Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thảm Án Diệt Môn (2)

Phiên bản Dịch · 1045 chữ

Ngụy Vệ có chút bất ngờ.

Từ lâu đã sớm xuất hiện vô số tập đoàn và liên minh lớn trên thế giới. Các tập đoàn này rất lớn chuyên cạnh tranh nhau về các thế lực và tài nguyên khác nhau, thậm chí có một số quốc gia đã nằm trong tầm kiểm soát của họ. Việc bổ nhiệm và bãi nhiệm tổng thống cũng chỉ là lời của kẻ chủ mưu đằng sau tập đoàn.

Tuy nhiên, giữa họ cũng không có phân chia cấp bậc.

Cấp bậc tập đoàn mà đội trưởng Âu Dương nói thực ra nằm trong nội bộ Hội Ngân Sách, dựa trên số tiền tài trợ họ giao nộp mà phân chia ra.

Ai tài trợ cho Hội Ngân Sách nhiều hơn sẽ có cấp bậc cao hơn.

Và lý do phân chia...

... Ngụy Vệ tin những gì mà giáo quan từng nói, đây tuyệt đối cũng không phải vì muốn nhận được những ưu ái trong những tình huống mấu chốt!

... Cùng với việc tạo ra sự cạnh tranh giữa các tập đoàn, cạnh tranh nhau tài trợ!

Tóm lại, Tập đoàn cấp ba đã là cấp rất cao trong tuyến phòng thủ thành phố, không thể không coi trọng.

Đặc biệt là các tập đoàn này không chỉ tài trợ cho trụ sở chính của Hội Ngân Sách.

Đối với tiểu đội đóng giữ xung quanh thành phố, cũng rất thân thiện.

Tất nhiên, Ngụy Vệ không bất ngờ về danh tính của cô gái này, mà bất ngờ bởi:

Tuy cô ấy có thân phận đặc biệt như vậy, dù sao cũng là một bí mật, tại sao đội trưởng lại trực tiếp nói ra?

"Tốt hơn là nên giải thích rõ ràng, để tránh các ngươi còn trẻ tính khí nóng nảy gây ra tại hoạ gì đó."

Đội trưởng Âu Dương thở dài, lại nhớ tới cái gì đó, vội vàng nhắc nhở Ngụy Vệ: "Nhưng mà, ngươi đừng nói trước mặt cô ấy.

Bây giờ trong chỗ của chúng ta, tất cả mọi người đều giả vờ như không biết thân phận của cô ấy."

“…”

"Được rồi, ta hiểu rồi..."

Ngụy Vệ gật đầu cười, sẵn sàng tiếp thu ý kiến.

Nhưng đội trưởng Âu Dương đang nghe, đột nhiên nhìn lên hắn và nói:

"Ngươi có đang nghĩ là chúng ta muốn xu nịnh cô ta nên đã chơi đùa với một cô gái nhỏ như cô ấy?"

“…”

"Cái này..."

Ngụy Vệ do dự một hồi, không biết nên trả lời như thế nào mới tốt đây.

Chẳng lẽ không phải sao?

Như nhìn thấy Ngụy Vệ đang suy nghĩ gì, đội trưởng Âu Dương lắc đầu bất lực nói: "Cô gái nhỏ có ước mơ muốn tới đây, phòng nghiên cứu nhỏ bé này của chúng ta cũng thật sự khó xử, hiện tại giả vờ không biết danh tính của cô ta, nếu cô ta có muốn trở thành thành viên chính thức, muốn điều tra những việc lớn, ta cũng có thể từ chối rõ ràng, nếu cô ta đưa ra yêu cầu khác, ta cũng có thể giả vờ phớt lờ nó.

Nhưng một khi đã nói thẳng ra, làm sao ta có thể từ chối những gì mà cô ta sẽ đề ra sau này?"

“…”

Ngụy Vệ không khỏi ngơ ngác trong chốc lát, nhìn người đàn trung niên đẹp trai như hồ li trước mắt này, bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Cái này có lý..."

Sau đó hắn hơi hứng thú, cười nói, "Nhưng mà đội trưởng, đại tiểu thư này có thể làm việc được không?"

"Có thể chăm chỉ làm việc."

Đội trưởng Âu Dương khen ngợi, nghiêm túc nói, "Mỗi ngày đến giờ sẽ đi tuần tra."

"Chúng ta còn cần phải đi tuần tra sao?"

"Không cần, nhưng luôn phải sắp xếp vài việc cho cô ấy làm, trông có vẻ chính quy một chút..."

“…”

"Cô ta là một cô gái tốt ..."

Đội trưởng Âu Dương khen: "Thời điểm tuần tra đường phố, nhất định tuần tra xong mới tan làm.

Sau khi tan làm đều đi tàu điện ngầm qua hai trạm dừng, sau đó lái xe thể thao trở về biệt thự nghỉ ngơi.

Thường cố gắng chọn hộp cơm rẻ nhất khi ăn, thắt lưng buộc bụng giả vờ nghèo khổ, vì sợ rằng chúng ta sẽ biết được thân phận thực sự của cô ta ..."

“…”

Ngụy Vệ đột nhiên tò mò: "Vậy sao các ngươi đoán ra được thân phận của cô ta?"

"Ngày đầu tiên khi cô ấy đến báo cáo, thư ký của cha cô ấy đã gọi điện trực tiếp cho ta..."

Đội trưởng Âu Dương nói: "Ông ta đặc biệt dặn chúng ta không được để cô ấy nhận ra chúng ta đang chăm sóc, nhưng lại phải chăm sóc thật tốt..."

“…”

Ngụy Vệ cứng họng: "Thật khó cho mấy người rồi."

"Không có không có..."

Đội trưởng Âu Dương đột nhiên có hứng thú, xua tay nói: "Cha cô ấy tài trợ rất hào phóng, trợ cấp của chúng ta đều trông cậy vào cô ấy..."

Hóa ra là một người nguyện đánh, một người nguyện chịu...

Ngụy Vệ kinh ngạc, trên mặt lộ ra nụ cười cảm thán.

Khi tự mình trở lại, tuy đã biết rằng thành Phế Thiết nhỏ bé này rất sống động, nhưng không ngờ nó thú vị hơn tưởng tượng.

Đúng lúc Ngụy Vệ đang suy nghĩ, Đội trưởng Âu Dương, người đã tiết lộ thân phận của đại tiểu thư họ Diệp, đột nhiên quay đầu nhìn Ngụy Vệ, cười ôn hòa, nhưng hình như có ý khác, nói: "Tuy nhiên, vị đại tiểu thư thường muốn làm một việc gì đó lớn lao, đã lật lại hồ sơ trong thành Phế Thiết, vì vậy ... mới vừa rồi cô ta hẳn đã nhận ra ngươi rồi chứ?"

Ngụy Vệ nhẹ gật đầu nói: "Chắc là vậy."

Đồng tử của đội trưởng Âu Dương co rút lại, đột nhiên nói: "Vậy ngươi thật sự là hắn sao?"

Ba năm trước, cuộc thảm sát lúc đó..."

Hắn dừng một chút, dán mắt vào mặt Ngụy Vệ: "... kẻ sát nhân?"

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 119

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.