Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thành Phế Thiết (2)

Phiên bản Dịch · 1440 chữ

Lúc đi qua trung tâm thành phố, hắn cố tình rẽ vào một góc và nhìn khu chung cư thấp bé từ xa.

Khu chung cư này chỉ khoảng ba tầng, lọt thỏm trong những khu nhà cao tầng xung quanh.

Trông bên ngoài thì đó chỉ là một toà nhà bình thường, tối đen như mực, không có đèn điện, mà hình như cũng chả có ai ở.

Nguỵ Vệ chạy chậm lại, âm thầm đánh giá tòa nhà này, trong mắt hắn có một cái bóng người vụt qua.

Ngay sau đó, hắn tăng tốc, nhanh chóng rời đi.

Mười phút sau, chiếc xe Jeep dừng lại trước một toà nhà không đáng chú ý ở thành Phế Thiết.

Nhìn vào địa chỉ, đây là căn cứ của đội chuyên xử lý những chuyện thần bí ở thành Phế Thiết.

Nhưng so với sự thần bí và quái dị của công việc mà họ đảm nhiệm, toà nhà này rõ ràng là quá bình thường.

Khi Nguỵ Vệ bước vào căn cứ, hắn nhìn thấy một cảnh tượng ấm áp.

Ở cổng vào có một tấm biển nhỏ với các ký tự đen trên nền trắng: Tổ chức bảo vệ môi trường thành Phế Thiết.

“Bảo vệ môi trường?”

Nhìn tên căn cứ nhỏ, Nguỵ Vệ liền hiểu sơ về những đồng nghiệp ở nơi này.

Do nhu cầu về bảo mật an ninh, các đội đóng quân ở từng thành phố khác nhau sẽ chọn cách nguỵ trang cho riêng họ. Không có quy chuẩn hay yêu cầu bắt buộc nào cho việc ngụy trang, vậy nên các đội có thể chọn cách cho riêng mình. Nhờ vào đó họ có thể thể hiện cái màu sắc riêng, muôn màu muôn vẻ, loại hình nào cũng có.

Có người ngụy trang thành công ty bảo vệ, thể hiện ý chí bảo vệ mạnh mẽ.

Có người thị đóng giả làm cơ quan thám tử, họ có mong muốn rất lớn về việc tìm hiểu về những điều siêu nhiên.

Có người giả danh hiệp hội thợ săn, coi trọng tiền thưởng hơn danh dự.

Ngoài ra, hắn còn nghe nói có người ngụy trang thành lò mổ, mà đội của bọn họ lại đứng đầu danh sách săn sinh vật siêu nhiên hàng năm…

Còn căn cứ nhỏ trước mặt đây lại có tên là tổ chức bảo vệ môi trường, có thể hiểu theo nghĩa đen là:

Họ chỉ quan tâm đến những thứ nhảm nhí?

Nguỵ Vệ nhẹ nhàng thở dài, bước qua cửa kính trông có vẻ hiện đại, nhìn đơn vị mà mình sắp gia nhập.

Bên trong là sảnh tiếp tân, phía sau là chiếc bàn hình vòm trống không.

Đi ngang qua sảnh báo án là một cái sân nhỏ, trong sân có hai người đang chơi bida bằng sào.

Một gã có râu quai nón, nhưng trên đầu thì không một cọng tóc.

Người còn lại có mái tóc dài đen mượt, buộc đuôi ngựa dài ở sau đầu, da dẻ mịn màng, dung mạo tuấn tú.

Nguỵ Vệ nhìn vào ngực và đũng quần của hắn ta, nghĩ rằng ánh nhìn của mình có lẻ không giống lưu manh.

Bên cạnh hắn ta là một gã đàn ông nặng ít nhất ba trăm cân, ngồi xổm trước bếp lò quạt lửa, trên đó có một cái nồi đầy thịt.

Chính là bọn họ.

Nguỵ Vệ nghĩ đến chỗ tài liệu mà mình đã xem, âm thầm gật đầu.

Sau đó hắn lịch sự nở một nụ cười, nghiêng người qua nói với gã râu quai nón: “Ta…”

“Có chuyện gì thì ra văn phòng, chỗ chúng ta không thu đồng nát, cũng không đào mương thối.”

“À, ta không nói chuyện này, ta tìm đội trưởng Âu Dương.”

“Tìm đội trưởng Âu Dương à?”

Người đó thấy Nguỵ Vệ kêu thẳng tên đội trưởng, biểu cảm nhanh chóng nghiêm túc trở lại: “Đi đòi nợ xong mới về!”

“?”

Nguỵ Vệ cảm thấy hình như mình đã biết nhiều hơn về gã đội trưởng Âu Dương này.

Hắn lắc đầu cười, cao giọng hơn, đáp lại một cách trịnh trọng: “Ta là Ngụy Vệ, đến để báo danh.”

“Báo danh?”

Gả râu quai nón hơi ngạc nhiên, không chơi bida nữa, đánh giá Nguỵ Vệ một hồi rồi nói: “Người mới được điều đến đây là ngươi à?”

Ngay khi nói ra lời này, gã đẹp trai đang chơi bida cùng tên râu quai nón cùng gã mập đang ngồi nấu thịt bên bếp lò cũng kinh ngạc nhìn qua, ánh mắt tò mò quan sát Ngụy Vệ, không ngừng đánh giá hắn.

Nguỵ Vệ cười với bọn họ rồi gật đầu: “Đúng vậy, chào các tiền bối.”

“Trời ơi…”

Gã râu quai nón quét mắt qua chiếc áo có hơi sờn rách và gương mặt non nớt của Nguỵ Vệ, tựa như thấy được vẻ kinh ngạc từ đáy mắt hắn, gã lập tức che giấu nó, sắc mặt dịu đi, cười cười bắt tay với Nguỵ Vệ rồi nói: “Thật ngại quá, không ngờ ngươi lại trẻ như vậy. Ta nghe đội trưởng nói ngươi sẽ đến đây, ngươi ở đây chờ một chút, ta ra phòng làm việc gọi hắn về cho ngươi…”

Nguỵ Vệ khách khí nói: “Không sao, hay ngài cứ chơi trước, ta tự đi nhé?”

“Không được.”

Gã râu quai nón lắc đầu, hắn mím môi, cầm cái cây đi về phía cuối sân.

Trên bậc cửa có một cái phòng làm việc đang đóng lại, gã râu quai nón nghe lén một lúc thì đẩy cửa vào:

“Đội trưởng có ở đây không?”

“A…”

Bên trong truyền ra tiếng hét chói tai của phụ nữ.

Trong nháy mắt, trong phòng làm việc có âm thanh hỗn loạn, chiếc áo lót màu hồng của phụ nữ bị ném vào đầu của gã râu quai nón.

“?”

Nguỵ Vệ thấy vậy thì ngẩn người: “Ban ngày ban mặt, mấy người…”

“Ai nha, ai nha, làm gì vậy làm gì vậy…”

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc bộ vest lịch sự, mái tóc hoa râm và cặp kính gọng vàng bước ra khỏi văn phòng. Hắn ta đẹp trai tuấn tú, ấn tượng đầu tiên của người khác đối với gã là đẹp trai ngoài sức tưởng tượng, khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông tuấn tú như vậy, khi còn trẻ sẽ có sức quyến rũ như thế nào.

Tuy nhiên, kẻ có ngoại hình đẹp đẽ như gã đang cảm thấy xấu hổ, vừa đi vừa kéo khóa cửa trước, phàn nàn với gã râu quai nón đang cười toe toét, "Ngươi đừng làm như vậy nữa, ta già rồi, chịu không nổi."

Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Ngụy Vệ đứng ở trong sân, trên mặt mang theo ý cười.

"Ngươi có phải là tiểu Ngụy mà bộ phận nhân sự đã điều tới không?"

Hắn ta cười và nói, "Tên của ta là Âu Dương Gian, là đội trưởng của nơi này, đợi ngươi rất lâu rồi."

Nguỵ Vệ ngẩng đầu, thấy phía sau hắn ta có một người phụ nữ với thân hình đẫy đà đang đứng đó.

Thái độ lười biếng, trang điểm đậm, mặc chiếc váy trắng gần như trong suốt, cô lười biếng quay đầu đi ra ngoài bằng cửa sau.

Ngụy Vệ lập tức biết được vừa rồi đội trưởng đang làm gì.

Thay vì bắt tay, hắn lùi lại một cách thận trọng, giơ ba ngón tay lên và chào.

"Xin chào, đội trưởng.”

". . ."

Đội trưởng Âu Dương cũng tỉnh táo lại, xấu hổ thu tay lại, xấu hổ nói: "Được rồi, được rồi, đi theo ta."

Thay vì đưa Ngụy Vệ vào căn phòng phía sau, hắn lại đưa Ngụy Vệ trở lại đại sảnh sân trước.

Hắn ta mở cánh cửa bên hông rồi ngồi xuống, lấy khăn lau tay, đeo kính đọc sách.

Sau đó hắn ta mới mở tài liệu mà Ngụy Vệ đem tới, sau khi xem xét một lát thì không ngừng gật đầu:

"Được, được.

Nguỵ Vệ, 19 tuổi, học viên thứ mười ba của trại huấn luyện Đông Sơn Đằng Xà.

Đánh giá tốt nghiệp là A-."

Lời đề cử của giáo quan: Học viên xuất sắc cả về nhân phẩm lẫn thành tích học tập, tốt bụng, rụt rè, nghiêm túc và tỉ mỉ trong công việc, văn minh, kỷ luật..."

". . ."

Ngụy Vệ sửng sốt, sau đó thành khẩn gật đầu: "Đúng, chính là ta."

Bạn đang đọc Tinh Hồng Giáng Lâm (Bản dịch) của Hắc Sơn Lão Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tgk02
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 190

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.