Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tòa Nhà Bỏ Hoang (1)

Phiên bản Dịch · 1179 chữ

Khi màn đêm buông xuống, từng ngọn đèn đường bắt đầu bật sáng. Xế chiều, trời mưa lâm râm, đầu phố thoảng mùi ẩm thấp.

Con phố trung tâm dưới ánh đèn đường, dường như náo nhiệt hơn ban ngày.

Ánh đèn neon bên ngoài quán bar đã được thắp sáng, hòa cùng ánh đèn của các nhà hàng, quán Karaoke, mát xa trị liệu.

Nếu nhìn nó qua các hạt mưa đang tí tách rơi thì sẽ trông giống như những vệt cầu vồng biến dạng nhảy tung tăng trên con phố.

Những người đã trải qua công việc nặng nhọc ban ngày, giờ đây trên tay cầm chai rượu, choàng vai bá cổ bạn bè cười nói sảng khoái trong cơn mưa phùn.

Bên kia, có một ông lão u ám đang lặng lẽ đốt vàng mã.

Một chiếc Bentley màu đen từ từ tiến đến từ phía bên kia đường, tạo thành một cuộc đối đầu trong im lặng với người say.

“Dừng xe ở đây, ta tự mình qua đó.”

Trên xe, phát ra một giọng nữ đầy lo lắng, một lúc sau, cửa xe mở ra.

Bentley là một chiếc xe vô cùng sang trọng, khí chất kiêu ngạo thật sự không phù hợp với con phố chật chội, bẩn thỉu này.

Nhưng hình tượng của cô gái vừa bước xuống chiếc xe này ít nhiều cũng có chút phù hợp với hình ảnh con phố này.

Cô ấy mặc một bộ quần áo được cắt may tinh tế và đi một đôi bốt ngựa đen. Kiểu dáng tuy đơn giản nhưng rất đáng tiền.

Dù là đường nét khuôn mặt thanh tú hay dáng người mảnh mai đều làm cô có khí chất khiến người khác phải sáng mắt.

Tuy nhiên, bây giờ trên quần áo của cô ấy còn dính rất nhiều bùn đất, trên mặt còn dính một ít vết tích do vội vàng lau nhưng không được lau sạch, trên ống quần đen còn có vài vỏ sò vẫn bám chặt lấy, đôi mắt cô ươn ướt như thể vừa mới khóc.

“Không cần tiễn sao?”

Giọng nói trong xe có chút bất ngờ, quan tâm hỏi.

“Không cần, ngươi mau về đi, còn có một đoạn đường thôi, ta tự đi được, đừng để ai nhìn thấy.”

Cô gái vẫy tay giục chiếc Bentley nhanh chóng rời đi.

Còn cô ấy nhanh chóng lau mắt rồi chạy vội về phía trung tâm đường cái và đi tới con đường bên kia.

Diệp Phi Phi rất đau khổ, sốt ruột, buồn bã, tủi thân và cũng rất tức giận.

Rõ ràng tối qua mình vừa trở về nhà để tổ chức sinh nhật cho bố, sáng nay còn nói với chị Lucky buổi trưa liền quay lại báo cáo, sẽ ăn cơm ở công ty, không ngờ rằng, con đường phải đi hơn 100km, bản thân đầu tiên thì bị nổ lốp xe, sau đó điện thoại lại không có tín hiệu, lúc thay lốp xe đai ốc bị rơi vào một cái hố, phải đào hố hơn nửa ngày, suýt nữa thì bị con rắn đang ngủ đông cắn.

Cuối cùng phải tự mình dắt bộ đi hơn bảy, tám kilomet mới tìm thấy được một trạm xăng, sau đó lại phát hiện nơi này vừa khéo đóng cửa.

Thân xác khốn khổ này phải đợi hơn hai tiếng đồng hồ, may mắn gặp được một chiếc xe chở lợn nhờ người ta cho quá giang đến một chiếc trạm phục vụ. Lúc muốn cảm ơn người ta thì phát hiện ví tiền bị mất, cuối cùng chỉ biết khóc rồi gọi điện cho bố.

Không biết đã chọc giận ai mà mỗi tháng đều có vài ngày như vậy.

Bây giờ, bữa trưa đã hẹn chắc chắn không đến được nữa, trời tối rồi, đến một miếng cơm cũng chưa được bỏ vào miệng.

Bây giờ chỉ còn cách nhanh chóng về văn phòng xin phép đội trưởng, dù gì thì mình chỉ xin nghỉ mỗi hôm qua thôi.

Cả ngày hôm nay đều không đến, hẳn sẽ không tính là bỏ bê công việc, đúng không?

Nghĩ vậy, cô bước càng lúc càng nhanh, gần như chạy trong cơn mưa phùn.

Sau đó, cô đột nhiên dừng bước, từ ánh nhìn ở khóe mắt phát hiện ra thứ gì đó khiến tim cô như đập nhanh hơn một nhịp.

Lúc này, cô vừa đi qua một khu phố náo nhiệt, đây là một nơi tối tăm u ám.

Bên cạnh là toà nhà ba tầng nhỏ, trông có vẻ rất bình thường và cũ kĩ.

Băng rôn cảnh báo dán ở cửa đã bị đứt, rung rinh trước gió mưa.

Dường như chỗ này đã bị chính khu phố náo nhiệt này lãng quên, nằm khuất trong một góc tối một cách khác thường, cho dù là xe cộ hay người đi bộ mặc áo mưa ở xung quanh đều vội vàng đi qua nơi này như thể họ đang lo lắng rằng sẽ dính phải thứ gì không tốt ở nơi này vậy.

Bình thường lúc đi tuần trên phố đều sẽ đi qua tòa nhà nhỏ này, lần nào cũng nhanh chóng lướt qua.

Nhưng lần này, Diệp Phi Phi lại đột nhiên đứng lại, cơ thể có chút cứng đờ quay đầu lại nhìn, đồng tử hơi mở to ra.

Một cơn ớn lạnh ập đến trong tâm trí, thậm chí làm bàn chân cô lạnh ngắt.

Trong tòa nhà cũ tối tăm đó vậy mà lại bật đèn, không những thế vị trí còn ở tầng ba.

Chỗ này sao có thể có người ở?

Tòa nhà cũ này là hiện trường của vụ án mạng thảm khốc gây chấn động cả thành phố lúc ba năm trước, và đây cũng là hiện trường giết người lớn nhất ở thành Phế Thiết.

Vụ thảm án ba năm trước thật sự quá lớn, báo chí đã đưa ra vô số bản tin.

Tên sát nhân trẻ mười sáu tuổi đã trở thành cơn ác mộng trong lòng mọi người một thời, không biết có bao nhiêu người muốn khai phá bí mật của hắn, tại sao hắn lại đến và làm thế nào hắn có thể giết cả sáu người trong một gia đình chỉ bằng một lưỡi hái rỉ sét.

Tuy nhiên, ba năm sau, vẫn còn rất nhiều bí mật trong vụ án này mà không ai biết.

Kẻ sát nhân đã bị xử tử theo pháp luật, lấy mạng đổi mạng.

Tuy nhiên, tòa nhà này vẫn chưa bị thu hồi, những chủ hộ khác cũng đã lần lượt rời đi, căn nhà này đã bị bỏ hoang trong ba năm.

Không biết từ đây lan truyền bao nhiêu câu chuyện quỷ dị, kích thích thần kinh, tai mắt của con người.

Thế nhưng bây giờ, tòa nhà cũ bỏ hoang này lại sáng đèn, hơn nữa vị trí lại chính là phòng 302.

Hiện trường vụ án ba năm trước.

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 120

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.