Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trang sử mới

Tiểu thuyết gốc · 1910 chữ

“Duy Nam! Tôi nói với cậu lần cuối. Nếu cậu còn không thay đổi nội dung của truyện, hợp tác của chúng ta sẽ chấm dứt từ đây!”

Tiếng hằn học tức giận ở đầu dây bên kia vang lên, người thiếu niên còn chưa kịp phản ứng lại thì thứ đáp lại hắn lúc này chỉ là âm thanh “Tút… tút…” đầy máy móc.

Hắn buông người nằm dài trên ghế sofa, vắt tay lên trán mệt mỏi nghĩ về những chuyện đã qua.

Nguyễn Duy Nam từ nhỏ đã yêu thích lịch sử và tiểu thuyết mạng. Từ nhỏ hắn luôn ghen tị với Trung Quốc vì họ có những tiểu thuyết, phim truyền hình về lịch sử vô cùng lôi cuốn. Hắn có mơ ước rằng, bản thân sau này cũng sẽ tạo ra được những bộ tiểu thuyết, phim truyền hình kể về lịch sử Việt Nam, và hắn tin rằng, rất nhiều người cũng có chung ước mơ này với mình. Nhưng sự thật lại rất phũ phàng, ở đất nước Việt Nam này, việc viết lại lịch sử là một điều cấm kỵ đối với những tiểu thuyết gia.

Ban đầu hắn định từ bỏ cái suy nghĩ viển vông đó và nghĩ rằng thời gian sẽ dập tắt cái suy nghĩ đó của bản thân. Nhưng thời gian trôi qua, suy nghĩ đó luôn thôi thúc khiến hắn càng trở nên điên cuồng hơn. Cuối cùng, hắn quyết định làm điều điên rồ đó.

Truyện của hắn viết ra nhanh chóng được phần lớn cư dân mạng đón nhận, có một vài trang web nổi tiếng đã xin ký độc quyền với hắn, điều đó khiến hắn vô cùng tự hào.

Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến. Truyện của hắn được liệt vào danh sách cấm lưu hành do có nội dung liên quan đến lịch sử. Rất nhiều lần hắn được mời đi để giải quyết vấn đề này. Cuối cùng, hắn bị bắt phải thay đổi toàn bộ nội dung về tên tuổi cũng như rất nhiều chi tiết liên quan đến cốt truyện.

Đối với một người như hắn, chuyện này là không thể chấp nhận được. Nhưng nếu hắn không nghe thì bắt buộc phải đền bù hợp đồng và có nguy cơ phải chịu hình phạt của pháp luật.

“Phải chi có thể như Trung Quốc thì tốt biết mấy…”

Hắn thở dài một hơi. Nghĩ đến những chuyện sắp phải đổi mặt, hắn trở nên mệt mỏi rồi dần dần chìm vào giấc ngủ. Đến khi bụng đã trống rỗng và bắt đầu kêu lên thì hắn mới lồm cồm bò dậy.

“Đã hai giờ sáng rồi sao?”

Hắn kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại. Hàng trăm tin nhắn và hơn chục cuộc gọi nhỡ xuất hiện nhưng hắn chẳng buồn quan tâm đến nữa. Điều duy nhất hắn cần làm lúc này chính là lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.

Nhanh chân tiến vào bếp, khuôn mặt hắn bỗng nhiên mếu xệch khi nhìn vào bên trong chiếc tủ lạnh trống không.

Vì tránh người khác làm phiền mà mấy ngày nay hắn luôn ở lì trong nhà không chịu ra ngoài, đồ ăn trong nhà bất giác cũng hết lúc nào mà không hề hay biết.

Cẩn thận ló đầu ra khỏi cửa xem xét xung quanh, sau khi xác nhận không có ai lúc này hắn mới an tâm mở cửa đi ra ngoài.

Trời đã về khuya, bên ngoài ngoại trừ hắn và ánh sáng của những ngọn đèn đường thì hoàn toàn không có một bóng người nào cả.

Vừa bước đi, hắn lại vừa ngẫm nghĩ về giấc mơ kỳ lạ vừa nãy. Hắn chỉ nhớ mang máng rằng trong đầu mình lúc đó cứ văng vẳng câu hỏi “ngươi muốn viết nên lịch sử cho riêng mình không?”

Tiếng nói đó lúc này vẫn còn vang vọng trong đầu hắn, bất tri bất giác hắn đã dừng lại phía trước tiệm tạp hoá đầu ngõ lúc nào không hay.

“Nam, lâu rồi mới thấy mày ghé đây. Tao còn tưởng mày giống cái bọn họ, vào cái siêu thị chết tiệt kia mua đồ rồi chứ?”

Một người đàn ông trung niên đầu tóc rối bù, nước da tái nhợt gọi lớn khi thấy hắn bước vào. Đây là chú Minh, chủ tiệm tạp hoá này. Nghe đồn ông ta trước kia là dân anh chị nay đã hoàn lương về đây mở tiệm tạp hoá.

“Chú Minh cứ đùa rồi, có nơi nào có thể bán đồ rẻ hơn cửa hàng của chú hay sao?”

Duy Nam cười lấy lòng, nhưng chú Minh lập tức nhếch môi nói.

“Khỏi đi mày, lấy lòng tao vô ích. Mày tưởng tao không đi tham khảo giá ở cái siêu thị đó hay sao?”

Nhìn thái độ hằn học của chú Minh, Duy Nam chỉ biết cười trừ. Quả thực từ khi siêu thị mở ra, đa phần khách hàng đều không ghé tạp hoá của chú Minh để mua sắm nữa. Có lẽ cũng chỉ có hắn vì lười đi bộ xa, hoặc cũng có thể là do hắn khá thích tính cách cùng những câu chuyện trước kia của chú Minh nên mới thường xuyên ghé đây mà thôi.

“Chỉ là do siêu thị mới khai trương nên bọn họ hiếu kỳ mà thôi, qua thời gian tới có lẽ tất cả lại về như cũ. Chú đừng lo.”

Nhìn dáng vẻ thở dài của chú Minh, Duy Nam liền lên tiếng an ủi rồi tiến vào bên trong mua những thứ cần dùng trong thời gian đến. Nhưng khi hắn vừa tiến vào trong thì bên ngoài cửa đã vang lên tiếng chửi mắng.

“Mẹ kiếp, có bao nhiêu tiền thì nôn hết ra đây cho ông, nếu không ông xiên chết mày!”

Duy Nam cố gắng tìm một góc trốn rồi đưa mắt ra nhìn thì phát hiện ở phía trước quầy tính tiền đã có thêm một người đàn ông có phần gầy gò, cả người che kín mít, tay cầm con dao bấm chĩa về phía chú Minh.

Nhìn cảnh này, Duy Nam không hề hoảng sợ mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Vì sao ư? Ở đây là cừa hàng của chú Minh, đừng nói là một người ốm yếu như người trước mặt. Cho dù là đám du côn hơn chục thằng cầm vũ khí đến cũng bị chú Minh cho một trận nhừ tử. Cũng bởi vì có chú Minh mà đám du côn trước kia hay lảng vảng ở đây làm phiền mọi người đã phải giải tán.

“Này nhóc, mày biết đây là địa bàn của ai không mà dám đến đây cướp?”

Chú Minh khinh khỉnh nhìn người trước mặt, cuộc đời của ông ta đã trải qua đâm chém vô số lần, chỉ cần thoáng nhìn qua cũng đã biết người trước mặt này hoàn toàn không biết dùng dao.

“Mày… mày đừng có mà láo… có tin tao cho mày vài lỗ trên người hay không?”

Người đàn ông này vì thiếu nợ quá nhiều nên mới làm liều. Vốn tưởng rằng sẽ giống như trên phim ảnh, chỉ cần một con dao là người khác sẽ phải run rẩy cầu xin rồi đưa tiền ra. Không ngờ người trước mặt lại bình thản như vậy, điều này khiến ông ta bắt đầu lo lắng. Nhưng đâm lao thì phải theo lao, ông ta không thể tỏ ra yếu thế trước đối phương được.

“Ô hô… đã lâu tao chưa bị đe doạ như vậy đấy. Nào nào, đến đây đâm tao vài cái xem, để xem bản lĩnh của mày thế nào.”

Trước lời khiêu khích của chú Minh, Duy Nam xém chút nữa bật cười. Ông chú này quả thật so với đám thanh thiếu niên còn muốn ra vẻ hơn rất nhiều.

“Là do mày ép tao!”

Thẹn quá hoá giận, người đàn ông kia không nghĩ nhiều được nữa, cánh tay cầm dao của ông ta lập tức nhằm về phía chú Minh đâm tới.

Mặc dù biết chú Minh là cao thủ nhưng nhìn cảnh này, Duy Nam cũng có chút hồi hộp. Khi mũi dao còn cách ngực chú Minh vài centimet thì đã bị một cánh tay trong suốt màu xanh lục nắm lấy.

“Đây là chuyện gì?”

Duy Nam trợn tròn mắt nhìn cảnh trước mặt. Hắn kinh ngạc đến mức chỉ có thể há hốc mồm mà không phát ra được bất cứ âm thanh nào. Không chỉ hắn mà ngay cả người đàn ông kia cũng kinh ngạc không kém mà hét lên.

“Mày… mày là… mày là Hồn Sư?”

“Thì?”

Chủ Minh dửng dưng đáp.

Ngay lập tức, người đàn ông kia buông con dao ra rồi quỳ xuống đất, đầu liên tục dập vào nền nhà cầu xin.

“Xin ngài Hồn Sư tha mạng, tôi không biết đây là cửa hàng của ngài, cầu xin ngài tha cho.”

“Cút! Lần sau còn thấy mày làm mấy chuyện như vậy thì đừng trách tao.”

Chú Minh phất tay nói. Có lời nói của chú Minh, người đàn ông kia ngay lập tức xoay người bỏ chạy ra khỏi cửa hàng, nhìn bộ dạng hoảng sợ kia có lẽ đã bị doạ không ít.

Khi người đàn ông kia đã rời khỏi thì lúc này Duy Nam mới hoàn hồn. Hắn nhanh chóng tiến lại chỗ chú Minh, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ nhìn ông ta.

“Chú Minh! Không ngờ chú lại là cao nhân ẩn tàng, vừa rồi là pháp thuật gì vậy, có thể dạy cho cháu được không?”

Miệng Duy Nam không ngừng hoạt động, những câu hỏi dồn dập cùng với ánh mắt sùng bái của hắn khiến chú Minh có chút rùng mình.

“Pháp thuật là con mẹ gì? Có phải mày học đến điên rồi phải không? Ngay cả con nít ba tuổi còn biết Hồn Sư là gì, một đứa ăn học đầy đủ như mày lại đi hỏi câu ngớ ngẩn như vậy là sao?”

“Hồn Sư? Con nít ba tuổi cũng biết? Chú Minh, chú đang đùa cháu đúng không? Đây là lần đầu tiên cháu nghe thấy hai từ này đấy.”

Là một người yêu thích lịch sử, Duy Nam có thể thề hắn đọc qua rất nhiều cuốn sách nhưng tuyệt nhiên chưa từng nghe lịch sử nhắc đến Hồn Sư lần nào cả.

“Tao thấy mày nên về nhà nghỉ ngơi cho tỉnh táo lại đi. Học nhiều là tốt nhưng tốt nhất đừng học đến ngu người như vậy.”

Chú Minh thở dài nhìn hắn đầy thương hại. Lúc này, hắn biết có cố gắng hỏi cũng chỉ nhận được ánh mắt thương hại của chú Minh mà thôi. Bất đắc dĩ hắn đành nhanh chóng tính tiền rồi xách túi đồ chạy nhanh về nhà.

“Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu chú Minh đã nói ngay cả con nít ba tuổi cũng biết thì ắt hẳn hắn có thể tìm được tư liệu về hồn sư trên mạng. Bản thân hắn vô cùng hồi hộp vì hắn biết, chuyện này rất có thể sẽ mở ra một trang lịch sử mới mà hắn chưa từng biết đến.

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.