Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1030 chữ

Là An Thy: “Hey, tối nay đi chơi với tao nhé!”

Cô nhíu mày khó xử, một hồi lâu suy nghĩ mới trả lời lại: “Tối nay tao có hẹn với một người, hay là hôm sau tao đi chơi với mày nha”

An Thy nhắn lại: “Ai mà tao không thể đi chung với mày được?”

“Một người bạn thôi, chuyện dài lắm, tao sẽ kể cho mày sau ha”. Sắp đến giờ hẹn, cô khoác lên người một chiếc áo phông màu xám đơn giản, với chiếc đầm công chúa màu trắng dài hơn đầu gối. Cô thoa một ít son màu hồng đất lên môi, lên má. Tóc xoã ngang lưng cộng với mái ngố tàu. Tổng thể là cô quá dễ thương! Cô bước ra khỏi phòng

- Con gái, đi đâu thế, nhìn con hôm nay thành thiếu nữ rồi_mẹ cô đang ngồi trong nhà chính ngó ra

- Con đi chơi với bạn, ba mẹ ăn cơm trước đi nhé, không cần đợi con, con sẽ về đúng giờ_cô ngại ngùng chào tạm biệt ba mẹ rồi bước ra khỏi nhà với sự băn khoăn của ba mẹ: “Hay nó đi chơi với bạn trai”

- Xuỳ xuỳ, chắc không phải đâu, con bé nó đang lo học mà_ba cô bỏ miếng táo mà mẹ cô gọt vào trong miệng nhai. Họ lại tiếp tục xem tivi

Cô rải bước trên con đường chật hẹp của nhà mình. Con đường mờ mờ ảo ảo, những đoá hoa dại sặc sỡ cũng khép mình lại nằm ngủ. Cô đứng lại chờ anh, chờ đến cả mỏi chân. Cô ngồi xổm xuống dưới đất thu chân lại tiếp tục chờ. Cuối cùng anh cũng đến. Anh chạy chiếc xe vison màu đen, mặc áo trắng, quần jean trắng trông thật đẹp trai.

- Chờ có lâu không? Xin lỗi vì tôi đến hơi muộn

- Không sao_cô lắc đầu_cậu tới là được rồi, tôi chờ bao lâu cũng được

Thấy cô đưa ánh mắt cún con nhìn mãi không chịu đứng lên. Anh bước xuống xe

- Sao vậy, không đứng được à?

- Chắc bị tê chân rồi_mặt cô méo xệch

Anh bế cô ngồi lên xe, đội mũ bảo hiểm cho cô:

- Con mèo ngốc này_anh trêu

Anh đưa cô vào trong nhà thờ, bảo cô cầu nguyện, rồi cùng nhau hát bài thánh ca. Sau đó anh và cô đi dạo trên vỉa hè. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt của 2 người mờ mờ ảo ảo. Anh bắt đầu nắm tay cô, ngại ngùng nói chuyện:

-Ừm ờ, hôm nay lạnh thật đấy_anh lấy áo khoác của mình quàng thêm vào cho cô_Hôm nay...cậu cũng đẹp lắm

-Cảm ơn. Nè, tặng cậu_cô lấy trong túi ra một chiếc vòng tay màu xanh lá cây.

Cô đeo vào tay cho anh mỉm cười nói:

-Đây là chiếc vòng đôi, tặng cậu nhân dịp Giáng sinh, tôi cũng đeo 1 cái. Mong cậu luôn hạnh phúc và bình an. Nhớ giữ gìn nó nhé, lâu lâu tôi kiểm tra mà thấy bị hư là tôi bo xì!

“Rột rột” là tiếng dạ dày của cô đang kêu gào.

-Đói rồi à? Đi ăn thôi_anh dắt cô đến những quán ăn mà anh thường đến, thịt xiên nướng, cơm chiên dương châu,.. bla bla. Cô ăn đến no phình bụng cũng không quên ăn sữa chua nếp cẩm.

Buổi tối hôm đó có quá nhiều kỉ niệm đẹp, cả 2 đi chơi đến tận mãi khuya anh mới đưa cô về. Đưa cô đến gần ngõ nhà cô, chẳng có ai cả.

Cô tạm biệt anh

-Cảm ơn Kiệt, hôm nay tôi rất vui

Nói rồi cô xoay người bước đi được ba bước, anh bước tới kéo tay cô lại. Anh cúi mặt xuống, mặt đối mặt với nhau, anh từ từ đặt một nụ hôn lên môi cô. Họ hôn nhau dưới nhánh của cây tầm gửi, tương truyền rằng nếu hôn nhau dưới nhánh cây tầm gửi trong đêm Giáng sinh thì sẽ được hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Anh nhắm mắt lại còn cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, tim cô đập nhanh hẳn, hai má trở nên nóng ran. Thời gian như ngưng đọng lại ở đó, đó là nụ hôn đầu tiên của anh và cô! Nụ hôn đầu đời khi hai người đều 16 tuổi! Anh quyến luyến đôi môi mãi mới chịu rời.

- Anh muốn nói điều này lâu lắm rồi, rằng anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy. Em có đồng ý ở bên anh không?

Cô gật đầu lia lịa, hạnh phúc quá. Cô đứng ngây ngốc ra chẳng biết nói gì. Lục lại kiến thức của mình, cô đã từng đọc qua điều “có mở đầu thì sẽ có kết thúc. Tuyệt đối không nên tin vào mối tình đầu, tình đầu không bao giờ trở thành tình cuối!”. Cô chẳng biết điều gì nữa, im lặng rồi nói về tương lai:

-Anh sẽ mãi bên em chứ? dù có cách xa thế nào về vị trí địa lí nhưng chúng ta luôn ở trong tim nhau

-Chắc chắn rồi_anh lại ân cần xoa đầu cô, kéo tay ôm cô vào lòng:

-Sau này em thích đi đâu?

-Nếu một ngày anh không tìm thấy em nữa thì... Tìm em ở Bắc Kinh. Đó là nơi em luôn mơ ước được đặt chân đến

-Phi Phi thật ngốc, em học giỏi bao nhiêu mà lại dùng từ “nếu” để nói với anh hả. Chúng ta sẽ mãi bên nhau mà!

Anh nói câu này, trái tim cô yên tâm hẳn.

-Muộn rồi, anh về đi, mai gặp nhé!_cô tạm biệt anh rồi bước vào nhà. Nhà tối om đến nỗi cô không nhìn thấy gì cả.

-Con biết mấy giờ rồi không hả Phi Phi?_đó là mẹ cô, mẹ cô đợi vì lo lắng cho cô

-Dạ dạ 23h45p rồi ạ. Con xin lỗi

-Con trước giờ đâu như thế? Nhưng lần sau đừng về trễ như vậy nữa nhé

-Dạ... _cô lẳng lặng lên phòng, nhưng cô cảm thấy vô cùng vui, vô cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc Tìm Em Ở Bắc Kinh sáng tác bởi Rinrin_2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinrin_2107
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.