Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Pháp Tự Vệ (1)

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Khi đội trưởng Âu Dương hỏi ra câu này, giọng nói cực kỳ chậm rãi, trong giọng điệu cũng mang theo vẻ không chắc chắn.

Dường như đến cả hắn cũng không nghĩ tới, nhanh như vậy đã trực tiếp hỏi rõ vấn đề này. Mặc dù biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng kiểu câu hỏi trực tiếp chỉ thẳng trọng tâm bí mật, cũng thường đại biểu cho sự xuất hiện của biến số và những nguy cơ…

Ba năm trước, một thành Phế Thiết nhỏ bé đã xảy ra vụ án giết người đẫm máu.

Một thiếu niên từ đống đổ nát bên ngoài thành phố, mang theo một chiếc liềm rỉ sét, tiến vào phòng 302, tòa nhà số 7, khu phố sô 15.

Chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ có người hàng xóm đã báo cảnh sát nơm nớp lo sợ nói trên ti vi rằng có tiếng hét thảm thiết và tiếng cười điên cuồng như ác ma vang lên trong căn phong đó.

Có thể nghe thấy rõ tiếng xé toạc và máu tươi phụt ra khi lưỡi dao sắc bén cứa vào cơ thể người.

Nhìn thấy con cá trong bể kính ở phòng khách nhà mình bỗng nhiên điên cuồng đâm vào vách kính, não đều văng cả ra ngoài.

Nhìn thấy từng đàn dơi hoảng sợ lao tới va vào nhau như một cơn gió lốc trên đường phố….

……

Khi phòng cảnh vệ và các phóng viên báo chí đến nơi, liền nhìn thấy thiếu niên đó đang ngồi ngẩn người trong vũng máu tanh.

Một nhà sáu người, bốn nam hai nữ, lần lượt bị giết chết trong căn phòng 302 này.

Sự việc này nhanh chóng lan khắp thành Phế Thiết như một cơn gió, từng một thời khiến người ta khủng hoảng hết sức.

Người dân sống ở nội thành, thâm chí còn sợ hãi đám người dựa vào cách nhặt rác rưởi và phế thải để kiếm sống đang tụ tập bên ngoài thành phố.

Nhiều năm sau đó, có rất nhiều sự khinh thường và kiêu ngạo thường ngày cũng vì vậy mà giảm đi rất nhiều.

Cũng chính vì sự việc quá ầm ĩ, nên vụ án này phải kết thúc rất nhanh.

Chưa đến một tháng sau, đã truyền ra tin tức, hung thủ được xác định là vị thiếu niên liên quan đến vụ việc hôm đó, và hắn cũng đã bị xử bắn.

Rất nhiều người tưởng rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng sau sự việc đó, người đã đến thành Phế Thiết để tiếp quản chức vị xử lý các sự kiện siêu nhiên ở đây, đội trưởng Âu Dương, đương nhiên có thể biết thêm được một số bí mật mà người thường không biết được, hay nói đúng hơn là những chi tiết bất thường:

Ví dụ như, gia đình trong bản tin hoàn toàn không phải người một nhà, mặc dù bọn họ cũng coi nhau như “gia đình”.

Ví dụ như, ngoài xác của những người ở đó, còn phát hiện một số thứ khác tại hiện trường.

Ví dụ, có thể thấy nhiều dấu vết của các nghi lễ siêu nhiên trong khắp ngôi nhà.

Ngay cả tin tức về việc người liên quan đến vụ án đã bị xử tử, hắn ta cũng không cảm thấy nghi ngờ gì.

Trước kia, hoặc có thể nói là bây giờ, vì để dập tắt một số nguồn cơn hoảng sợ, lợi dụng một số người thực sự vô tội để làm con dê thế mạng cũng không phải việc hiếm thấy.

Chỉ có điều, đến cả hắn cũng không nghĩ tới, chuyện này vậy mà chưa kết thúc.

Ba năm sau, thiếu niên đó lại trở về, hắn ta thuê căn phòng này, còn sơn thành….

……bộ dạng như ăn mừng lễ hội vậy.

……

Đối mặt với câu hỏi chỉ thẳng vào trọng tâm của đội trưởng Âu Dương, vẻ mặt Ngụy Vệ vẫn luôn biểu hiện sự bình tĩnh.

Không phải xấu hổ khi vừa bị nói trắng ra thân phận, cũng không phải vì có người nhắc đến chuyện cũ mà xuất hiện vẻ thương cảm.

Thậm chí hắn dường như không thay đổi sắc mặt, chỉ bình tĩnh nhìn đội trưởng Âu Dương, giọng điệu còn có vẻ hơi ung dung:

“Ta còn tưởng rằng ngài sớm đã nhận ra ta rồi chứ…”

“…”

Đội trưởng Âu Dương không chút biến sắc ngả người ra sau.

Mặc dù đã sớm biết trước, nhưng trong đôi mắt vẫn không khỏi xuất hiện vẻ cảnh giác.

“Có điều, đội trưởng có thể đã hiểu lầm một việc.”

Ngụy Vệ đột nhiên lộ ra nụ cười, nói: “Người đó là ta,nhưng ta không phải là hung thủ giết người.”

Đội trưởng Âu Dương nhướng mày.

Ngụy Vệ tiếp tục cười, nói: “Bởi vì nạn nhân trong tay ta lúc đó, không một ai là con người.”

……

Trong căn phòng nửa bên đỏ tươi, bầu không khí dường như trở nên nặng nề.

Ấn tượng mà Ngụy Vệ mang lại cho người khác rất ôn hòa, luôn nở nụ cười trước khi nói, chân thành và nghiêm túc.

Sau khi thừa nhận thân phận của mình, hắn cũng đang nghiêm túc nhìn vào đội trưởng Âu Dương, dường như muốn xem phản ứng của đội trưởng.

Dường như ngay lúc này vị lão soái tinh tế cũng bị tâm trạng nghiêm túc của Ngụy Vệ lây nhiễm, trên mặt toát ra cảm xúc u sầu, thật lâu sau mới nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài.

“Nhóc con, ta hiểu ngươi…”

Trên mặt hắn dần hiện lên chút trầm mặc, ánh mắt chân thành nhìn Ngụy Vệ.

“Sau cuộc chiến bí mật phán định giáo hội của mười hai vị thần bị cấm, thế giới dường như không có nhiều thay đổi, vẫn là con người tự thống trị lẫn nhau, cũng vẫn có giai cấp và tranh đấu, dã tâm và tham lam, cũng có tầng tầng lớp lớp đủ loại những sự kiện xấu xa.”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 108

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.