Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

Phiên bản Dịch · 2250 chữ

Chap 8

6h30’, trước biệt thự nhà Hoa:

1 chiếc xe thể thao đợi trước cổng, đợi 1 bóng người nhỏ bé bước ra. Nhưng thật đáng thương cho chàng trai, người mà cậu đợi là 1 con sâu ngủ nên đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn ko ra. (Đợi từ gần 6h, pro)

Nhưng ko sao vốn là người có tính kiên nhẫn nên đợi thêm tý nữa cũng ko sao.

15’ sau, 1 chàng trai bước ra, nhìn thoáng qua Tân cũng biết đó là Nam anh của Hoa. Nam đã hơi ngờ ngợ đã gặp người này ở đâu rồi, trông khá là quen nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được:

- Xin hỏi cậu là? Nam lịch sự.- Tôi thấy cậu đứng đây đã gần 1h đồng hồ rồi. Ko biết có việc gì ko?

- Chào anh, tôi là Duy Tân, bạn học của Hoa. Hôm nay tôi có hẹn với cô ấy.

- À, bạn của e gái tôi hả. Chắc cậu ko biết tính nó nên mới đến sớm thế này.

- Tính ?

- Ukm, nó phải nướng cháy giường thì thôi, bây giờ tôi vẫn chưa nghe thấy mùi khét. Hahaha

- Tôi chưa từng nghe qua.

- Ko sao, mời cậu vào nhà.

- Cảm ơn anh.

Tân theo Nam vào ngôi biệt thự. Thấy đã trễ giờ đón Trinh nên Nam lịch sự nói vs Tân : – Xin lỗi cậu bây giờ tôi có việc phải đi. Nếu cậu ko ngại có thể lên phòng e tôi đợi nó.

- Vâng anh cứ đi đi.

- Chào cậu.

- À, anh Nam tôi có việc muốn xin phép. Tân gọi giật lại

- Cậu cứ nói.

- Hôm nay tôi muốn mời Hoa bữa trưa. Anh ko ngại chứ.

- Cứ tưởng chuyện gì quan trọng. Ok. Bye

- Vâng. Chào anh.

Theo lời chỉ dẫn của cô giúp việc, Tân lên phòng Hoa, cậu vô cùng choáng ngợp trước màu sắc của căn phòng này. Có thể nói trong đây ko thiếu màu gì cả. Có chút gì đó nghịch ngợm, nhí nhảnh như chủ nhân của nó. Nhìn Hoa, Tân thấy lại được con búp bê xinh xắn hôm nào, bỗng trong lòng cậu dâng lên ham muốn sở hữu con búp bê này. Mang nó cất ở nơi nào thật sâu để chỉ có cậu mới nhìn thấy. Buồn cười trước cái suy nghĩ có phần biến thái của mình, Tân lại gần giường Hoa, định gọi cô dậy nhưng thấy ngủ say quá nên ko nỡ. Ngồi cạnh giường Tân nhoài người sang bên để kéo chăn cho Hoa thì đột nhiên Hoa túm lấy tay cậu kéo xuống giường rồi…ôm. Hình như đang nằm mơ gì đó nên Hoa nói mơ :

- Ở yên đây cho chị, Teddy. Em định chạy đi đâu hả?

Tần phì cười, cô bé này tưởng cậu là gấu bông chắc mà ôm. Tìm cách gỡ tay Hoa ra nhưng khó quá, cô bé ôm chặt ko buông như sợ nếu buông ra thì sẽ mất đi mãi mãi. Ko có cách nào Tân đành nằm yên như vậy, nằm 1 lúc thì Tân thiếp đi lúc nào ko biết trong vòng tay….của Hoa.

Những tia nắng nghịch ngợm nhảy tung tăng trên mặt Hoa làm cô chói mắt. Đang định gào toáng lên thì đập vào mắt Hoa là 1 khuôn mặt tuy quen mà lạ. Đương nhiên quen vì đó là Tân mà nhưng lạ vì tại sao cậu ấy lại ở đây, hơn nữa còn đang ngủ trên giường của cô. Nhìn xuống dưới Hoa thấy mình đang ôm…Tân. Thôi chết rồi, lại thói quen cũ, ngày bé cứ ngủ cùng ai cô lại ôm chặt người đó như gấu bông vậy nên chỉ sau 1 buổi ngủ chung anh Nam đã quăng cô sang phòng bên cạnh ko thương tiếc. Lâu lắm rồi toàn ngủ 1 mình, ko thể ngờ hôm nay cái thói quen xấu hổ đó lại để cho Tân ‘chiêm ngưỡng’. AAAAAAA, xấu hổ quá.

Thấy động Tân mở mắt, lại có 1 cảnh tượng buồn cười nữa. 1 cô bé có khuôn mặt dễ thương, đầu tóc rối bù, mặc 1 bộ váy ngủ rộng thùng thình hình gấu con, hình như sợ tóc mình chưa đủ rối hay sao mà lại còn vò đầu bứt tai. Tân lên tiếng:

- Tưởng cậu ôm tôi luôn rồi.

- T..ôi sr. Ko cố ý mà. Hoa ngượng ngùng giải thích, quay người lại. Trong chiếc gương đối diện với cô bây giờ là hình tượng 1 đứa con gái ko chỗ nào chấp nhận được. Thôi rồi, thảo nào từ lúc đến giờ cứ thấy cậu ấy ngồi cười, hóa ra là cười bộ dạng của mình.

- Sr, đợi tôi 1 lát. Hoa đỏ mặt chạy biến vào phòng tắm. Đóng sầm của vào, Hoa nghe thấy tiếng cười vô cùng sảng khoái của Tân. Mất hết cả thể diện.

Nhìn Hoa vội vàng chạy đi, Tân vui vẻ cười to, ko ngờ cô gái đó cũng đỏ mặt, ko những thế lại còn vô cùng đáng yêu.

15’ sau:

Hoa bước ra đối diện với Tân bằng bộ dạng công chúa hàng ngày. Mái tóc rối bù được chải và buộc cao bằng 1 chiếc nơ hồng, bộ váy ngủ được thay bằng 1 bộ váy xòe cũng màu hồng dễ thương. Thấy Tân ko nói gì, Hoa lên tiếng phá vỡ ko khí yên lặng:

- Hôm nay chúng ta đi đâu.

- Về nhà mình ăn trưa.

- Ăn trưa hả?

- 11h rồi đó cô bé ạ. Ko ăn trưa thì làm gì?

- Uk.. Hoa hơi ngượng .. Nhưng sao lại về nhà cậu?

- Cứ đi rồi sẽ biết. Tân nháy mắt tinh nghịch.

- Ok. Để tôi gọi điện báo cho anh Nam đã.

- Ko cần, tôi xin phép anh ấy rồi.

- Cậu gặp lúc nào thế.

- Sáng nay.

- Vậy anh ấy là người đã bảo cậu lên phòng tôi phải ko?

- Uk

- Thôi đi thôi. Hoa cố tỏ ra nhẹ nhàng. Bây giờ chỉ cô muốn nghiền nát ông anh thối tha kia ra. ‘Nhớ đấy, Trương Bảo Nam, chuẩn bị gọi điện cho bạn gái anh đến nhận xác đi’

- Ukm.

Tại nhà Tân:

- Cậu theo tôi xuống bếp? Tân lôi Hoa theo mình.

- Là..m gì..?

- Đừng có giả ngốc, xuống bếp nấu ăn chứ ko lẽ xuống đó ngủ.

- Nhưng tôi ko biết nấu ăn đâu đó.

- Tôi bảo cậu nấu à?

- Nhưng trong nhà bây giờ làm gì có ai ? Cậu ko bảo tôi nấu thì chả lẽ…. AAAAA, ko lẽ cậu…nấu. Hoa run rẩy.

- Bingo. Đi theo tôi rồi ngồi ở bàn ăn đợi. Người giúp việc nhà tôi hôm nay có việc nên ko có ai. Cậu là may mắn lắm mới được tôi nấu cho ăn đó.

- Cậu đâu có tốt thế đâu.

- Tôi vốn tốt mà.

- Plè…plè Hoa lè lưỡi trêu Tân

- Hahaha…… Ko đùa với cậu nữa. Nếu muốn ăn thì ngồi trật tự. Tân bật cười trước hành động trẻ con của Hoa. Cậu cảm thấy dạo này mình hay cười khi bên cô bé này quá.

20’ sau :

1 mùi thơm lan tỏa khắp căn phòng và đánh thức 1 kẻ đang say ngủ sau khi vừa ngủ dậy là Hoa.

- Oaaaaaaa…. Thật bất ngờ nha. Cậu nấu thơm thật đó

- Chỉ thơm thui hả ?

- Ngon ko thì chưa biết. Nếm cái đã. Hehe

- Cực ngon. Chỉ sợ sau này cậu lại đứng biểu tình trước cổng nhà tôi đòi ăn nữa thì khổ.

- Tôi thèm vào. Thà bảo anh Nam nấu cho còn hơn.

- Anh Nam cũng biết nấu ăn hả ? Tân hơi ngạc nhiên

- Ukm. Còn nấu ngon nữa là đằng khác. Hoa tự hào đi khoe tài nghệ của anh mình.

- Tôi bất ngờ đó. Người như anh ấy cũng nấu ăn sao ?

- Ông ấy bảo là học để nấu cho cái Trinh ăn. Nên thi thoảng tôi cũng được ăn ké. Đúng là đồ dại gái.

- Vậy hả ?

- A, cậu cũng học cái này vì cái Trinh hả ?

- Ko, tôi ko học. Tự nhiên biết nấu thôi.

- Sax. Cậu nổ thế.

- Ko nổ tý nào. Cậu ăn thử đi.

- Ukm. Ko đợi Tân mời thêm nữa, Hoa gắp ăn thử 1 đũa miến xào. – Oa, ngon ghê.

- Ngon đúng ko ? Tôi nấu mà lại. Ăn đi.

- Uk.

15’ sau, cái bàn ăn bây giờ sạch banh, nhìn vào ko ai nghĩ nó được đánh chén bởi 1 nàng tiểu thư vì 1 chàng công tử.

- Ăn xong rồi. Bây giờ vào việc chính thui.

- Việc gì ?

- Váy.

- Ok.

- Cậu theo tôi lên phòng. Tôi may xong rồi chờ cậu kiểm duyệt thôi.

- Cái gì chứ, mấy cái vụ kiểu shopping này thì tôi quá chuẩn.

- Nhanh lên.

- Từ từ.

- Này, xem xem.

Hoa rất kinh ngạc khi nhìn chiếc váy trước mặt mình. Dù đã nhìn bản thiết kế trước rồi nhưng khi thấy sản phẩm vẫn ko khỏi bất ngờ. Chiếc váy nền trắng, hoa đỏ này quả là gu của con nhỏ Trinh kia. Chắc chắn nó sẽ hét lên khi nhận cái váy này cho xem.

- Thế nào ? Được ko ?

- Chuẩn lắm. Cậu cũng tài thật đó.

- Đương nhiên. Tôi bẩm sinh đã là thiên tài rồi. Hehe.

- Vâng, tôi biết cậu thiên tài rồi. Nhưng Tân nè, tôi hỏi 1 câu nhé ?

- Ukm

- Cậu định thế nào sau khi tặng chiếc váy này ?

- Thế nào là thế nào ?

- Cậu có tỏ tình ko ? Hoa ngập ngừng hỏi.

- Ko. Tân trả lời vô cùng chắc chắn.

- Tại sao ?

- Theo như những gì tôi nghe cậu kể về Trinh và những gì tôi thấy thì tôi nghĩ đó là 1 cô gái mạnh mẽ, quyết đoán và là 1 người chung thủy. Có thể nếu tôi gặp cô ấy trước thì tôi sẽ theo đuổi đến cùng, nhất định ko buông tay nhưng tôi là kẻ đến sau, ko bao giờ có ý định phá hoại tình cảm của người khác.

- Tôi mừng vì cậu có suy nghĩ ấy.

- Nhưng tôi sẽ chờ.

- Cậu chờ cô ấy thích cậu sao ?

- Ko. Tôi ko chờ cô ấu thích tôi mà chờ 1 ngày nào đó bản thân mình quên đi bóng hình cô ấy.

- Tôi tin có 1 ngày sẽ có người con gái giúp cậu quên đi bóng hình đó.

- Ukm.

Cả 2 chìm trong bầu ko khí tĩnh lặng, đột nhiên điện thoại qua rung lên, vừa nhấn nút nghe đã thấy tiếng hét kinh thiên động địa :

- BÀ VỀ NHÀ NGAY.

- Uk, về bây giờ đây – MẶc dù đã để xa tai nhưng màng nhĩ của Hoa vẫn phải chịu chấn thương nghiêm trọng. – Làm gì mà bà gào ghê thế.

- Đang ốm ko ở nhà còn đi đâu thế hả ?

- Tôi về bây giờ yên tâm.

- Nhanh lên.

Túttttttttttttttttttttttttt……..

Gào thét xong Trinh dập máy luôn chẳng cần biết người bên kia có nghe thấy gì ko nữa. Hiện cô đang vô cùng tức giận :

1. Tội phạm chính : Trương Tuyết Hoa, đang ốm mà chạy linh tinh. Hình phạt : Dọn nhà. Thời gian thi hành : chưa xác định. (đang ốm nên tạm tha)

2. Tòng phạm : Trương Bảo Nam, ko bắt em gái ở nhà còn khuyến khích đi chơi. Hình phạt : rửa xe, làm vườn. Thời gian thi hành : now

3. Tòng phạm : Trần Duy Tân, dụ dỗ bạn thân ốm đau của cô đi chơi. Hình phạt : trực nhật 1 tuần. Thời gian thi hành : từ tuần sau. (Chị Trinh nhà mình là lớp trưởng mà. ^^)

Hoa nghe điện thoại xong phải vội vã về nhà ngay, cô biết tính Trinh mà, hẳn là giờ nó đang vô cùng tức giận.

- Tân à, chở tôi về nhà ko thì cái Trinh nó giết mất.

- Ukm. Cậu ra cổng đợi đi để tôi lấy xe.

- Ok. Nhanh nhá.

Đứng trước cổng nhà, Hoa nuốt nước bọt, cô chưa có dũng khí vào nhà vì biết trong đó đang có quả bom nổ chậm, ko cẩn thận là banh xác như chơi. Nhưng ko còn cách nào khác, phải chấp nhận tiến lên vậy.

Vừa thấy Trinh là Hoa giở bộ mặt tươi cười :

- Em chào chị Trinh. Hôm nay chị Trinh xinh thật.

- Xinh cái gì ? Bà muốn vào phòng cấp cứu lần nữa hả ?

- Sr mừk..

- Đi lên phòng. Cấm bước ra. Khi nào có sự cho phép của tôi mới được ra khỏi phòng. Rõ chưa ?

- Dạ rõ. Hoa đưa tay lên trán kiểu quân đội.

- Thi hành. Trinh quát lớn.

Chỉ 5s sau đã ko thấy bóng công chúa nữa rồi. Công nhận nhanh thật.

Bạn đang đọc Tiểu thư kiêu kì của Demonsicy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.