Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 914 chữ

Thực sự là một khi chuyện buồn kéo tới, trong lòng đã không vui thì ông bà nội bà ngoại cái chuyện không may cũng kéo tới.

Ừm thì cô mất đi người cô yêu, phá vỡ đi cái hình tượng cô xây dựng bấy lâu, điểm số, thầy cô, cả ba mẹ nữa. Bế tắc và cô đã va vào nhau một cú thật mạnh. Cô lang thang trên đường, đôi chân cô chẳng muốn về nhà. Trời đã tối đen như mực, ba mẹ đi tìm cô chẳng thấy đâu. Mẹ cô gọi cho An Thy hỏi, An Thy cũng không biết. An Thy liền vội gọi cho Thiên Anh báo tình hình. Họ nháo nhào đi tìm cô. Trong lòng ai nấy đều bồn chồn sợ hãi

Trời mưa, cơn mưa đầu tiên của năm. Cô ngồi bệt xuống đất. Cô cảm giác cả thế giới này chẳng có ai hiểu mình, chẳng ai lắng nghe mình. Cô ngước mặt lên trời, đau đớn quá, giá mà cơn mưa này mang đi nỗi buồn hiện tại, mang anh đến bên cạnh cô. Cô khóc lớn, nước mắt hoà vào trong mưa.

-Đồ ngốc này_Thiên Anh chạy tới khoác chiếc áo của mình lên người cô. Cô gạt tay cậu:

-Tránh ra, đừng động vào người tôi

Bấy giờ, hai người đã ướt sũng. Cậu gọi cho An Thy:

-Bảo mọi người đừng tìm nữa, tôi tìm thấy rồi. Cậu ấy cần yên tĩnh một lát, mọi người đừng lo. Một lát nữa tôi sẽ đưa cậu ấy về

-Được, về nhanh nhé!

Cậu tắt máy, bất lực nhìn cô:

-Còn có tôi đây mà, cậu đừng như thế, nếu có ướt...thì ướt chung đi_nói rồi cậu lại gần cô ngồi xuống đất ngước mặt lên trời. Cô im lặng một lát thì cũng mềm lòng

-Thôi cậu đứng lên đi, về nhà thôi. Cậu mà bị bệnh mất công đổ lỗi tại tôi nữa_cô đứng lên bước đi trước. Bước đi loạng choạng của cô cậu nhìn mà đau lòng. Cậu chạy lại gần cô, lúc đó mưa cũng tạnh dần. Cậu cõng cô về nhà. Cô ngủ trên lưng cậu từ khi nào không biết.

Ở một nơi khác. Trong một căn hộ lớn, có một căn phòng lớn. Chỉ có ánh đèn mờ mờ, anh nằm trên giường vắt tay lên trán, cứ cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống

“Cuộc gọi đến”

Anh nhìn vào màn hình hồi lâu rồi ấn nghe máy. Anh chẳng kịp nói gì, đầu dây bên kia đã chửi xối xả:

-Hoàng Quốc Kiệt, đồ tồi, ích kỉ. Cậu có nghĩ đến cảm giác của Phi Phi không hả?

-An Thy?

-Đúng, là tôi đây. Cậu vắt tay lên rốn mà suy nghĩ xem cậu xấu xa đến mức nào. Để Phi Phi ra nông nỗi này

-Phi Phi bị sao?

-Nó dầm mưa lớn lắm đấy, bị mày hắt hủi đấy. Thử nghĩ xem nó sẽ như thế nào. Nếu mày bỏ mặc nó như thế. Thì ban đầu đừng yêu, khỏi mất công chia tay chia chân, khỏi đau đớn

An Thy cúp máy, để anh hững hờ một mình. Anh đập điện thoại xuống sàn, vỡ nát

“Thà ban đầu đừng yêu, khỏi đau đớn”

Anh ôm đầu, rốt cuộc anh bị sao vậy. Anh chán yêu nhưng sao lại lo lắng cho cô đến thế. Bao nhiêu suy nghĩ cứ lấn át lấy anh. Sau khi suy nghĩ thấu đáo, anh đi tắm, ngâm mình. Vẻ đẹp trai hút hồn hiện lên với thân hình rắn chắc, mái tóc ướt nhỏ từng giọt xuống cơ thể anh. Anh mệt, lấy khăn lau người. Bước lên giường ngủ

Còn cô, sau khi về nhà. Cô đi tắm rồi cũng ngủ. Mẹ cô bảo Thiên Anh đi tắm, mời cậu ăn cơm rồi ngủ lại. Trời tiếp tục mưa. Ba, mẹ, Thiên Anh, An Thy vào phòng cô. Nhìn cô đang ngủ dưới ánh đèn ngủ màu hồng. Cô gái này, đâu cần phải chịu tổn thương đến thế. Ba cô khóc, lần đầu tiên trong ngần ấy năm ba cô khóc. Ba cô khóc khi cô chào đời và đây lại là một lần hiếm hoi nữa. Cô biết họ đang ở đó, nhưng cô vờ ngủ.

-Ơ kìa ông, ra ngoài thôi, con bé sẽ ổn mà

Ba mẹ và An Thy ra ngoài. Ở đuôi mắt cô nước mắt thi nhau rỉ xuống, một giọt rồi hai, ba giọt. Thiên Anh bước lại cây đàn piano, đánh một bản nhẹ nhàng không lời. Chân mày cô giãn ra. Cô mở mắt

-Cậu biết chơi piano ư?

Cậu vẫn tiếp tục đánh:

-Biết, tôi đã học từ khi tôi nghe cậu cũng học đàn. Tôi muốn thử cảm giác của cậu xem, học đàn tâm trạng sẽ như thế nào. Tôi phát hiện ra là để vứt bỏ đi tâm trạng chai sạn với cuộc sống, vứt đi những nỗi buồn nặng nề. Để giết đi thời gian chán nản này

Cô nhìn cậu với đôi mắt đẫm lệ. Tay cậu ngưng lại trên phím đàn. Cậu tiến đến gần cô, lau đi giọt nước mắt trên khoé mắt. Tay cậu choàng ra phía sau đầu cô, kéo đầu cô lại. Cậu hôn lên trán cô. Nhưng cô chẳng có cảm giác gì với cậu cả. Cô bảo cậu ra ngoài, rồi cô nằm xuống ngủ thiếp đi

Bạn đang đọc Tìm Em Ở Bắc Kinh sáng tác bởi Rinrin_2107

Truyện Tìm Em Ở Bắc Kinh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Rinrin_2107
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.