Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhẹ Nhàng Hỏi Thăm (1)

Phiên bản Dịch · 1187 chữ

Thân thể tên Viên què đủ cường tráng, đầu óc choáng váng trong hai ba giây thì đột nhiên phản ứng lại.

Hắn thậm chí không thể tin được những chuyện đã xảy ra này. Chỉ là toàn bộ khuôn mặt hắn đều dán lên tường, thân thể bị gắt gao khóa chặt, sờ cũng sờ không được đồ, dùng cũng không dùng được. Sự xấu hổ cùng phẫn nộ khiến cho gân xanh trên cổ hắn đều nổ tung, cắn răng kêu lên:

"Tên khốn nạn, ngươi muốn chết?”

"......"

"Tại sao mấy câu đầu tiên của các ngươi đều luôn như vậy?"

Ngụy Vệ cười nói, khẩu súng trong tay vẫn chỉ vào đầu tên Viên què.

Ngụy Vệ đưa tay kéo cánh tay phải của hắn ta, đem hắn đang dán trên vách tường xoay một vòng, sau đó nặng nề ngã xuống sô pha.

Tiếp theo là đưa họng súng đến ngực hắn, cười nói: "Ta không thích dông dài, hỏi ngươi cái gì ngươi nói cái đó là được.

Nể mặt mới gọi ngươi một tiếng chú Thanh, không phải chỉ là một tên buôn tin tức ở địa phương rách nát sao?”

"......"

"Tên Âu Dương kia sao lại dám phái ngươi đến đây làm càn như vậy chứ?”

Tên Viên què cắn chặt răng.

Cũng không biết là gắng gượng, hay là tức giận, trong đôi mắt màu đỏ sậm của hắn giống như muốn chảy máu.

Hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm Ngụy Vệ, nói:

"Ngươi điên rồi, cũng đủ to gan, nhưng ngươi thật sự cho rằng ta có thể bị ngươi uy hiếp như vậy sao?

A, ngươi chỉ súng vào đầu ta, nhưng ngươi có biết hay không, chỉ cần ta hô một tiếng, ngươi cùng cô nàng kia đều sẽ..."

"......"

Ngụy Vệ nhíu mày, bỗng nhiên họng súng hướng xuống dưới, chỉ vào cái chân còn nguyên vẹn của hắn.

Tiếng súng nổ ra.

"Đoàn!”

Máu thịt nổ tung, đầu xương cùng với máu tươi văng ra bốn phía, tên Viên què gào thét rồi phát ra một tiếng kêu rên.

Tiếng gào thét chuyển thành tiếng rên rỉ là vì Ngụy Vệ kịp thời bịt miệng hắn ta lại.

"Đừng nói nhảm nữa.”

Ngụy Vệ nhìn thẳng vào những đường cơ bắp vặn vẹo đến cực điểm trên mặt tên Viên què, cùng với đôi mắt của hắn bởi vì đau nhức mà phủ đầy tơ máu.

Ngụy Vệ vẫn nhìn như vậy cho đến khi tên Viên què đã quen với cơn đau thống khổ kịch liệt xảy ra bất thình lình này, không còn vì quá đau đớn mà không khống chế nổi kêu ra tiếng, lúc này mới chậm rãi ngồi xổm xuống, nhặt vỏ đạn bên cạnh còn bốc khói xanh lên.

Vỏ đạn gần như làm đỏ ngón tay trong nháy mắt, nhưng hắn lại giống như không có tri giác, nhẹ nhàng nhoáng lên trước mặt tên Viên què, nói:

"Ngươi có biết loại đạn này không?

Mẫu đạn đặc chế năng lượng cao dòng Demon Hunt 1, chuyên dùng để săn ác ma.

Bên trong đầu đạn có thêm thuốc đông máu, có thể đem lại hiệu quả khắc chế khả năng lây nhiễm của ác ma.

Mã hiệu là Lục Ma, chúng ta đều gọi nó là Ruồi Đậu Xanh.

Tuy là hàng đặc chế nhưng lại là loại đạn rẻ nhất, hiệu quả cũng cực kỳ bình thường, thứ ta coi trọng ở nó chính là loại tác dụng khác.

Đặc quyền giết người!

Loại đạn này xuất hiện ở hiện trường gây án, ngay cả phòng cảnh vệ thấy cũng sẽ không điều tra, chỉ biết chuyển đến Hội Ngân Sách chúng ta.

Cho nên, ta diễn vở kịch này với ngươi, không phải bởi vì sợ những người bên ngoài. Chỉ là bởi vì ta là người tốt, không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà phải một hơi giết sạch bọn họ. Đương nhiên, nếu như ngươi không hợp tác, nhất định phải để ta giết sạch cũng không phải không thể..."

"......"

"Nhưng trước khi ta mở ra sát giới.”

Ngụy Vệ dời họng súng xuống, chỉ về phía hạ bộ của tên Viên què, nói: "Ta muốn hỏi ngươi một chút manh mối, trong tòa nhà chung cư phố Xú Thủy nằm phía Tây thành phố, xuất hiện một người bị lây nhiễm Tử Vong Ác Ma, sơ cấp, thời gian nhiễm bệnh hẳn là không dài, ngươi đã nghe nói qua chưa?”

"Ngươi..."

Trong lòng tên Viên què cơ hồ đều là một mảnh hỗn loạn, lại lần nữa sinh ra nỗi kinh hãi khó hiểu, nhưng rồi hắn ta đột nhiên trở nên thanh tỉnh.

Hắn ta cảm nhận được nòng súng còn nóng kia đang chỉ vào vị trí quan trọng của mình.

Mà hiện tại, cái chân vốn không có vấn đề của hắn, lúc này đang tản ra cơn đau nhức khiến hắn gần như choáng váng. Cái này khiến cho hắn gần như phát điên, thậm chí là sợ hãi, sợ hãi bộ phận này có thể cũng sẽ giống như một chân khác hay không. Nhưng loại sợ hãi cùng phẫn nộ vô cùng mãnh liệt này, khi nhận ra phát súng thứ hai của đối phương chỉ vào, hắn ép buộc mình phải tỉnh táo lại.

Hắn không cách nào tưởng tượng, tại sao dưới tay Âu Dương bỗng nhiên lại có một tên điên như vậy.

Nhưng nhìn nụ cười trên mặt người trước mắt này, hắn phát hiện người này hình như nói chuyện vô cùng... Chân thành!

Đó là một loại trực giác, một loại trực giác của người chuyên lăn lộn trong thế giới ác ma.

Khiến cho hắn nhận ra khí chất nào đó trên người Ngụy Vệ.

Trong thế giới này có đủ loại người, cùng với các loại tranh đấu không tưởng nổi.

Nhưng thông thường, ai càng điên hơn thì người đó sẽ giành phần thắng.

Hôm nay tên Viên què bỗng nhiên bị loại khí tức lạnh băng lại điên cuồng trên thân đối phương chế trụ.

Hiện tại hắn còn không cách nào có thể xác định được câu nói giết chết tất cả mọi người của đối phương có phải là lời nghiêm túc hay không, cũng không xác định được hắn thật sự có đủ thực lực mạnh mẽ như vậy hay chỉ là hù gạt. Nhưng từ nụ cười xán lạn của tên này, còn có ánh mắt tuyệt đối bình tĩnh kia có thể xác định được:

Hắn có thể giết chết mình, hoặc là hướng về đũng quần của mình bắn một phát, hắn tuyệt đối không bận tâm chuyện này.

"Chuyện đó ta..."

Tên Viên què thở sâu vài hơi, bỗng nhiên mở miệng muốn nói.

"Chờ một chút.”

Nhưng Ngụy Vệ lại đột nhiên cười cắt đứt hắn, sau đó ngón tay đặt trên tĩnh mạch sau cổ hắn.

Nụ cười trên khuôn mặt của hắn dịu dàng hơn, nói: "Nói đi!”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.