Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Buôn Bán Tin Tức (2)

Phiên bản Dịch · 1209 chữ

Một giọng nói vang lên từ bên trong.

Khi nhìn kỹ, mới nhận ra đó là một người ngồi sau chiếc bàn ở trong cùng của khu nhà xưởng, ghế dựa vào tường.

Đèn trong xưởng rất mờ, nhất là cạnh chiếc bàn này, không một ngọn đèn nào được bật sáng.

Kể cả vào ban ngày, cũng có thể cảm thấy trong phòng tối như đang xế chiều về đông.

Người đàn ông hoàn toàn chìm trong bóng tối, hai chân gác lên bàn, một chân trong đó khảm nạm lấy một cái bàn đạp kim loại.

Ngay cả khi đang nói chuyện, hắn cũng không đứng dậy, chỉ nhìn thấy tàn thuốc đỏ trong bóng tối.

"Ngài là ông chủ Viên phải không?"

Ngụy Vệ lập tức nở nụ cười, chủ động bước tới, nói: "Đội trưởng Âu Dương bảo ta tới chỗ ngài để nghe ngóng một số chuyện. "

"Đứng im. "

Người ngồi sau bàn làm việc đột nhiên lên tiếng, rồi chậm rãi nói:" Cút về đi, ta không muốn giao dịch với ngươi. Hơn nữa, ngươi nên quay về nói với tên Âu Dương kia, cho dù muốn làm ăn với ta, cũng phải để lão Thương tới, ta sẽ không nói chuyện với tên nhóc lông còn chưa mọc đủ như ngươi. "

"Chuyện này ... "

Ngụy Vệ hơi khựng lại, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

Trong xưởng không biết đã trở nên im lặng từ lúc nào.

Khuôn mặt thờ ơ của những người công nhân, một số khuôn mặt trở nên tàn nhẫn dị thường, họ từ từ đứng dậy cùng con dao dính đầy máu trên tay.

Áp lực vô hình này khiến Diệp Phi Phi cảm thấy hơi căng thẳng, cô theo bản năng cúi sát vào Ngụy Vệ, lòng bàn tay đã chạm vào eo hắn.

“Đừng sợ.”

Ngụy Vệ nắm tay cô và nói: “Làm người phải biết lễ độ, sao có thể tùy tiện rút súng được?”

Diệp Phi Phi nhìn nụ cười tươi rói của hắn, vẻ hoảng sợ trên mặt không dễ dàng tiêu tan như vậy, nhưng cô vẫn buông bàn tay chuẩn bị rút súng xuống.

“Ha ha, chú Viên, ta hiểu quy củ.”

Ngụy Vệ lại cười rạng rỡ, thậm chí còn đổi cách xưng hô.

Hắn mỉm cười và nói với ông chủ Viên đang ngồi sau bàn: "Sở dĩ đội trưởng để ta đến là vì hiện tại chú Thương thực sự không thể phân thân ra, mà ta lại là người mới. Hơn nữa Đội trưởng Âu Dương cũng muốn ta tới làm quen với những người không thể đắc tội trong thành phố của chúng ta...

Uh, ở đây không tiện lắm, chúng ta có nên vào bên trong nói chuyện không?"

". . ."

Hắn vô thức bóp túi của mình, thứ bên trong túi cũng phồng lên.

Tàn thuốc sau bàn không tiếp tục sáng lên, trong bóng tối dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm Ngụy Vệ.

Bầu không khí trong toàn bộ xưởng thịt dường như đã đông cứng lại.

Chỉ có một mùi máu tanh nồng nặc, do áp suất trong không khí nên mùi vị đó cứ xộc thẳng vào mũi người ta.

“Vậy thì vào đi.”

Sau một hồi lâu im lặng, người ngồi sau bàn đột nhiên nói, “Ta cũng muốn biết, tên Âu Dương kia sao lại dám để một người trẻ như thế đến đây.”

Nhờ câu nói của hắn, bầu không khí áp lực trong nhà máy đột nhiên tan biến.

Từng người một ngồi im lặng và tiếp tục đối phó với những sinh mạng trong tầm tay một cách chậm rãi và âm thầm.

Gương mặt Ngụy Vệ đột nhiên nở một nụ cười: "Được, được rồi."

Sau đó, hắn quay lại và nói với Diệp Phi Phi: "Cô đợi ở đây, đừng gây rắc rối."

Da thịt căng thẳng của Diệp Phi Phi như thắt lại, cô kín đáo gật đầu với Ngụy Vệ, còn chớp mắt vài cái.

Ra hiệu cho hắn nếu gặp chuyện gì thì báo hiệu cho mình ngay lập tức

Ngụy Vệ phớt lờ đề nghị của cô, chắp tay cười nói với đám công nhân xung quanh:

“Xin lỗi mọi người, mọi người cứ làm việc của mình đi.”

Trong khi nói chuyện, hắn đi về phía nhà máy mà không hề đề phòng, chỉ thấy lão Viên què đang đứng dậy từ phía sau bàn làm việc.

Nhìn từ phía sau, hắn là một người đàn ông thấp bé, nhưng rất mạnh mẽ.

Hắn ta có mái tóc bù xù như chuồng gà, cùng chiếc tạp dề nhựa dính máu được buộc quanh người.

Mới đầu xuân, liền có thể nhìn thấy được vài con ruồi như đậu đen, không ngừng bay xung quanh hắn ta.

Hắn ta thậm chí còn không thèm quay lại nhìn Ngụy Vệ một cái, chỉ dựa vào chiếc nạng kim loại nặng nề bước vào phòng trong.

Đưa tay lên và ấn công tắc, một cánh cửa sắt nặng nề mở ra trước mặt.

Viên què nắm chặt cây gậy kim loại trong tay, quay đầu liếc nhìn Ngụy Vệ, cười như không cười gật đầu: "Vào đây với ta!"

Mãi đến lúc này Ngụy Vệ mới có thể nhìn rõ mặt hắn.

Chỉ thấy má hắn gầy hóp lại, râu rai xồm xoàm, mắt hắn có màu đỏ sẫm khác thường.

Các đường nét trên khuôn mặt rõ ràng là tướng mạo của người bình thường, nhưng lại lộ ra vẻ vặn vẹo và ngang ngược.

Đây là một loại khí chất vặn vẹo chỉ có thể được bồi dưỡng ra thông qua việc kìm nén nỗi oán hận sâu trong lòng một thời gian dài.

Ngụy Vệ như bị hắn làm cho sợ hãi, cổ hơi co rụt lại, gật đầu.

Viên què chống nạng nghiêng nghiêng bước vào căn phòng sau cánh cửa kim loại. Ngụy Vệ theo hắn đi vào, hắn cũng không thấy được tên Viên què ấn bất kì nút gì, nhưng cánh cửa kim loại phía sau hắn vẫn im lặng đóng lại, hoàn toàn nhốt hắn ở bên trong.

"Ha ha, ngươi rất to gan."

Tên Viên què bước đến chiếc sô pha đối diện cánh cửa nói: “Đến lão Thương năm đó cũng không dám theo ta đi vào bên trong như thế này.”

"Thật sao?"

Ngụy Vệ cười đáp, lấy một cây súng ngắn màu đen từ thắt lưng ra, đập mạnh vào đầu của tên Viên què.

Cú đánh này đủ mạnh đến nỗi tên Viên què ngã về phía trước gần như một khúc gỗ.

Ngụy Vệ di chuyển rất nhanh, hắn tiến lên một bước, nắm lấy cánh tay của tên Viên què, giơ chân đá chiếc nạng kim loại trong tay hắn xuống ghế sô pha, đầu hắn ta trực tiếp bị áp vào bức tường lát gạch.

Họng súng ngắm trực tiếp vào sau đầu tên Viên què, Ngụy Vệ cười lịch sự: "Chú Viên, ta có một số câu hỏi muốn hỏi ngài.

Nếu ngài không nói bất cứ điều gì, ta sẽ bắn nổ đầu của ngài nha...…”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.