Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ Thi Mặc Váy Cưới (1)

Phiên bản Dịch · 1175 chữ

“Chú Viên đang nói gì vậy, tra tấn gì cơ?”

Sau khi xác nhận đã móc sạch tin tức từ miệng tên Viên què, nụ cười trên mặt Ngụy Vệ chợt buông lỏng đôi chút.

Chỉ là, hắn vẫn không có ý định buông tha, nhưng hơi do dự chút rồi mới tiếp tục cười nói: "Chỉ là ta vẫn còn có một vấn đề muốn xin thỉnh giáo, ba năm trước, có một gia đình ở thành Phế Thiết, tôn thờ Sinh Mệnh Ác Ma, đã từng bắt cóc nhiều trẻ em ở ngoại ô phía Nam thành phố để làm vật hiến tế, lấy lòng ác ma, sau đó gây nên một trận náo động rất lớn, ngươi biết được bao nhiêu về vụ án này? "

“Vụ án diệt môn tại khu phố số 15 sao?”

Vẻ mặt của tên Viên què ngẩn ra một lúc, ngơ ngác nói: "Chuyện này ta thật sự không biết, lúc đó ta không làm ăn về lĩnh vực này..."

“Vậy được rồi!”

Trong nháy mắt Ngụy Vệ có thể thấy được hắn không có nói dối, mỉm cười thu súng về, sau đó kéo chăn trên sô pha bên cạnh qua.

Lau vết máu dính trên họng súng trước, sau đó lau mồ hôi lạnh trên đầu tên Viên què.

Hắn cười như thể sự việc thẩm vấn và nổ súng vừa rồi đều chỉ là ảo giác, hai người chỉ là đang cùng nhau uống trà chém gió vui vẻ rồi nói với tên Viên què: "Ta sẽ điều tra manh mối ở nơi này trước, sau đó nếu có gì không hiểu, sẽ đến xin thỉnh giáo chú Viên."

Tên Viên què nghiến răng, nhưng vẫn giữ im lặng.

Ngụy Vệ hỏi rõ địa chỉ xong, mỉm cười đứng thẳng người lên, nhét vỏ đạn vào túi, sau đó móc ví ra.

“Ta hiểu rõ quy cũ.”

Hắn chọn từ trong đó một tờ mệnh giá mười đồng sặc sỡ, nhét vào tay tên Viên què rồi nói: "Thù lao."

Tên Viên què nhìn tờ giấy bạc gần như là coi thường này, lồng ngực không ngừng phập phồng.

Nhìn thấy Ngụy Vệ thật sự xoay người dường như muốn rời đi, hắn đột nhiên nói: "Chờ đã...

Sao ngươi chắc chắn tụi này có manh mối liên quan?”

“……”

“?”

Ngụy Vệ quay đầu lại hiếu kỳ nhìn hắn, cười nói: “Ta không chắc nữa.”

Hắn nói với vẻ mặt thành khẩn, nhìn vết thương đã ngừng chảy máu của tên Viên què nói: "Ta chỉ không quan tâm đến việc thủ tiêu ngươi mà thôi."

Trong phút chốc, máu nóng dâng trào.

Tên Viên què nhìn Ngụy Vệ thực sự đi về phía cánh cổng kim loại, hoàn toàn đưa lưng về phía mình.

Nỗi nhục nhã khi bị trêu đùa, sự phẫn nộ vì bị coi thường và nỗi sợ hãi khi bị ác ma để mắt đến, tất cả cùng lúc ùa vào tâm trí.

Hắn duỗi cánh tay ra, run rẩy nắm lấy cây nạng trong tay.

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ngụy Vệ, các cơ trên mặt méo mó, nhấp nhô như giun đất.

Trong xưởng, những công nhân đang bận rộn, lúc này đều đã đứng dậy.

Họ mang theo nhiều loại dao và móc sắt rỉ sét trên tay.

Một số người còn mang theo một cái đầu gà đã bị chặt đứt đang không ngừng ngỏ nguậy, nhìn về Ngụy Vệ bước ra từ trong cánh cổng kim loại bằng ánh mắt lạnh đạm mạc lại tê dại, thậm chí có người mắt đỏ như máu, trong tay đã cầm một chiếc cưa điện với bánh răng dữ tợn lên.

Mà phía sau hắn, khuôn mặt Diệp Phi Phi trắng bệt……

Đồng thời còn đang giẫm lên một người đàn ông hung dữ, dùng sức bám vào cánh tay của hắn, chĩa súng cảnh giác xung quanh.

Văn phòng của tên Viên què cách âm không tệ.

Nhưng Ngụy Vệ thậm chí không chút che giấu tiếng súng, đủ để bọn họ nghe thấy.

Ngụy Vệ không coi ai ra gì bước ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười, gật đầu cười với công nhân trong nhà xưởng.

Đợi cho Ngụy Vệ sắp va phải người đầu tiên chặn trước mặt hắn, không khí trong xưởng đã đông cứng đến cực điểm.

Khuôn mặt vốn đã lo lắng của Diệp Phi Phi tái mét, các đốt ngón tay đang cầm súng đều cứng lại.

Nhưng cũng vào lúc này, đằng sau cánh cổng kim loại, giọng nói yếu ớt của tên Viên què vang lên:

“Để bọn họ đi.”

“……”

Những công nhân đứng trước mặt Ngụy Vệ nhìn nhau, sau đó âm thầm tránh sang một bên.

Ngụy Vệ đi lướt qua mấy công nhân, mỉm cười quay đầu nhìn lại văn phòng nói: "Chú Viên, tạm biệt."

……

“Đáng sợ quá đi.”

Mãi đến khi ngồi lên chiếc xe Jeep của Ngụy Vệ và rời khỏi khu xưởng này, Diệp Phi Phi mới thở phào nhẹ nhõm: "Những người đó, xem ra những người đó thật sự dám giết người, ta... Ta sẽ báo cáo lại với phòng Cảnh vệ, họ... họ đáng sợ quá."

“Cái gì?”

Ngụy Vệ kinh ngạc, quay sang Diệp Phi Phi nói: "Ngươi báo cáo người ta làm gì?"

Diệp Phi Phi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngụy Vệ, chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

"Rắn có đường rắn, chuột có đường chuột.

Dư nghiệt của Giáo Hội Mười Hai Vị Thần quá lớn, sau khi loại trừ những người đã được Hội Ngân Sách chiêu mộ cùng một số đoàn giáo hội lang thang đào tẩu khỏi vùng hoang dã tiếp tục truyền đạo, những giáo sĩ và tín đồ còn lại vẫn là một con số khổng lồ, bọn họ bị phân tán, ở lại trong thành phố này, không gây ra rắc rối là đã tốt lắm rồi, nếu cứ yêu cầu họ phải hoàn toàn giống như những người bình thường thì đó mới là chuyện không thực tế, tất nhiên sẽ tạo thành cục diện hỗn loạn.

Thực ra, ta có thể hiểu cho cách làm của đội trưởng Âu Dương và những người khác, trong vài thập kỷ qua bọn họ mới chính là những người đã nỗ lực làm việc để chống lại hỗn loạn cùng ác ma, nếu muốn đảm bảo sự yên ổn của thành Phế Thiết, nhất định phải thỏa hiệp hoặc thậm chí hợp tác với những người như vậy ở một mức độ nào đó."

“……”

“Ngươi……”

Diệp Phi Phi có chút khó hiểu nhìn Ngụy Vệ: "Ngươi hỏi được chuyện mà ngươi muốn hỏi rồi sap?"

“Đúng vậy.”

Ngụy Vệ nói: “Chú Viên là một người rất tốt, chú ấy đã kể cho ta tất cả những manh mối mà chú ấy biết ngay khi ta hỏi.”

“Ah, cái này……”

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuảĐàoNhỏ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 91

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.