Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Điều Cấm Kỵ (1)

Phiên bản Dịch · 1166 chữ

Mọi người đã đến đông đủ, rót rượu vào trong chén bắt đầu cơm trưa.

Dựa theo thói quen bình thường ở trại huấn luyện, ngay cả Ngụy Vệ cũng không ngại uống một chút rượu, nhưng ban ngày khẳng định sẽ không đụng vào.

Nếu không sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ và huấn luyện buổi chiều, có thể sẽ bị giáo quan treo trên quạt trần đánh.

Chẳng qua, đội trưởng Âu Dương rất nhiệt tình, những người khác cũng đã quen với việc như vậy, càng tùy tiện mặc bọn họ treo lên đánh.

Dù sao cũng là yêu cầu của lãnh đạo, sao có thể không nghe chứ?

Mặc dù có người mới như Ngụy Vệ gia nhập, nhưng tất cả mọi người đều ăn rất tùy hứng, không có quá mức nhiệt tình, cũng không có cảm giác xa lạ. Nhất là đội trưởng Âu Dương, vừa ăn vừa khen ngợi tay nghề của Trư Tử, trong lúc đó thậm chí còn nói mấy đoạn văn để cổ vũ mọi người.

Thẳng đến khi chị Lucky trừng mắt nhìn hắn một cái, mới vội vàng thu liễm một chút, nhanh chóng đổi đề tài nói:

"Sao hôm nay cô về trễ vậy?"

"Bên sở cảnh sát có một vụ án, ta đi theo khảo sát, manh mối không nhiều lắm, buổi chiều tôi còn phải tiếp tục đi qua xem."

Chị Lucky thuận miệng trả lời, có chút tò mò nói: "Đúng rồi, Phi Phi không tới sao? "

"Phi Phi?"

Mấy người khác hơi ngẩn ra, nói: "Làm sao vậy, vị đại tiểu thư này cũng muốn tới đây ăn cơm?"

"Sáng nay chúng ta đã gọi điện thoại, cô ấy nói sẽ quay lại. "

Chị Lucky nói xong thì lấy điện thoại ra, nhưng gọi thì lại không có ai nghe máy.

Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, hiện giờ đang trong thời kỳ văn minh suy thoái lớn, hơn nữa những lực lượng thần bí trải rộng trong vùng hoang dã nên việc bảo trì rất nhiều cơ sở vật chất đều bị ảnh hưởng rất lớn. Cho dù dự án hàng rào tinh thần cùng sự hình thành giới thành thị siêu cấp đã giảm bớt một số phiền toái nhất định, nhưng việc trạm thông tin hư hại cùng với việc không được sửa chữa kịp thời cũng xảy ra rất nhiều. Điện thoại, nhất là tín hiệu điện thoại di động không dây mất kết nối là chuyện rất phổ biến.

Mọi người chỉ nhao nhao giơ đũa lên cười: "Vị đại tiểu thư này có thể là đang đi dạo trong trung tâm thương mại quá vui nên quên thời gian rồi chăng?"

"Hôm qua không phải cô ấy nói xin nghỉ, muốn trở về chăm sóc người già trong nhà sao?"

". . ."

"Hiện tại bọn họ đang nói về thực tập sinh kia phải không? "

Ngụy Vệ âm thầm nghĩ trong lòng, chẳng qua sao lại cảm thấy khẩu khí của bọn họ có chút kỳ lạ.

Thấy thực tập sinh kia không đến, cũng không lo lắng có thể có chuyện ngoài ý muốn hay không, ngược lại đều có loại thở phào nhẹ nhõm?

"Đúng rồi, Tiểu Ngụy."

Mọi người thấy điện thoại không liên lạc được, cũng không chờ nữa, cạn ly uống rượu, bắt đầu ăn cơm.

Chú Thương râu quai nón ngồi bên cạnh Ngụy Vệ, thấy hắn tựa hồ có chút tò mò, hạ thấp âm thanh cười nói:

"Tính cách hai chúng ta giống nhau, ta cũng không gạt ngươi, vừa rồi đã nói cho ngươi biết bảy kỹ xảo đòi nợ trong tiểu đội chúng ta.

Hiện tại, ta sẽ nói cho ngươi biết một chút về ba điều cấm kỵ trong đội chúng ta"

"Hả?"

Ngụy Vệ không ngờ nơi nhỏ này lại còn điều cấm kỵ, vội vàng buông đũa xuống, chăm chú lắng nghe.

"Điều cấm kỵ đầu tiên."

Chú Thương nghiêm túc nói: "Chị Lucky chọn quần lót cho ngươi nhất định phải mặc, ngàn vạn lần không thể vì ghét bỏ nó xấu mà lén thay."

Ngụy Vệ có chút trợn trắng mắt: "Vì sao?"

"Trước tiên đừng hỏi, cứ nhớ đã."

Chú Thương gắp cho Ngụy Vệ một đũa thịt, bỏ vào trong chén của hắn, nói: "Tin ta, mặc vào ngươi sẽ biết chỗ tốt."

"Được rồi. . ."

Ngụy Vệ có chút bất đắc dĩ, nói: "Hai điều cấm kỵ khác là gì?"

Âm thanh chú Thương thấp hơn: "Thứ hai, ngàn vạn lần không thể nghe lời đội trưởng, cũng không thể tùy tiện đi ra ngoài với hắn."

". . .Nhất là khi hắn nói bản thân mời khách!"

". . ."

Ngụy Vệ kinh ngạc, còn có tiểu đội như vậy sao?

"Vậy thứ ba. . ."

"Thứ ba chính là thực tập sinh tên là Diệp Phi Phi kia, bình thường ngàn vạn lần phải né tránh cô ta..."

". . ."

Đang lúc Ngụy Vệ dựng thẳng lỗ tai khiêm tốn lắng nghe thì chỉ thấy chị Lucky bỗng nhiên quay đầu lại, cười tủm tỉm nhìn lướt qua hai người bọn họ một cái, nụ cười mê người mang theo lực chấn động rất mạnh, nói: "Các người nói thì thầm cái gì đấy, để cho ta nghe một chút được không?"

Chú Thương lập tức kinh ngạc, cười hắc hắc duỗi đũa gắp thức ăn: "Ăn cơm ăn cơm."

. . .

Ở trong trại huấn luyện ba năm, Ngụy Vệ đã quen với bữa ăn ở đó, hoặc có thể nói là đã chán rồi.

Cho dù là mặt chất lượng hay độ dinh dưỡng, bữa ăn trong căn cứ nhỏ này cư nhiên kém xa trại huấn luyện.

Nhưng khẩu vị, lại không thể nghi ngờ là càng thêm vài phần tư vị nhân gian.

Nhất là nồi thịt không biết tên kia, được Trư Tử hầm mềm thơm phức, miếng thịt vừa to, cho vào miệng tràn ngập mùi thơm, nước sốt tuôn trào, rõ ràng không phải là thứ gì giá trị, lại có loại trải nghiệm kỳ diệu vừa xa hoa vừa dày dặn, làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.

Mấy món ăn ăn kèm cũng chua giòn, ngọt mát.

Mà Trư Tử cầm thìa xào ra đĩa ruột già kia khiến Ngụy Vệ lĩnh hội được một chân lý...

Các loại nấu ăn khác đều gạt sang một bên, chỉ có chiên xào mới là vua của các loại lòng.

Đương nhiên, là người mới, hắn cũng chú ý hình tượng của mình, không có quá mức càn rỡ.

Mỗi thứ đều gắp mấy đũa, hai chén cơm ăn sạch sẽ, nên kính đội trưởng cùng các lão tiền bối rượu cũng kính một chén không ít.

Người trong đội thì đều có ấn tượng cực tốt đối với thiếu niên trẻ tuổi mà có chút ngại ngùng này, khen không dứt miệng.

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.