Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẫu Vật Chết Chóc (2)

Phiên bản Dịch · 1058 chữ

Chú Thương gạt tàn thuốc, nhìn Diệp Phi Phi một cách kỳ quái, dường như không nghĩ cô ta cũng đến:

“Xét theo tình hình hiện tại, chỉ có thể nói có người phát điên.

Trước đây, tiểu khu này thường xuyên bị mất chó, mèo, thỏ hoặc mấy con thú nhỏ, nhưng sự việc cũng không lớn và không thu hút nhiều sự chú ý của mọi người, cho đến ngày hôm qua, có một cặp vợ chồng trẻ trong tiểu khu này bất ngờ báo án, nói rằng một đứa trẻ hai tuổi đã bị mất tích.

Đáng lẽ ra, việc có người mất tích không liên quan gì đến chúng ta.

Thế nhưng khi cảnh sát đến điều tra thì lại không tìm thấy đứa trẻ bị thất lạc, hơn nữa còn bất ngờ phát hiện bên trong một gia đình ở tòa nhà B, có số lượng lớn thi thể động vật của hàng xóm đã mất tích trước đó, tất cả đều được đính trên tường...

Có nghi ngờ rằng chuyện này khả năng liên quan đến đứa trẻ bị thất lạc kia, khiến tất cả mọi người đều hoảng sợ.”

“……”

Ngụy Vệ không khỏi cau mày: “Có yếu tố siêu nhiên sao?”

“Vẫn không chắc chắn.”

Chú Thương lắc đầu: “Đội trưởng đang điều tra ở phía trước, ngươi đi qua đó là biết liền, ta đi hít thở không khí một chút.”

“Được.”

Ngụy Vệ đáp, đi đến một tòa nhà thấp, Diệp Phi Phi lập tức đi theo phía sau hắn.

Chú Thương kêu Diệp Phi Phi dừng lại: “Cô cũng đi theo sao?”

“Sao vậy?”

Diệp Phi Phi lập tức cảnh giác nhìn chú Thương, cũng là thực tập sinh, tại sao Ngụy Vệ lại có thể đi, cô thì không thể đi?

“Haha, không có gì, đi đi!”

Chú Thương chớp chớp mắt, miệng ngậm nửa điếu thuốc cười khà khà.

Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi người trước người sau đi về phía căn hộ, nhanh chóng nghe thấy tiếng phụ nữ đang kiệt sức khóc khàn giọng, "Con của ta, nó chỉ mới hai tuổi, tại sao ngươi lại độc ác như vậy, sao ngươi có thể nhẫn tâm làm hại nó..."

Người đàn ông mặc bộ đồ màu xám nhiều lần muốn lao vào trong căn hộ, nhưng hắn ta đã bị chặn lại và giận dữ hét vào mặt các nhân viên cảnh sát:

“Bắt tên khốn đó, tại sao mấy người không đi bắt hắn?

Mấy người không đi bắt người mà đứng đây chặn chúng ta làm gì?”

“……”

Ngụy Vệ khẽ lắc đầu, đi vòng qua đám người nhà đang tức giận, bước thẳng vào tòa căn hộ có cánh cổng sắt đổ nát.

Không biết có phải do tâm lý hay không, lập tức cảm thấy một luồng khí đen xộc thẳng vào mặt mình.

Phảng phất có một mùi hôi thối nặng nề trong không khí.

Hơi ổn định lại tinh thần, Ngụy Vệ từ cửa căn hộ bước vào.

Phòng khách của căn hộ sạch sẽ đến ngạc nhiên, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, sàn nhà cũng sạch không tì vết.

Nhưng mà, khi Ngụy Vệ và Diệp Phi Phi đến cửa phòng ngủ, liền lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kích động.

Mùi hôi thối nồng nặc, mạnh mẽ xâm nhập vào lỗ mũi.

Toàn bộ phòng ngủ không lớn, bởi vì rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng được kéo ra, dẫn đến ánh sáng có phần u ám.

Nhưng Ngụy Vệ thấy được trên tường của phòng ngủ này, đó là một bộ mẫu vật khá tráng lệ.

Một khung gỗ được đóng đinh ngay ngắn vào tường.

Nhưng bên trong những cái khung này, lại là hình dáng từng con vật, có to có nhỏ.

Tất cả bọn chúng đều được đóng đinh trực tiếp vào khung bằng một chiếc đinh dài, cho dù đó là con vẹt, con mèo, con chó chăn gia súc Border Collie hay một con thỏ lông trắng với đôi mắt đỏ nào đó, có tới hai mươi hoặc ba mươi con, đều bị hắn ta làm thành mẫu vật, treo trên bốn mặt bức tường của phòng ngủ.

Chỉ là có thể nhìn ra, cách làm của hắn ta rất cẩu thả.

Chỉ là một chiếc đinh đóng mạnh vào phần thân của vật mẫu, sau đó đính vào khung rồi treo lên tường.

Mặc dù chúng được sắp xếp gọn gàng, nhưng những vết thương và một số vết xước trên khung vật mẫu cho thấy, có lẽ lúc bị đóng đinh vào khung vật mẫu thì những con vật này vẫn còn sống, không biết đã phải vùng vẫy trong bao lâu, cuối cùng mới hoàn toàn chết đi.

Có lẽ vẫn chưa hoàn toàn chết khi bị treo lên, máu đỏ tươi từ khung vật mẫu chảy xuống, tạo thành một dải máu đỏ tươi.

Bây giờ chúng nó đã hoàn toàn tĩnh lặng.

Chỉ có đôi mắt đờ đẫn và khô khốc, kỳ dị nhìn thế giới đảo ngược này.

"Oẹ......"

Diệp Phi Phi đứng ngây ra một lúc, sau đó quay người lại và che miệng.

Ngụy Vệ ổn định lại tinh thần, nín thở, bước chậm vào trong.

Bên trong phòng, đội trưởng Âu Dương đang ngồi xổm trước chiếc giường đầy xác động vật trong phòng ngủ, vừa trầm tư vừa vẽ phác thảo trên giấy.

“Đàn ông nghiêm túc làm việc thật là đẹp trai……”

Trong lòng Ngụy Vệ không khỏi suy nghĩ, không dám lớn tiếng quấy rầy, cố ý hắng giọng một cái mới nhẹ giọng nói:

“Đội trưởng, chúng ta tới rồi.”

“……”

“Hở? Ừ ừ.”

Đội trưởng Âu Dương vội vàng đứng dậy, nhét tờ báo xổ số vẽ đầy ký hiệu vào ngực, thuận tay vuốt tóc một cái.

Tóc thẳng ra, cả người lập tức trở nên nghiêm túc, vô cùng có phong thái của một nhà lãnh đạo.

Chỉ là ký hiệu mà Ngụy Vệ nhìn thấy trong nháy mắt đó khiến hắn có chút ngẩn người.

Trong lòng không khỏi khen ngợi: Đội trưởng đúng là đội trưởng, ở một nơi tối tăm và đáng sợ như vậy, vẫn còn tâm trạng nghiên cứu vé số…

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.