Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở lại

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Long Kinh trở về, hắn dùng Phi Lôi Thần Thuật trở về,chẳng muốn để Nhược Thủy phải chờ đợi thêm chút nào nữa.

Nhược Thủy đột nhiên bị ôm lấy từ phía sau, nàng giật cùi chỏ thật mạnh,còn đang định la lên cứu giúp, ai ngờ khi quay lại lại là Long Kinh.

Nàng liền nhào tới đánh hắn một trận.

- Ah...phu nhân tha mạng...

Nhược Thủy cắn hắn, Long Kinh la lên oai oái, nhưng cũng chỉ là ôm nàng thêm chặt hơn mà thôi.

- Làm sao lại khóc rồi ?

Hắn gạt những giọt nước mắt trên bờ mi của nàng, hôn lên trán nàng.

- Anh làm em tức chết rồi !

Nhược Thủy dụi đầu vào ngực hắn.

Hắn cúi xuống, hôn lên môi nàng thật lâu.

Tuy chỉ một thời gian ngắn, nhưng nàng thực sự lo lắng cho hắn.

- Phu nhân, có muốn ra ngoài dạo chơi một chút ? Hửm...ngủ rồi...

Long Kinh thấy Nhược Thủy mới vậy đã thiếp đi rồi, vẻ mặt còn rất dễ chịu cũng không lỡ đánh thức nàng .

Hắn bế lấy Nhược Thủy về phòng.

Có thêm đặc quyền của Chiến Sĩ Quân Đoàn, hắn mới biết ngoài trang bị ra còn có những ' bí kĩ ' tương tự như những kĩ năng ở nơi này.

Chúng được bán với giá cao ngất ngưởng, cho dù là Chiến Sĩ cũng phải tài chính dồi dào lắm mới có thể mua được 1 bộ.

2000 tỷ 1 bộ Thất Kiếm Kinh.

Mắt không thấy, tim không đau.

Thoáng chốc hơn 2000tỷ chỉ còn 235 tỷ.

- Ưm,...

Nhược Thủy cựa người tỉnh giấc, nàng vươn lên ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm mại ngả vào ngực, nàng ngước lên nhìn hắn .

- Em muốn ăn gì không ?

Nhược Thủy lắc đầu, rồi lại gật đầu.

- Ha, tiểu nhân đã hiểu...

Long Kinh cười tà, váy ngủ của nàng trong nháy mắt đã bị lột bỏ .

- Á...

Nhược Thủy kêu lên , chưa kịp làm gì đã bị hắn đè xuống bên dưới ,vô lực phản kháng...mà nàng nào có chút động tác nào giống phản kháng ?

...

Một đoàn người mang theo chiếc vali đen đến trước cửa nhà Hà Nhược Thủy.

Long Kinh ra ngoài lấy hàng, chính là bộ Thất Kiếm Kinh .

Sau đó hắn lại cùng nàng ra ngoài dạo chơi.

- Chồng , hai ngày trước... Ông bà ngoại có liên lạc với em...

Nhược Thủy cũng chẳng ngần ngại gọi tiếng " chồng " này nữa.

- Hửm, có chuyện gì sao ?

Long Kinh lắng nghe.

- Ân...thực ra cũng không có gì, họ muốn đón em trở về mà thôi, có điều, nhà em đã tách ra ngoài lâu rồi, ông bà ngoại em cũng chỉ nhìn thấy mặt lúc 4 tuổi ... Khi trước, vì mẹ quyết liệt đi theo cha nên bị họ đuổi ra ngoài. Em cũng biết , họ giận cha mẹ em, cũng không có trách mắng gì em.

- Hửm, không phải là bọn họ nên đón em trở về từ sớm rồi sao ?

- Là do em vẫn luôn khước từ , chưa muốn quay về.

- Ừm...cũng nên nhìn mặt ông bà của em một chút , dù có giận, nhưng bây giờ cũng chỉ có em là hậu duệ của con gái họ.

- Em cũng dự tính sẽ quay về đó thăm họ, cũng lâu như vậy rồi. Ừm, anh sẽ đi cùng em chứ ?

Long Kinh khẽ cười ,liền gật đầu đáp ứng nàng :" Đương nhiên rồi, đã có phú bà bao nuôi, nay lại có thêm hai cây đại thụ, lí nào anh không xem thử ?"

Hắn cười gian manh, Nhược Thủy tức cười ,nhéo vào eo hắn thật đau.

- Hừ, em thì cũng thôi đi, còn định nhắm vào cả người già nữa ?

- Khụ...em suy nghĩ gì vậy chứ ?

Nhược Thủy thấy hắn cũng có lúc bị hố lại như vậy, vui vẻ đáp :" Đâu có gì đâu "

Nhược Thủy liền dắt hắn tới trung tâm thương mại. Dù sao cũng đã là vợ chồng, cũng nên chuẩn bị cho chỉn chu.

Hắn thì dễ rồi, thế nhưng muốn làm vừa lòng con mắt Nhược Thủy thì lại khác.

Hắn cũng hiểu vì sao người ta hay nói đi mua sắm với phụ nữ là ác mộng rồi. Có thể kiểu dáng hợp, nhưng màu sắc không hợp, lại tìm cái khác. Rồi còn cân nhắc cái nào đẹp hơn. Không biết bao nhiêu tiêu chí có thể nghĩ ra và áp dụng.

Nhưng nhìn Nhược Thủy vui vẻ như vậy, hắn nào lỡ lòng phá đi bầu không khí của nàng.

...

Hà Nhược Thủy mặc một chiếc đầm nhung , cổ áo thắt nơ ,mái tóc đen thả dài ngang lưng ,đội mũ vành rộng, đi hài thắt nơ trắng còn đeo kính đen, tay đeo một cái túi xách nhỏ xinh.

Long Kinh thì mặc vest đen, đi giầy da , thêm một đôi kính đen.

Nhược Thủy khoác lấy tay hắn mà đi tới.

- Chậc...vợ à, hình như em không cần làm cũng có ăn ah

Nếu như là biệt thự bình thường thì cũng dễ hiểu thôi, nhưng nơi này không khác cung điện là bao.

Chỉ là một cái cổng mà rộng hơn hai chục mét , hơn nữa, nhìn vào là vô vàn cây cảnh đều được cắt tỉa trang trí rất đẹp, đài phun nước, sân golf ...

Nhìn Nhược Thủy do dự ,hắn cũng không xen vào, dù sao đây cũng là chuyện gia đình của nàng, vẫn nên để nàng tự quyết thì hơn.

- Các ngươi là ai ? Mau biến đi, đây không phải chỗ để chơi !!!

Đứng hồi lâu, thành ra hai người bị bảo vệ gần đó đuổi đi.

Nhược Thủy vẫn còn do dự, nàng thở dài một hơi.

- Em xin lỗi.

Nhược Thủy nói nhỏ, bàn tay nàng nắm chặt tay hắn.

- Không sao, em đã không muốn vào ,vậy thì chúng ta đi thôi, coi như một kì nghỉ dạo chơi? Thế nào ?

- Ân !

Nhược Thủy ngước lên nhìn hắn , Long Kinh hôn lên má nàng, lại nhéo một cái vào má bên kia.

- Đi thôi.

Một chiếc xe vừa đi qua hai người liền dừng lại.

- Nhược Thủy? Là cháu phải không Nhược Thủy?

Thanh âm nữ nhân vang lên phía sau hai người .

Chớp mắt , 2 người nữ nhân đứng trước mặt bọn họ .

Một người nhìn mới độ tứ tuần, một người thì trẻ hơn chút.

Nhược Thủy cau mày.

- Hai người là ?

Nàng hỏi lại.

- Là ta, bà của con đây ?

Long Kinh trố muốn lòi con mắt, không tin vào mắt mình.

Nhược Thủy cũng không tin tưởng cho lắm. Nếu nói dáng vẻ người này vào lúc nàng nhìn thấy lúc 4 tuổi đó thì đúng,nhưng cũng đã hơn hai chục năm rồi, làm sao lại không có chút thay đổi nào ?

Thấy Nhược Thủy không tin tưởng mình cho lắm ,bà liền nói :" Con còn chiếc vòng cổ chứ ? Một nửa là ta cho mẹ con, một nửa cho con "

- Chiếc vòng cổ thì tôi có, nhưng mất rồi !

Nhược Thủy trả lời.

- Mất rồi ? Không sao, mất rồi thì thôi, ừm ,vậy còn những thứ ta gửi cho con ,ừm , ta nhớ là có 1 bộ cơ giáp , những thứ con cần lúc nhận được chứng nhận Chiến Sĩ... Tất cả đều có 1 tấm hình chúng ta và gia đình con chụp chung lúc con còn nhỏ !

- Không có .

Nhược Thủy lắc đầu khó hiểu.

- Không thể nào...

Tô Diệp Lan lấy ra từ trong tay áo một tấm ảnh, quả chụp chung 5 người rồi chỉ vào một người trong bức ảnh.

- Nhược Thủy, cháu nhìn xem, ta lúc đó và bây giờ thế nào ?

- Hai người...giống nhau...

Nhược Thủy đáp.

- Cháu biết ta cũng là cựu chiến sĩ chứ ?

Nhược Thủy lắc đầu.

Tô Diệp Lan đột nhiên nhớ ra hỏi :" Cháu còn nhớ lần đầu bà cháu ta gặp nhau, cháu đã làm gì chứ ? "

- Giật râu của ông !

Hai người cùng trả lời.

Như để củng cố lòng tin của cháu gái , Tô Diệp Lan còn khẳng định :" Căn phòng trước đó của mẹ con con, ta vẫn còn giữ nguyên như vậy ".

Nhược Thủy nhìn hắn.

- Không sao đâu.

Tô Diệp Lan cũng liếc sang nhìn hắn.

Nhược Thủy liền gật đầu ,hai người đi theo Tô Diệp Lan vào trong.

Đi qua một vườn hoa đủ sắc màu cuối cùng cũng đến tòa biệt thự không khác cung điện là bao .

Những cô hầu gái nhìn thấy Tô Diệp Lan đều cúi chào .

Một căn phòng luôn được khóa lại, Tô Diệp Lan lấy từ trong tay áo ra chiếc chìa khóa nhỏ mở ra cánh cửa.

Kí ức trong đầu Nhược Thủy ùa về. Tủ quần áo bên trong còn những bộ quần áo cho trẻ nhỏ gấp gọn gàng.

- Bà..bà ngoại...

Tô Diệp Lan vui mừng ôm lấy Nhược Thủy. Cuối cùng đứa cháu nhỏ này cũng chịu nhận bà rồi.

- Cái bề ngoài này là do dược phẩm cải tạo, làm chậm quá trình lão hóa ,kết hợp với tu vi của ta cũng vào Thiên giai rồi, suýt chút nữa làm cháu không nhận ta rồi...

Tô Diệp Lan giải thích kĩ càng rồi mới hỏi lại.

- Nhược Thủy, lúc trước chẳng lẽ cháu không nhận được món đồ nào ?

- Không có .

Nhược Thủy cố gắng nhớ, thế nhưng từ lúc kế thừa tài sản của cha mẹ lúc 10 tuổi ,không có nhận thêm thứ gì khác.

- Ah...vậy sao...

Tô Diệp Lan mặt mũi tối sầm lại.

- Được rồi, hai đứa vất vả đường xa, cũng nên nghỉ ngơi ah. A Tư, sắp xếp giúp ta.

Người phụ nữ luôn theo cạnh Tô Diệp Lan "Vâng " một tiếng, cũng liền dẫn hai người tới một căn phòng rộng lớn đầy tiện nghi.

- A Tư xin phép, mọi người cần gì cứ gọi .

Long Kinh thay nàng đóng lại cửa phòng .Hắn vòng tay ôm lấy eo thon của Nhược Thủy bế nàng ngồi lên đùi mình.

- Vợ yêu, làm sao vậy ?

- Ân, em không biết, em không biết mình quyết định là đúng hay sai nữa !

- Không quan trọng, quan trọng là em muốn làm gì là được rồi ? Không cần nghĩ quá nhiều.

- Ân...hừm cái tay hư hỏng ở đâu vậy ?

Nhược Thủy đánh nhẹ lên cái tay hắn đang xoa xoa ngực mình.

- Oan uổng quá, anh đang giúp em thư giãn mà !

Long Kinh làm như oan uổng lắm, thanh minh với nàng.

Nhược Thủy bật cười. Vẫn là nói chuyện với hắn dễ chịu.

Bạn đang đọc Tiêu Dao Thời Không sáng tác bởi doanhoica
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi doanhoica
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.