Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ba Điều Cấm Kỵ (2)

Phiên bản Dịch · 1193 chữ

Một bữa cơm ăn đến cuối, đội trưởng Âu Dương nói: "Tiểu Ngụy, bữa cơm này ăn qua, chúng ta chính là người một nhà rồi, thủ tục của ngươi ta đã làm xong rồi, chỗ nhỏ của chúng ta cũng không có nhiều quy tắc, ngươi chuẩn bị một chút, rồi tới đây hỗ trợ là được."

Ngụy Vệ rất nghe lời bày tỏ: "Được, đội trưởng, ta cần chuẩn bị gì?"

"Máy chơi game, tạp chí, đồ ăn vặt, thứ cưng, thì không ổn lắm, mua một ít sợi chỉ để dệt áo len như Tiểu Lâm cũng được..."

"Hả?"

"...Nếu không, ngươi định giết thời gian thế nào chứ?"

"À!"

Ngày đầu tiên báo danh, Ngụy Vệ đã cảm thấy mình yêu nơi này rồi.

Đội trưởng Âu Dương nhìn bộ dáng Ngụy Vệ nghe lời đáp ứng mà không dị nghị, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một cậu bé ngoan!

Nói thật, ngay từ đầu nghe nói hắn đến từ trại huấn luyện chuyên nghiệp, thật đúng là lo lắng hắn lại một lòng làm việc không thể cùng chơi với tất cả mọi người.

Nghiêm túc quá thì ai thích chứ?

Sắc mặt càng lúc càng vui vẻ, nói với Ngụy Vệ:

"Đúng rồi, ngươi định sắp xếp chỗ ở như thế nào, thu dọn phòng cho người ở chỗ này hay là..."

"..."

"Không, ta dự định thuê một ngôi nhà để sống. "

Ngụy Vệ cười lắc đầu, nói: "Cách nơi này cũng không xa, có điều có thể cần đội trưởng giúp ta chào hỏi."

"Ồ."

Đội trưởng Âu Dương thống khoái nói: "Không có việc gì, trong đội bỏ tiền ra, ngươi muốn thuê ở đâu?"

Ngụy Vệ cẩn thận ngẫm nghĩ lại một chút, cười nói: "Căn hộ số 7 đường số 15, phòng 302."

"Căn hộ số 7 đường số 15..."

Đội trưởng Âu Dương theo bản năng lặp lại một câu, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, biểu tình hơi có chút kinh hãi.

Ngụy Vệ ôn hòa mà thản nhiên gật đầu với đội trưởng, cười nói: "Đúng vậy, chính là nơi đó. Nếu trong đội không tiện, ta tự bỏ tiền thuê cũng được. Chính là tình huống nơi đó có chút đặc thù, có thể cần đội trưởng tới chào hỏi phòng hành chính mới được."

Nói xong hắn nhìn thời gian một chút, nói: "Hiện tại thời gian còn sớm, ta còn có thời gian đi qua thu thập một chút."

Đội trưởng Âu Dương trầm mặc một hồi, trên mặt bỗng nhiên lộ ra tươi cười: "Được."

...

Lần này đội trưởng Âu Dương làm việc rất gọn, người trong đội đều có chút bất ngờ.

Sau khi xác định Ngụy Vệ đúng là muốn ở nơi này, hắn lập tức gọi điện thoại đến phòng hành chính của thành Phế Thiết. Không bao lâu sau liền có một bản hợp đồng thuê phòng được đưa đến phòng trị an nho nhỏ này của bọn họ, mà Ngụy Vệ thì giúp thu dọn bát đũa, xác định buổi chiều tạm thời không có việc gì cần mình ở lại chỗ này làm mới chuẩn bị trở về thu dọn phòng ốc trước.

Hắn cầm giấy tờ thủ tục còn có hợp đồng, leo lên xe Jeep đậu trước cửa căn cứ của mình, lần nữa chạy về phía phòng trọ mà hắn đã ngắm kỹ khi vào thành phố. Nụ tươi cười luôn nở lúc đi đường đã chậm rãi biến mất.

Xe Jeep dừng ở dưới lầu, Ngụy Vệ chưa ăn no nên đã mua một cái bánh kếp trái cây ở quầy hàng nhỏ, vừa ăn vừa lên lầu.

Trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng ba năm trước, lúc mình đi lên cầu thang này.

Hắn đứng trước cửa phòng một hồi, chậm rãi ăn xong miếng bánh cuối cùng.

Sau đó hắn mới lau tay, dùng chìa khóa mà phòng hành chính đưa tới, chậm rãi cắm vào ổ khóa.

Lạch cạch.

Một tiếng vang nhỏ, cửa phòng mở ra.

Một mùi mốc đặc trưng đập vào, trong đó dường như còn ẩn chứa một ít hương vị kỳ quái.

Trước mắt Ngụy Vệ giống như xuất hiện khuôn mặt tươi cười của một cô gái xinh đẹp mặc tạp dề màu đỏ, hồi ức cùng hiện thực chồng chéo lên nhau.

Sự mỹ lệ kinh người của người phụ nữ đó cùng sự dữ tợn sau này đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.

Hắn từ từ bước vào phòng, nhìn vào lớp bụi bặm phủ trên đồ nội thất bên trong ngôi nhà cũ tối tăm này.

Bố cục khắc sâu vào đầu mình bắt đầu lóe lên thành từng màn hồi ức trong đầ.

Cây xanh đã khô héo, bể cá khô cạn còn có cá vàng bên trong chỉ còn xương cốt, trên sàn nhà là từng khung hình người vặn vẹo dùng phấn vẽ ra, còn có những vòng tròn đặc biệt trên tường, thoạt nhìn chính là vết máu phun tung tóe đã biến thành màu đen...

Giống như có một phần não đang đập thình thịch.

Ngụy Vệ lẳng lặng đứng trong phòng thật lâu, sau đó mới nhẹ nhàng đi dạo một vòng trong phòng.

Phòng khách, phòng ăn, nhà vệ sinh, phòng ngủ, ban công...

Ngoại trừ cái bàn tròn lớn khắc sâu trong ký ức kia, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện ra thứ gì đáng chú ý.

Không thể tìm được manh mối mới, Ngụy Vệ đã sớm chuẩn bị tâm lý.

Rốt cuộc đã quá lâu rồi...

Đi một vòng, hắn ngồi xuống trên chiếc ghế salon bụi bặm trong phòng này, lẳng lặng nhìn trần nhà.

Rất lâu, rất lâu.

......

Cùng lúc đó, sau khi mỉm cười tiễn Ngụy Vệ đi, đội trưởng Âu Dương bỗng nhiên biến sắc, xoay người tiến vào phòng tư liệu nhỏ của căn cứ, lục lọi trong tư liệu cũ kỹ đến gần như mốc meo nửa ngày, rốt cục lấy được một thư mục mỏng manh. Sau đó hắn rút ra trang giấy trong thư mục, sau khi đảo mắt vài lần nội dung trên đó thì khẽ thở ra một hơi.

"Là hắn sao?"

Không biết tại sao, bóng người uyển chuyển mặc sườn xám xuất hiện bên ngoài kho lưu trữ, nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt nương theo ánh mặt trời chói mắt lại tái nhợt của buổi chiều, cô nhìn thấy dưới bóng tối của phòng lưu trữ, trong tay đội trưởng có một tờ báo cũ.

Xuất hiện trên báo là một thiếu niên sắc mặt tái nhợt, người đầy máu, ánh mắt bất lực nhìn chằm chằm vào ống kính.

"Hắn ta không phải là đã chết sao?"

"..."

Sau khi người phụ nữ sườn xám im lặng một lúc, nói: "Tài liệu của ngươi nói như thế nào?"

"Giữ bí mật."

Đội trưởng Âu Dương cười khổ một tiếng, nói: "Ngoại trừ một ít thứ có vẻ nhảm nhí ra, những thứ khác đều là bí mật."

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.