trà, ngoài ra không còn gì. Hắn lúc này đang ngồi trên giường, sắc mặt hơi hơi tái nhợt.

Lâm Phong nguyên bản là người địa cầu, đang trên đường về nhà thì bị một hòn đá từ trên trời nện xuống bất tỉnh.

Lão tử còn chưa phá kiếp giai tân, mẹ kiếp. Đó là câu nói cuối cùng trước khi bị nện trúng.

"A a a a a.. " Lâm phong thống khổ ôm đầu, một loạt những ký ức không phải của bản thân bông nhiên tràn vào não hải khiến hắn cảm giác đầu như sắp nổ.

Qua một lúc, hắn mới tiêu hóa hết mớ kí ức này.

Lâm Phong lúc này mới phát hiện, hắn vậy mà xuyên qua.

Thân thể hiện tại cũng tên Lâm Phong, là thiếu gia của một trong ba gia tộc tại Lạc Hải thành, một thành nhỏ của Chân Võ Quốc. Mà hắn thân là thiếu tộc trưởng, nhưng hoàn cảnh không được tốt lắm.

Lâm Phong có chút hưng phấn, hắn là một người thích đọc tiểu thuyết nên đối với nhân vật xuyên qua không lạ gì, nhưng đó chỉ là tiểu thuyết không ngờ bản thân mình lại xuyên việt thật.

Xem xét kí ức thân chủ, hắn khẽ nhíu mày.

" Luyện công tẩu hỏa nhập ma "

Lâm Phong đưa tay cầm lọ đan dược bên cạnh. Bên trong đựng hai viên đan dược màu trắng. Từ kí ức hắn biết được, đan dược gọi Cương thể đan. Tên như ý nghĩa là dùng cường thân kiện thể, thích hợp cho giai đoạn võ giả sử dụng.

Từ kí ức hắn biết tại sao thân chủ lại chết.

Thân chủ nguyên bản là thiếu tộc trưởng Lâm gia, là một thiên tài nhưng từ ba năm trước gặp sự cố đan điền tắc nghẽn không thể tu luyện. Từ đây bị gia tộc xa lánh mà phụ thân hắn là tộc trưởng ba năm trước lại bế quan.

Thân chủ do không cam lòng dùng đan dược quá liều cưỡng ép tu luyện mà dẫn đến đột tử, do đó mới dẫn đến cơ hội cho Lâm Phong xuyên qua.

" Thiên tài rơi rụng, cốt truyện quen thuộc a.. " Lâm Phong lẩm bẩm. Cuối cùng hắn cũng bỏ qua một bên, nếu đã xuyên qua thì hắn đành nhận mệnh.

" Yên tâm đi, ta sẽ thay ngươi tỏa sáng ở thế giới này "

Nói xong Lâm Phong khoanh chân bắt đầu tu luyện. Nơi đây không còn là trái đất mà là thế giới tiên ma hoành hành, cường giả như mây, nếu không khắc khổ thì có lẽ hắn lại xuyên việt lần nữa.

Lâm Phong tập trung tâm thần, đắm chìm vào trong tu luyện nhưng mặc kệ nỗ lực thế nào đan điền cũng bất động, đan điền không mở, không thể hấp thu linh khí thì cũng vô dụng.

Hắn thở ra một ngụm trọc khí, tiếp tục nhắm mắt.

Vài canh giờ sau, Lâm Phong mới buông tha, hắn cau mày, đây là thử thách đầu tiên khi hắn xuyên qua, không vượt qua được thì sau này đừng nghĩ đến tu luyện.

Lâm Phong linh hồn đắm chìm vào trong tu luyện. Phanh một tiếng, cửa phòng đột ngột bị mở ra, không, là bị đạp mở. Một tên nam tử bước vào, trên mặt lỗ rỗ chằng chịt, hai mắt âm lãnh, điển hình cho khuôn mặt phản diện trong mấy bộ tiểu thuyết Lâm Phong hay đọc.

Nhìn thấy Lâm Phong đang trên giường đả tọa, hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói như vịt đực " Lâm Phong, thiếu gia bảo ta đến truyền đạt ý chỉ cho ngươi "

Hắn một bộ cao cao tại thượng, hoàn toàn không đem Lâm Phong để vào mắt.

Lâm Phong lúc này mới mở mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt lỗ rỗ đang nhếch mép cười, trông vô cùng quỷ dị. Hắn lúc này mới nhận ra kẻ đến " Lâm Thiếu Thành chó săn "

Lâm Phong bình tĩnh quan sát tên này, chậc chậc, đúng mô bản tiểu thuyết nhân vật phản diện, từ khuôn mặt đến giọng nói đều một bộ thiếu đánh.

Gặp Lâm Phong im lặng, Trần Tiểu Cửu cười lạnh một tiếng " Thiếu gia nhà ta bảo ngươi từ nay không phải nhận đan dược nữa, đại trưởng lão đã ra nghị quyết , dùng đan dược trên người phế vật như ngươi chỉ tổ lãng phí, không bằng chuyển cho thiếu gia, thiếu gia là thiên tài số một của gia tộc, tương lai chắc chắn tiền độ xán lạn, dẫn dắt gia tộc đi đến huy hoàng "

Trần Tiểu Cửu đắc ý cười, thao thao bất tuyệt tâng bốc trong miệng thiếu gia.

Sau đó hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ bản thân hoàn thành nhiệm vụ, quay về lại được bản thưởng một viên Cương thể đan, hắn bây giờ là võ giả tứ trọng, có Cương thể đan thì có hi vọng bước vào võ giả ngũ trọng. Còn như Lâm Phong hắn hoàn toàn không để ý, hắn là đại trưởng lão cháu trai tay chân, đại trưởn lão bây giờ tại gia tộc có quyền hành lớn nhất, hắn không tin Lâm Phong dám phản kháng.

Nguyên bản hắn không có cái lá gan đó, mặc dù Lâm Phong bị đại trưởng lão không thích nhưng phải biết đại trưởng lão cũng không được lòng các trưởng lão khác, đại trưởng lão cũng không thể một tay che trời, tộc trưởng chỉ là bế quan cũng chưa chết.

Nhưng cố chủ bản tính nhu nhược, kể từ khi bị đoạn tuyệt tu luyện, hàng ngày nhốt mình trong phòng, thành ra càng càng bị hạ nhân xem thường.

" Cẩu nô tài, đứng lại "

Trần Tiểu Cửu vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một giọng lạnh lùng truyền đến. Hắn vừa quay đầu thì một nắm đấm giáng thẳng vào mặt, nhất thời tiên huyết phun trào, như diều đứt dây bay ra ngoài, vừa muốn đứng dậy thì Lâm Phong đã đến trước mặt, liên tục quyền đấm cước đá, Lâm Phong khí lực không phải yếu, đã là võ giả ngũ trọng thiên, ra tay hung ác, quyền cước liên tục đánh trúng chỗ hiểm, chỉ sau một lúc Trần Tiểu Cửu khuôn mặt đắc ý giờ sưng thành cái đầu heo, trông vô cùng thê thảm.

Lâm Phong xách hắn như xách gà " Cẩu nô tài không biết sống chết, ai cho ngươi tự tin ăn nói với bổn thiếu gia như vậy, là Lâm Thiếu Thành tên phế vật kia sao "

Trần Tiểu Cửu sợ thật rồi, nhìn Lâm Phong hung thần ác sát không còn một bộ nhu nhược như trong quá khứ, hắn biết mình ngu ngốc, vội van xin " thiếu tộc trưởng tha mạng, là nô tài không có mắt, nô tài từ đây không dám "

Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, vứt hắn như vứt rác " Còn có lần sau, ta phế mệnh căn của ngươi "

Trần Tiểu Cửu rùng mình, như thế còn hung ác so với giết hắn.

" Về nói với tên phế vật Lâm Thiếu Thành kia, có bản lĩnh thì ra mặt, đừng chơi trò giấu đầu hở đuôi "

Trần Tiểu Cửu như được đại xá, vội bỏ chạy như chó nhà có tang, hắn sợ Lâm Phong nhịn không được đối với tiểu huynh đệ của hắn động thủ.

Lâm Phong nhìn đối phương thân ảnh, nhếch miệng cười lạnh lùng, sở dĩ hắn không giết tên này là vì điều đó không đáng, hắn hiểu rõ tình hình của mình bây giờ, không nên đánh rắn động cỏ, hiện tại giải quyết việc tu luyện mới là quan trọng nhất.

Lâm Phong nhíu nhíu mày, bây giờ ngồi tu luyện trong vô vọng không phải là cách, trước hết đi tham quan thế giới này rồi nghĩ biện pháp sau.

" Thiếu gia, thiếu gia " Lâm Phong đang miên man suy nghĩ thì một tiếng gọi truyền đến, âm thanh trong trẻo mang theo trút gấp gáp.

Lâm Phong nhận ra người đến, là thị nữ Ngọc Nhi của hắn.

Ngọc Nhi có khuôn mặt trắng trẻo nhưng trên má trái lại có vết bớt khiến người nhìn cảm thấy tiếc dung nhan thật của nàng.

" Thiếu gia ngài không sao chứ ?" Ngọc Nhi lo lắng hỏi han, vừa nãy nàng thấy Trần Tiểu Cửu đưa tay ôm khuôn mặt sưng húp đi qua, nàng biết đối phương là nghe lệnh của cháu trai đại trưởng lão đến tìm phiền phức.

" Chuyện nhỏ mà thôi " Lâm Phong nhẹ nhàng lắc đầu, quan sát vị thị nữ trước mắt này, từ đời ông nội Ngọc nhi đã hầu hạ nhà hắn, đến đời nàng thì tiếp tục phục thị cho hắn, cũng coi như một mảnh trung tâm.

Lâm Phong nhìn vết bớt màu đỏ trên mặt đối phương, thầm hô đáng tiếc, hắn có thể nhìn ra Ngọc nhi rất xinh đẹp, chỉ là có dị vật trên mặt.

Bị chăm chú nhìn, Ngọc Nhi có chút xấu hổ " Thiếu gia đừng nhìn, nó thật xấu " Nàng từ nhỏ có vết bớt, bị mọi người xa lánh, rất tự ti về bản thân.

" Nó không xấu " Lâm Phong lắc lắc đầu, dường như còn để khẳng định hắn đưa tay lên mặt muốn sờ má nàng.

Ngọc Nhi có chút xấu hổ, nhưng không tránh né.

Lâm Phong không có ý gì, chỉ là cảm thấy cô nàng rất giống muội muội của mình ở địa cầu, đương nhiên muội muội của hắn không có vết bớt như vậy, nhưng rất xinh đẹp. Hắn có thể tượng tượng cảnh muội muội đang phồng mang trợn má tức giận ở nhà.

" Yên nhi, đợi ta " Hắn thầm nghĩ, từ ký ức hắn biết được thế giới này tu luyện đến cảnh giới nhất định thì có khả năng ngao du tinh không, qua lại giữa các vị diện. Hắn chỉ có bước tu luyện đến cảnh giới đó mới có hi vọng trở về địa cầu, gặp lại phụ mẫu, muội muội, nhưng điều hắn lo là tuyến thời gian tại nơi này và Địa cầu có chênh lệch, nếu cùng một tuyến thời gian thì rất khó, vì để tu luyện đến cảnh giới tối cao cần rất nhiều thời gian.

Lâm Phong hít sâu một hơi, tạm gạt bỏ những suy nghĩ ra khỏi đầu, hắn, trước hết phải dung nhập vào thế giới tàn khốc này.

Hắn xoa đầu Ngọc Nhi " Đi thôi, cùng ta đi ra ngoài " Hắn muốn đi ra ngoài xem xét thế giới này, để còn chuẩn bị từng bước.

Lâm Phong bỏ ra một ngày thời gian cùng thị nữ Ngọc Nhi đi dạo quanh Lạc Hải Thành.

Chân võ quốc ngàn vạn nhân khẩu, lãnh thổ rộng lớn, phía Đông giáp Vô Thủy quốc, phía bắc giáp Hoành Đoạn sơn mạch,

Tổng cộng có năm thành lớn và vài chục thành nhỏ khác, Lạc Hải thành là một trong số đó. Tuy chỉ là một thành nhỏ nhưng cũng đến vài chục vạn nhân khẩu.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Tam Giới * sáng tác bởi Namsa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namsa
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.