Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Pháp Tự Vệ (2)

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Giọng hắn nặng nề và có vẻ hơi bất lực:

“Nhưng mà, ta là một trong những người bị lây nhiễm từ rất sớm, mà ngươi là người đến từ trại huấn luyện chính quy, cho nên chúng ta đều hiểu.”

Thế giới này đã khác đi rồi.

Với sự xuất hiện của lực lượng ác ma, đã có thêm rất nhiều quái vật ăn thịt người, thảm họa, cùng với những căn bệnh vô pháp chữa trị...

Cũng có thêm rất nhiều kẻ điên cuồng.

Bọn họ có người tôn thờ ác ma, không tiếc bất cứ thứ gì để phá hủy thế giới, trong khi có người chỉ đơn thuần là tham lam, mộng tưởng sử dụng năng lực ác ma như một công cụ để cướp đoạt một số thứ từ người khác, nhưng lại không biết sợi dây thừng đã tròng vào cổ.

Những người này, thực sự có chết vạn lần cũng chẳng có gì để đáng tiếc cả…”

“……”

Giọng nói của đội trưởng Âu Dương càng ngày càng thấp, sau đó nhẹ nhàng thở dài, nói:

“Chỉ có điều, Tiểu Ngụy, dù sao chúng ta cũng phải hiểu rằng

Trên thế giới này, người muốn sống bình thường đều cần một chút may mắn.

Chúng ta không biết được khi nào sẽ có những tín đồ ác ma điên cuồng xuất hiện bên cạnh, bọn họ vì hoàn thành chỉ thị mà không tiếc bất cứ giá nào.

Không biết khi nào sẽ có những nhóm quái vật biến chất lang thang trong vùng hoang dã đến tấn công thành phố nhỏ đổ nát của chúng ta.

Thậm chị cũng không biết được, có phải khi chúng ta đang vô cùng đắc ý, tối ngày hôm đó liền nghe thấy lời nói mê hoặc từ ác ma, từ sâu bên trong dần biến thành một người khác, vô cùng căm hận người thân cận nhất trước kia, chỉ muốn đem bọn họ chặt thành từng mảnh hay không…

Thế nên…”

Hắn đưa tay ra vỗ lên mu bàn tay Ngụy Vệ, nói: “Chuyện gì cũng cố gắng nghĩ thoáng chút!

Đều đã qua cả rồi…

Giống như hiện tại, đối mặt với tình trạng càng ngày càng điên cuồng, Tiểu Ngụy, ngươi biết tâm nguyện lớn nhất của ta là gì không?”

“……”

Ngụy Vệ có chút hiếu kì, liếc nhìn vẻ mặt chân thành của đội trưởng:“Thanh trừ hết mọi ác ma, bảo vệ những người sống sót trong thành phố này thật tốt?”

“Không.”

Vẻ mặt của đội trưởng Âu Dương có chút xúc động, nghiêm nghị nói: “Ta chỉ muốn sống qua ngày, cho đến khi về hưu.

Thật sự thối rữa, thật sự chết đi và thật sự được chôn.

Đồng thời, tuyệt đối đừng để bất cứ ai đào bới ta…”

“……”

“?”

Ngụy Vệ đột nhiên không biết nên tiếp lời thế nào.

Mà vẻ mặt nghiêm túc của đội trưởng Âu Dương, cũng lập tức xụ xuống, lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi thở dài nói:

“Dù có nói ngàn vạn lời, Tiểu Ngụy à, ta không biết tại sao một người xuất thân từ trại huấn luyện chính quy như ngươi lại trở về đây.

Nhưng mà, dĩ hòa vi quý…”

“……”

Ngụy Vệ đối mặt với lời khuyên răng nghiêm túc của đội trưởng, nở nụ cười ôn hòa, gật đầu nó”

“Vâng.”

“……”

Sau khi tiễn đội trưởng Âu Dương đi, Ngụy Vệ ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đội trưởng Âu Dương này là một người rất thực tế, hắn là con cáo già, cư nhiên lựa chọn những lời nói khẩn thiết nhất để giao lưu cùng mình.

Mắt thấy thời gian đã không còn sớm, hắn không tiếp tục sơn tường, mà cầm áo khoác đi xuống lầu.

Lúc ban ngày, gần tòa nhà nhỏ này vẫn còn một ít quầy hàng và cửa tiệm nhỏ.

Nhưng khi trời tối dần đi, dưới lầu lại sạch trơn, giống như đang trốn ma quỷ vậy, cũng không dám liếc mắt nhìn tòa nhà này.

Ngụy Vệ không thể làm gì khác, đành đi bộ thêm vài trăm mét, gần như đến sát rìa biên giới khu phố sô 15, mới đến được khu chợ đêm náo nhiệt, mua hai lồng bánh bao, một phần lớn cơm chiên thêm trứng, hai cây xúc xích, một hộp thịt xiên, lại thêm một ly kem lớn rồi đi bộ trở về.

Mặc dù đội trưởng Âu Dương đã nói, cũng có thể cùng nhau ăn tối tại căn cứ.

Nhưng hiện tại, vì hắn vừa mới đến, nên vẫn không thích hợp lắm.

Lặng lẽ đem hộp cơm tối ăn hết một nửa, Ngụy Vệ uống ly nước, kéo chiếc vali ra.

Hành lí mà hắn mang trở về thành Phế Thiết cũng không nhiều.

Chỉ có ba chiếc vali, hai lớn một nhỏ. Trong đó, vali thứ nhất đựng quần áo để tắm rửa, còn có tiền.

Trước mặt là chiếc vali thứ hai.

Vali không lớn, chỉ dài 50 cm và rộng 40cm, chất liệu tối màu, nhìn không ra là vật liệu hợp kim gì, chỉ thấy kết cầu bền và chống mài mòn tốt, nắp vali có khóa mật mã tinh mỹ mà lại vô cùng phức tạp và thần bí.

Ngụy Vệ lấy ngón cái tay trái ấn lên mép ổ khóa, sau đó nhập một chuỗi mật mã dài, tiếng lách cách vang lên, chiếc vali được mở ra.

Giở nắp vali lên, tổ hộp bộ dụng cụ và lọ thuốc phức tạp được bày trước mặt Ngụy Vệ.

Ngụy Vệ khẽ thở dài.

Cách nghĩ của đội trưởng Âu Dương, thực ra rất đúng, thế giới này, ai mà không muốn sống yên ổn?

Hắn ta đoán mục đích trở về của mình không đơn giản, liền mơ hồ khuyến cáo chính mình:

Đừng rước lấy thị phi.

Suy cho cùng, thế giới này có quá nhiều chỗ không thích hợp, cho dù mình có chuẩn bị đầy đủ đến đâu và học được những gì từ trại huấn luyện, đều có thể sẽ tự đập đầu vào tấm sắt và trở thành món ngon trên bàn ăn của một số con quái vật nào đó.

Chỉ là, Ngụy Vệ không tin rằng cứ cẩn thận và ẩn nấp là vẫn luôn có thể an toàn.

Hắn chỉ tin rằng, điều duy nhất có thể giúp bản thân sống yên ổn trong thế giới này, là có được năng lực điên cuồng hơn cả những kẻ điên.

Điều duy nhất có thể đảm bảo sau khi chết không bị người ta đào lên chính là chôn tất cả kẻ thù và kẻ điên xuống đất trước!

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 110

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.