Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Màu trắng

Tiểu thuyết gốc · 2932 chữ

“Đã lâu rồi chưa trở lại nơi này.”

Đứng trước cổng trường, Duy Nam thở dài cảm thán.

Hắn vốn là một học sinh, thành tích cũng thuộc loại khá, nhưng kể từ khi truyện hắn tạo được tiếng vang, có thu nhập ổn định thì hắn lại quyết định bảo lưu để tập trung vào việc viết sách.

“Ai lại cần phải học khi đã có một công việc ổn định kia chứ?”

Nhớ lại suy nghĩ ngu dốt trước kia, hắn âm thầm tự mỉa mai bản thân. Nếu không phải có sự việc kia, có lẽ hắn suốt đời chìm đắm trong ảo tưởng đó mất.

Hơn nữa, so với việc tự tìm hiểu thì có sự hướng dẫn của những người đi trước sẽ giúp hắn dễ dàng tiếp cận việc trở thành Hồn Sư hơn. Chính vì vậy mà hắn mới đưa ra quyết định trở lại trường học lúc này.

Khi Duy Nam còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì bỗng dưng hắn bị vỗ một cái vào lưng khiến hắn giật nảy mình.

“Ai!”

Bỗng dưng ăn một đòn đau khiến Duy Nam có chút bực tức. Hắn quay lại muốn tìm thủ phạm đối chất thì đập vào trước mắt hắn chính là một nữ khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh được cô cẩn thận buộc cao, dáng người uyển chuyển thướt tha trong bộ áo dài không che lấp được những đường cong hoàn mỹ kia.

“Ông ăn gan hùm hay sao mà hôm nay dám thái độ với tôi?”

Duy Nam chưa kịp phản ứng lại thì đã bị cô gái kia trừng mắt cướp lời. Đứng trước sự tức giận của mỹ nữ, Duy Nam chỉ đành phải nhún nhường chịu thiệt. Ngay cả chuyện bản thân là người vừa bị ăn đòn cũng vứt lên chín tầng mây.

“Lớp trưởng, tôi vừa rồi suy nghĩ quá nhập tâm nên không biết đó là bà. Bà đại nhân độ lượng xin đừng chấp nhất.”

Duy Nam tự nhận bản thân không phải là người mê gái, cho dù cô nàng trước mặt quả thực là cực phẩm. Hắn càng không phải sợ hãi gì nàng ta. Nhưng hắn buộc phải nhún nhường bởi vì cô nàng Tô Thanh Trúc này ngoài là người bạn thân nhất của hắn ra thì lại là người tạo động lực cho hắn theo đuổi con đường trở thành một tiểu thuyết gia.

“Không phải ông muốn nghỉ học sao? Tới đây làm gì?.”

Thanh Trúc hừ mũi nói. Khi hắn đưa ra quyết định bảo lưu để tập trung viết sách thì Thanh Trúc đã khuyên ngăn hắn rất nhiều, thậm chí xém chút nữa tình bạn của cả hai đã chấm dứt.

“Xin lỗi.”

Duy Nam cúi đầu thành tâm nói. Sau quyết định bảo lưu, ngoài bố mẹ ra thì Thanh Trúc là người hắn cảm thấy có lỗi nhất.

“Điên! Ông nghỉ học hay không liên quan quái gì tôi mà phải xin lỗi?”

Mặc dù thái độ hờ hững nhưng hành động lúc này đã bán đứng suy nghĩ của Thanh Trúc. Duy Nam biết, mỗi khi Thanh Trúc vui vẻ, nàng ta thường hay dùng ngón tay nghịch tóc mai của mình.

“Còn đứng đó mà cười? Một lát lên phòng hiệu trưởng thành tâm xin lỗi vào, nếu không ông cũng đừng mơ tưởng đến việc xin đi học lại nữa.”

Nhìn nụ cười của Duy Nam, Thanh Trúc biết hắn đã nhìn thấu mình. Lúc này, vì để chữa thẹn mà cô không ngần ngại co chân cho hắn một cước rồi đi nhanh về phía trước.

Với sự giúp đỡ của Thanh Trúc, cộng thêm việc Duy Nam lúc trước không có vi phạm lỗi gì nên cuối cùng hắn cũng được phép đi học trở lại. Mặc dù sau đó hắn đã phải đứng nghe hiệu trưởng thuyết giáo suốt hai tiếng đồng hồ.

“Quả thực cho dù thế giới có thay đổi thì có những thứ cũng không bao giờ thay đổi.”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Duy Nam âm thầm cảm thán.

Duy Nam bước vào lớp trước sự ngỡ ngàng của rất nhiều bạn học. Tất cả bắt đầu chỉ trỏ xì xào bàn tán.

Rầm!

Một học sinh to béo dẫm mạnh một chân lên bàn của Duy Nam khi hắn vừa đặt chân ngồi xuống, theo sau cạnh hắn là hai học sinh khác, cả hai có khuôn mặt và chiếc răng thỏ giống hệt nhau, có chăng khác biệt duy nhất chính là mái tóc của cả hai, một người rẽ ngôi bên trái, còn một người rẽ ngôi bên phải.

Thằng béo này tên Lê Minh Khương, tự xưng là đại ca của lớp này, hai thằng sinh đôi kia là Hồ Minh và Hồ Quang, đàn em thân tín của thằng béo. Ba thằng này thường xuyên gây sự với Duy Nam, đơn giản bởi vì hắn chơi thân với Thanh Trúc.

Người ta nói, hồng nhan hoạ thuỷ quả không sai. Thanh Trúc xinh đẹp như vậy chính là nữ thần trong lòng của đám nam sinh. Nhưng có cho thêm muời lá gan thì thằng béo cũng không dám cưa cẩm cô. Bởi vì Đinh Mạnh Hoàng đã từng tuyên bố, Thanh Trúc chỉ có thể làm người yêu của hắn.

Mặc dù Thanh Trúc tỏ ra không hề quan tâm đến nhưng đám nam sinh trong trường cũng không dám chọc giận Mạnh Hoàng. Dù sao hắn cũng là trùm trường này, gia đình lại có quyền thế, nghe nói còn có quan hệ với đám đàn anh đàn chị ngoài xã hội. Chính vì vậy mà toàn bộ nam sinh chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ nữ thần của mình mà thôi.

Vì Thanh Trúc luôn ra mặt giải vây nên Mạnh Hoàng không trực tiếp tìm hắn gây rối. Nhưng đám thằng béo này vì để lấy lòng Mạnh Hoàng và để xả cục tức khi không thể theo đuổi nữ thần trong lòng nên mới luôn nhằm vào hắn.

“Thằng béo! Mày có ngon thì qua đây bắt nạt tao này!”

Một chiếc giày từ phía sau Duy Nam ném thẳng vào mặt thằng béo khiến hắn xém chút té ngửa ra đằng sau. Sau khi định thần lại, khuôn mặt hắn lúc này đỏ ửng và có nguyên dấu giày ở giữa mặt.

“Phan Thanh Tùng, thằng chó này! Mày dám ném giày vào mặt tao?”

Thằng béo gào lên, trừng mắt nhìn nam sinh đang gác hai chân lên bàn đang nở nụ cười đầy giễu cợt nhìn hắn.

“Sao? Không phục? Đến đây.”

Thanh Tùng ngoắc ngoắc ngón tay. Trước sự khiêu khích của đối phương, thằng béo lập tức kéo tay áo lên muốn lao tới trả đũa đối phương. Nhưng khi hắn vừa muốn động thủ, phía sau đã vang lên tiếng của Thanh Trúc.

“Tất cả về chỗ. Còn gây sự nữa thì một lát đừng mong làm lễ triệu hồn.”

Nghe đến lễ triệu hồn, thằng béo lập tức thu tay lại rồi xìu xuống. Bây giờ mà đánh nhau, chẳng may bị kỉ luật thì phải chờ đến năm sau mới có thể tham gia lễ triệu hồn. Nếu như điều đó xảy ra, về nhà hắn chắc chắn sẽ bị bố mẹ lột da mất.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, thằng béo chỉ ném lại câu “mày cứ chờ đó cho tao!” rồi tức giận trở về chỗ ngồi.

Thoát khỏi sự quấy nhiễu của đám thằng béo, Duy Nam liền quay lại đưa ngón cái về phía Thanh Tùng. Đáp lại hắn, Thanh Tùng chỉ nhếch mép phẩy tay ra hiệu như không có chuyện gì lớn cả.

Ngoài Thanh Trúc ra thì ở lớp này, Thanh Tùng là người duy nhất dám kết bạn với Duy Nam. Mặc dù không muốn tẩy chay Duy Nam nhưng bọn họ không muốn phải đắc tội với trùm trường, như vậy cuộc sống học sinh của bọn họ chẳng khác nào địa ngục cả. Chỉ có duy nhất Thanh Tùng là không sợ chuyện này, cho dù thường xuyên bị đám đàn em của Mạnh Hoàng chặn đánh nhưng với cái máu điên của hắn, cho dù bị thương cũng đánh cho đám đàn em của Mạnh Hoàng đầu rơi máu chảy. Dần dần, bọn chúng cũng không dám đến tìm hắn gây sự nữa. Mỗi lần thằng béo lén lút tìm cơ hội Thanh Trúc không mặt thì liền ra tay, mỗi lần như như vậy đều là Thanh Tùng đứng ra giải vây cho Duy Nam.

Sau khi ổn định chỗ ngồi thì vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm bước vào, trên tay ông là một quả cầu pha lê to bằng bàn tay. Ông cẩn thận đặt nó lên bàn rồi quay xuống nhìn cả lớp một lượt. Đến khi nhìn thấy Duy Nam, ông thoáng ngạc nhiên một chút rồi khẽ gật đầu. Lúc này, ông dõng dạc nói.

“Các em học sinh thân mến. Như các em cũng biết, nhân loại khi đến năm 18 tuổi thì sẽ trải qua lễ triệu hồn để xem bản thân có tư cách trở thành Hồn Sư hay không. Hôm nay là dịp đặc biệt, may mắn là lớp chúng ta không ai vắng mặt. Thầy cũng hy vọng lớp chúng ta sẽ có những người ưu tú, khiến cho lớp chúng ta vẻ vang.”

Thầy giáo bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải về tư chất của Hồn Tướng. Hồn Tướng có bốn loại phẩm cấp phân từ cao đến thấp, lật lượt là Nhân Hồn, Binh Hồn, Tướng Hồn, Vương Hồn, mỗi loại lại phân thành ba bậc từ thấp đến cao. Người có Hồn Tướng phẩm cấp càng cao, tương lai càng dễ dàng phát triển. Chỉ cần đạt từ Tướng Hồn trung cấp trở lên đều sẽ trở thành nhân tài mà nhà nước sẽ dốc lòng bồi dưỡng.

Nghe đến đây, Duy Nam cảm thấy hưng phấn trong lòng. Hắn vì lễ triệu hồn nên mới quyết định trở lại trường. Hắn đã từng đọc một loại tiểu thuyết về một chàng trai tên cái gì đó Phàm, sau khi tỉnh lại ở thế giới song song thì liền trở thành nhân vật chính, nắm trong tay đủ loại hack. Hoàn cảnh của hắn lúc này cũng không khác người đó là bao, chắc chắn hắn cũng không thể thua kém đối phương được.

Lần lượt từng người, từng người theo bước lên đặt tay lên quả cầu. Bốn loại ánh sáng lục, lam, đỏ, vàng sẽ hiện lên thể hiện phẩm cấp của Hồn Tướng. Ngoài ra bên trên còn hiển thị tên và cấp bậc của Hồn Tướng đó.

Lễ triệu hồn là hy vọng cũng là nơi giết chết ước mơ của rất nhiều người. Nếu như không thể thắp sáng quả cầu kia thì hoàn toàn không có tư cách trở thành Hồn Sư. Khi đó, bản thân chỉ có thể cam chịu sống cuộc sống của người bình thường mà thôi.

Rất nhiều bạn học mừng rỡ, cũng có người sau khi biết kết quả liền khóc nức nở không thôi. Trong thời thế giới này, chỉ có thể trở thành Hồn Sư mới có chỗ đứng trong xã hội được.

“Là Tướng Hồn hạ cấp! Anh Khương là Tướng Hồn hạ cấp!”

Tiếng hò hét vang trời của cặp sinh đôi kia vang lên khi thấy trên quả cầu pha lê hiển thị kết quả của thằng mập. Với kết quả này, thằng mập nghiễm nhiên trở thành người trong nhóm thiên tài của trường này.

“Ha ha, hai đứa bây cũng không tệ mà, đều là Binh Hồn trung cấp. Sau này theo tao lăn lộn, tao sẽ không bạc đãi chúng mày.”

Thằng béo ngửa mặt cười lớn. Hắn đưa mắt nhìn Thi Nhân đầy khiêu khích. Nếu trước kia, hắn phải nể sợ Thi Nhân tám phần thì giờ đây, với Tướng Hồn hạ cấp. Hắn hoàn toàn không để Thi Nhân vào mắt nữa.

“Hoá ra cũng chỉ là một tên nịnh thần.”

Nhìn cái tên Đỗ Anh Vũ xuất hiện trên quả cầu, Duy Nam âm thầm khinh bỉ. Với một người học thuộc lịch sử như hắn, cái tên tham quan điển hình như Đỗ Anh Vũ sao hắn chưa từng gặp qua. Mặc dù không thể đánh giá con người qua Hồn Tướng của họ nhưng Duy Nam phải công nhận một điều, Binh Hồn Đỗ Anh Vũ quả thực rất xứng tầm với thằng béo.

Nghênh ngang bước về chỗ ngồi chưa được bao lâu thì nụ cười trên môi của thằng béo bỗng chốc vụt tắt khi nhìn thấy kết quả của Thi Nhân.

“Tướng Hồn cao cấp.”

Ánh sáng đỏ liên tục chiếu sáng trên quả cầu khiến cho tất cả đều loá mắt nhìn. Nếu gọi thằng béo là thiên tài thì Thi Nhân lại chính là thiên tài của thiên tài. Cho dù là trường học quốc gia chắc chắn cũng sẽ thi nhau tranh giành để bồi dưỡng hắn thành tài.

“Phan Đình Giót. Quả thực không tệ.”

Nhìn cái tên trên quả cầu, Duy Nam gật đầu cảm khái. Xưa kia từng có chiến tích lấy thân mình lấp lỗ châu mai, cho dù tính mạng bị tước đi dưới mưa bom bão đạn của quân địch, thân xác của Phan Đình Giót vẫn như một tấm khiên vững chãi lấp kín lỗ châu mai đó. Sự anh hùng và gan dạ đó quả thực rất giống với tinh thần của Thi Nhân bây giờ.

“Các em mau ổn định chỗ ngồi, không được náo loạn.”

Thầy giáo lên tiếng nhắc nhở đám học sinh nhưng trong lòng ông đang tột cùng vui sướng. Một lớp có đến hai Tướng Hồn, trong đó lại có một cái cao cấp, lần này chắc chắn danh tiếng của ông sẽ bay xa.

Người bước lên bục lần này không ai khác chính là cô nàng lớp trưởng Thanh Trúc. Ngay từ bé, cô đã thể hiện được bản lĩnh tài giỏi của mình. Ai nấy đều tin rằng, Hồn của cô sẽ không thua kém gì Thi Nhân.

Khi tất cả đang hồi hộp chờ đợi thì ánh sáng màu vàng bỗng dưng phát ra, quả cầu bắt đầu rung chấn mãnh liệt.

“Là Vương Hồn cao cấp! Trời ơi, trường chúng ta thực sự có Vương Hồn!”

Những tiếng kêu la vang vọng khắp xung quanh, điều đáng ngạc nhiên hơn là nó không chỉ phát ra từ lớp hắn mà ở ngay cả lớp đối diện.

“Là ai?”

“Là học sinh của lớp nào?”

Không chỉ các học sinh mà ngay cả các giáo viên cũng trở nên sốt sắng. Bọn họ nháo nhào vây quanh lớp học, nơi phát ra ánh sáng màu vàng kia. Mãi đến khi hiệu trưởng đến thì đám đông mới được giải tán.

Sau khi chúc mừng kèm theo vô số lời động viên thì hiệu trưởng mặt mày hớn hở rời đi. Có lẽ đây là niềm vui lớn nhất của ông từ khi làm hiệu trưởng đến giờ. Xuất hiện hai thiên tài Vương Hồn cao cấp thì chẳng mấy chốc trường sẽ trở thành top một trong khu vực thôi.

Người có Vương Hồn cao cấp đầu tiên không ai khác chính là Thanh Trúc. Hồn Tướng của cô là Trưng Trắc. Trưng Trắc là nữ vương đầu tiên của đất nước Việt Nam trước kia, nếu đúng như theo suy đoán của Duy Nam thì có lẽ Hồn Tướng Trưng Nhị sau này sẽ rơi vào người em gái của Thanh Trúc là Thanh Tuyền. Nếu chuyện này thực sự xảy ra thì gia tộc của Thanh Trúc sau này chắc chắn sẽ trở thành một trong các gia tộc đứng đầu cả nước.

Người thứ hai có Vương Hồn cao cấp lại chính là Đinh Mạnh Hoàng. Hắn thức tỉnh Hồn Tướng của Đinh Bộ Lĩnh, là một vị vua tài năng có tài cầm binh chiến lược ngay từ nhỏ, lấy trâu làm ngựa, lấy cỏ lau làm cờ để đánh trận giả. Ngay từ nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh đã khiến cho đám trẻ xung quanh phải cuối đầu nể phục, nếu như cẩn thận suy nghĩ lại thì Mạnh Hoàng quả thực cũng có bóng dáng của Đinh Bộ Lĩnh lúc bé đó chứ?

Sau bất ngờ từ sự xuất hiện của hai thiên tài tuyệt thế thì cuối cùng cũng đến lượt Duy Nam. Nhưng lúc này, chẳng có mấy ai hứng thú với kết quả của hắn cả. Dựa vào sự thể hiện của hắn khi còn đi học, tất cả đều cho rằng hắn ngay đến cả thức tỉnh Hồn Tướng cũng không có đủ tư cách.

Mặc kệ những lời mỉa mai xung quanh, Duy Nam hồi hộp đặt tay lên quả cầu. Trong giây lát, tất cả đều sững sờ kinh ngạc trước ánh sáng chói loá phát ra.

“Đây là chuyện gì?”

“Không phải hắn đang giở trò gì đấy chứ?”

Rất nhiều lời bàn tán bắt đầu xôn xao, ngay cả Duy Nam cũng kinh ngạc trước kết quả của mình. Hồn Tướng của hắn không phải lục, cũng chẳng phải lam, càng không phải là đỏ và vàng mà Hồn Tướng hắn lại phát ra một màu trắng tinh khiết.

Bạn đang đọc Hồn Sư sáng tác bởi yuskill
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuskill
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.