Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2312 chữ

Tiêu Diệt Anh Hùng - Chương 80

Team Just T

Sau khi những Cánh Cổng Hầm Ngục xuất hiện, tất cả các quốc gia trên thế giới đã có một khoảng thời gian cực kỳ khó khăn, và việc đó vẫn đang diễn ra.

Trong một vài trường hợp, sự tồn tại của một quốc gia còn bị lay chuyển bởi mức độ thiệt hại mà họ đã phải trải qua.

Điều này đặc biệt đúng với trường hợp của những quốc gia thế giới thứ hai và thứ ba.

Châu Phi, Đông u, Trung Đông, Nam Mỹ, Đông Nam Á và…

“Ở đâu? Triều Tiên?”

Những quốc gia như Triều Tiên.

Đối với những quốc gia như thế nơi mà cả tình hình quốc gia lẫn chính trị đều bất ổn thì không thể nào xử lý một cách hợp lý những cánh cổng hầm ngục.

Nên những quốc gia đó có hai lựa chọn, hoặc là họ để bản thân họ bị hủy hoại và tàn phá, hoặc là họ yêu cầu sự giúp đỡ từ những nơi có nhiều sức mạnh hơn.

Trong trường hợp của Triều Tiên, họ đã chọn phương án thứ hai. Họ mở cửa và yêu cầu thế giới giúp đỡ.

Dĩ nhiên, họ không mở rộng cửa, về cơ bản là chỉ một cánh cửa nhỏ được mở ra.

“Kaesong, Triều Tiên?”

Đặc Khu Kaesong là một cách cửa nhỏ như thế.

Sau khi thiết kế Kaesong như một khu vực đặc biệt cho những người chơi, Triều Tiên cho phép hầu hết tất cả những người ngoại quốc ra vào một cách tự do mà không đặt ra bất kỳ điều kiện hay hạn chế nào trong việc tấn công hầm ngục.

Ngay cả trong một nhà nước xã hội chủ nghĩa, cũng chẳng có hạn chế nào đối với các hoạt động kinh tế bên trong các đặc khu được chỉ định.

Nếu những người chơi có thể đánh bại được cánh cổng hầm ngục, thì họ sẽ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn bên trong khu vực đó, nên đương nhiên, sau khi trở thành một đặc khu, Kaesong trở thành một trong những thành phố tham lam và nguy hiểm nhất trên thế giới.

“Nơi đó thực tế là khá giống với Gotham.”

Nên nơi đó đã được đặt một biệt danh là Gotham, như thành phố ở trong Batman, một phần truyện của DC.

“Cậu ta định đi đến đó à? Bộ cậu ta bị điên hay sao?”

Vì lý do này, nên Lee Jin-ah khá ngạc nhiên khi Kim Woo-jin đi tới một nơi như vậy.

“Cái đứa điên là chú mày đấy, tự dưng lại thong thả đến ngay bữa ăn trưa rồi còn ăn đồ ăn của anh nữa chứ. Mày đúng là con lợn chết bầm.”

Lee Jin-ah, đang gấp mì vào tô của mình bằng đôi đũa, trưng ra bộ mặt bực dọc, khi anh thấy những lời nói đó và chỉ biết cười trừ.

Oh Se-chan liếc nhìn đầy khó chịu trước khi nói tiếp.

“Kaesong không hề tệ hại như chú mày nghĩ đâu.”

“Anh nói thế thì được gì cơ chứ? Đó là nơi mà tất cả những thằng khốn tội phạm thích thú tập trung lại.”

Như Lee Jin-ah nói, đặc khu Kaesong là nơi tập trung của lũ tội phạm, nhưng không phải bất kỳ loại tội phạm nào, mà là những người chơi tội phạm.

Nơi mà dành cho những người không thể vào hay làm việc ở những bình thường hay những người chỉ đơn giản không thích cuộc sống bình thường.

“Nếu một con sói lạc vào bầy cừu thì nó sẽ đầy mùi máu và nổi bật lên. Nhưng nếu chỉ có những con thú săn mồi tập trung lại với nhau, thì lại yên bình đến lạ thường. Nghĩ đến nước Mỹ. So với số lượng súng đạn hiện có thì số người chết vì súng đạn vẫn khá thấp, có đúng không?”

“Chừng đó mà được xem là khá thấp à?”

“Thế chú mày thử tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu súng đạn được hợp pháp hóa ở Hàn Quốc. Chú mày nghĩ nó có thấp được như bên Mỹ không?”

Sau khi nói thế, Oh Se-chan gấp một ít mì với đôi đũa.

“Thay vì thế, đó là nơi tốt nhất để săn những hầm ngục. Không thuế má, lại còn dễ dàng trao đổi hàng hóa, thứ khiến cho giá cả của hàng hóa cũng rẻ hơn. Nơi đó tốt hơn chỗ này miễn là chú mày có thể tuân theo luật lệ.”

“Luật lệ gì chứ?”

“Chú mày chỉ việc mặc kệ mấy thằng nguy hiểm.”

“Em cũng đoán là ở đó có thể sẽ có vài tên nguy hiểm giống như em.”

Khi nghe thấy những lời đó, Oh Se-chan không khỏi bật cười.

“Anh đã định gửi chú mày đến đó để quan sát thử, nhưng vẫn như anh luôn nói với chú, chú mày vẫn chưa mạnh đến thế đâu.”

Lee Jin-ah nhăn nhó cằn nhằn với ánh nhìn buồn bã trên gương mặt.

“Hyung, bộ anh không thể khen ngợi em một chút à?”

“Được rồi, anh sẽ khen chú nếu chú làm bị thương được Kim Woo-jin đấy.”

“Ah, thật sao! Thằng đó đúng thật sự là một con quái vật khủng khiếp! Anh sẽ chẳng bao giờ hiểu được trừ khi anh chứng kiến tận mắt cách nó chiến đấu…”

“Có một con quái vật thậm chí còn mạnh hơn cả Kim Woo-jin.”

Khi anh nghe thấy thế, gương mặt của Lee Jin-ah trở nên nghiêm túc.

“Ai thế?”

“Suzuki Eiji. Hiện giờ hắn đâu đó khoảng cấp độ 50, nhưng trong tiêu chuẩn của những hầm ngục 2 tầng thì thật khó để tìm được một đối thủ xứng tầm cho hắn ta.”

Lee Jin-ah nghiêng đầu khi anh nghe thấy cái tên đó.

“Em chưa bao giờ nghe về hắn. Hay anh chỉ nói vậy để hù em thôi?”

Mặc cho cách phản ứng của anh ta, vẻ mặt của Oh Se-chan vẫn không hề thay đổi.

“Tin hay không thì tùy chú mày, chỉ là đừng bao giờ đụng đến thằng nào có vết sẹo bên dưới mắt phải là được.”

Oh Se-chan dừng lại trước khi thêm một chút thông tin nữa.

“Vì hắn ta là một con chó săn của Guild Messiah.”

Lee Jin-ah chậm rãi xử lý thông tin này.

“Nhưng tại sao thằng nhóc Kim Woo-jin lại đi đến đó? Chẳng phải việc đó quá nguy hiểm sao?”

“Anh đâu biết đâu.”

“Chà chà có lẽ nào nó đi bắt cái gã đáng sợ mà anh vừa nói tới sao?”

Với câu hỏi đó, Oh Se-chan chỉ biết bật cười.

“Không bao giờ. Trong thực tế, ngay cả khi chú mày có đem có đội quân đến, thì cũng chưa có gì đảm bảo là mày có thể đánh bại được Suzuki Eiji. Kim Woo-jin có thể sẽ biết điều này rõ hơn anh. Có lẽ nó đến đó để làm một việc khác.”

Khi anh ta vừa nói thế thì những dòng suy nghĩ của Oh Se-chan thoáng chốc thay đổi.

‘Nếu Kim Woo-jin thật sự đi săn Suzuki Eiji… và nếu nó săn được hắn ta, vậy thì chẳng nghi ngờ gì nữa, nó thật sự nhắm đến Guild Messiah.’

Biểu cảm của Oh Se-chan hơi đơ cứng lại.

‘...có lẽ chúng ta cần khám phá Sức Mạnh của Pharaoh trước.’

Phần trung tâm nhất của Đặc Khu Kaesong là Khu Liên Hợp Công Nghiệp Kaesong.

Từng được sử dụng như một nhà máy trong quá khứ, giờ nó đang là điểm tập trung của các người chơi ở trong Đặc Khu Kaesong.

Đời sống ở trong đặc khu này khá khác biệt so với những gì mà người ở bên ngoài nghĩ. Thay vì là một thành phố vô luật pháp, nó như bất kỳ nơi nào khác trên thế giới.

“Bán vật phẩm đây!”

“Bán nguyên liệu đây!”

Thứ đầu tiên mà người ta sẽ chú ý là những cửa hàng đầy những vật phẩm chạy dọc theo các con phố. Ở đây, bạn có thể xem các vật phẩm và nguyên liệu thu thập được từ lũ quái vật.

Những cảnh tượng này đối với công chúng là thật hiếm thấy, nhưng lại được bày ra như chợ cá và độ tươi mới của những món hàng cũng thật kinh ngạc.

Thậm chí còn có cả những cửa hàng bán những cái xác hoàn chỉnh của lũ quái vật.

“Xác Werewolf, mới bắt hôm qua. Bán trọn bộ đây!”

Đó là một con quái vật đã thoát khỏi cánh cổng hầm ngục và bị bắt giữ.

Ở những quốc gia khác, khoảnh khắc bạn bị phát hiện là xử lý với lũ quái theo cách này thì bạn sẽ được tặng một chiếc vòng tay sắt tuyệt đẹp, tao nhã của nhà nước. Nhưng ở trong Đặc Khu Kaesong thì không cần phải lo đến chuyện đó.

“Wow!”

“Sugoi!” (Tuyệt quá)

Đây là lý do tại sao những du khách không phải người chơi chụp hình liên tục khi thấy cảnh tượng đó.

Dĩ nhiên, đó chẳng phải việc gì hay ho để xem cả. Những hoạt động phi pháp thường được thực hiện trong những nơi bị che giấu, tối tâm nơi mà không ai có thể thấy được.

“Tôi thích nước ở đây. Anh nghĩ sao?”

“Ý anh là rượu à?”

“Thậm chí còn có những thứ còn tốt hơn nữa.”

Từ rượu, đến buôn ma túy. Những thứ xấu xa nhất mà con người có thể trao đổi, đều được trao đổi tại đây.

“Giết thằng chó đẻ đó!”

“Bắt thằng khốn đó lại!”

Với những cảnh tượng của những kẻ say rượu hay nghiện thuốc, và những kẻ đó thì đạo đức đã chạm đến đáy, một thứ khác xuất hiện trước chúng.

Và cảnh tượng trước mắt chúng thật tàn bạo đến mức khốc liệt.

Trận chiến giữa những người chơi đã sống sót sau nỗi kinh hoàng của hầm ngục không phải là thứ có thể so sánh được với trận chiến giữa những người chơi không đi săn hay giữa những người thường.

Không giống như chiến đấu ở đấu trường có luật lệ, hầu hết các trận chiến ở trong Đặc Khu Kaesong đều là đánh nhau đến chết.

Những trận chiến đó luôn luôn cực kỳ đẫm máu.

Những trận chiến như vậy, thật khó để người ta tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới, là một trong những điểm đặc sắc của Đặc Khu Kaesong khi mà chúng có thể nổ ra bất cứ giây phút nào.

Một việc tương tự cũng đang diễn ra ở một club nằm ở một góc của Khu Liên Hợp Công Nghiệp Kaesong. Đó là một quán bar có vài bàn và ghế cho khách hàng để ngồi.

Clink!

Có thể nghe thấy những chai rượu đang vỡ tan từ chai này đến chai khác.

“Mẹ nó!”

“Ack!”

Những tiếng hét có thể được nghe thấy ở khắp nơi.

Giữa tiếng hét và tiếng nhạc, hai người đứng đối diện nhau, chĩa chai rượu vỡ vào nhau.

“Mày vừa nói gì thế? Có ngon thì mày nói lại lần nữa xem, con chó này!”

“Rồi mày định làm gì tao hả thằng khốn nạn?”

Hai tên say rượu đấu võ mồm với nhau.

Cả hai thằng đều trông như thể sẵn sàng giết người, điều đó chứng tỏ hai người đó không phải dạng vừa.

“Một trận chiến giữa người chơi!”

“Điều này thật điên khùng, ai đó ngăn họ lại đi!”

“Chúng đều đã hơn cấp độ 30, mày có dám can ngăn chúng không?”

Thực tế, hai người chơi đó đều đã hơn cấp độ 30 và một người bình thường sẽ chẳng thể nào ngăn chúng được ngay cả khi họ có súng trường tự động.

“Chúng còn đang cùng nhau uống nước dâu ngay một phút trước…”

“Ma túy à? Ôi trời ơi.”

Trên hết, hai tên đó không chỉ uống rượu.

Giống như hai chiếc xe mà không có thắng lao vào nhau ở tốc độ tối đa.

Những người chứng kiến đều nuốt nước bọt và một số người đã bước lùi lại.

Đột nhiên.

Puk!

Một mũi tên bay giữa hai người đó.

Chúng liền quay đầu cùng lúc để xem mũi tên từ đâu bay đến, đôi mắt của chúng hoang dại như lũ thú hoang.

Trong tầm nhìn của chúng, chúng thấy một người phụ nữ ngồi ở một cái bàn, bên cạnh cô ta là một người có vóc dáng nhỏ đang nhìn chúng với ánh mắt lạnh lùng.

Dưới mắt phải của hắn ta là một vết sẹo khá ấn tượng.

“Huk.”

“Ugh.”

Ngay khi chúng thấy người đó, cả hai thằng đều đang say rượu và thuốc bỗng chốc trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Điều này thực tế đã diễn ra với tất cả mọi người trong club. Khi tất cả họ đều trở nên lo lắng khi họ nhận thấy sự xuất hiện của người này.

Chỉ duy nhất một người trong toàn bộ club là thoải mái hơn so với những người khác vào lúc đó.

‘Suzuki Eiji.’

Kim Woo-jin cải trang thành một người đàn ông da rám nắng với râu ria rậm rạp ngồi ở quầy bar và quan sát tình hình, đang quan sát người đàn ông cố bình tĩnh trước tình huống căng thẳng ở trong club với chỉ một ánh nhìn.

Và khi một suy nghĩ đến trong tâm trí của cậu.

‘Tao không ngờ là tao lại gặp mày theo cách này.’

---

Team Just T

Bạn đang đọc Tiêu Diệt Anh Hùng - Kill The Hero của D-Dart
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TeamJustT
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 306

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.