Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao trung Long Phủ

Tiểu thuyết gốc · 2083 chữ

Z thành,Trường cao trung Long Phủ, một trong ba ngôi trường cao trung nỗi tiếng nhất thành phố Z, là cái nôi trong nền giáo dục văn hóa của thành phố.

Đây là ngôi trường mà Trần Tâm theo học.

Được xây dựng cách đây hơn 60, ngôi trường rất nhanh trở thành một nơi chuyên đào tạo các hạt giống tốt, với tỉ lệ học sinh đậu đại học 100%.

Hôm nay ngày 1/2 năm XXX617, là ngày tựu trường, chào mừng các tân sinh và lão sinh trong năm học mới.

Trần Tâm là học sinh của lớp 12A1, với thành tích số 1 thành phố, lớp phó học tập là vị trí mà hắn năm nào cũng đảm nhận.

Có lẽ vì trí nhớ ở Trái Đất hay một năng lực nào đó khi hắn xuyên qua Lam Tinh, khiến hắn học rất giỏi.

Trở lại trường cũ, nhìn những gương mặt học đệ, học muội tâm tình Trần Tâm có chút ngổn ngang.

Ngôi trường này rất rộng, mỗi lớp có hơn 40 học sinh lại hơn 50 lớp học, cả thảy cũng hơn 2000 người.

Nhân số đông đảo trong mạt thế không khiến nơi đây thành chổ an toàn, mà biến thành địa ngục thảm khóc.

Những cô cậu quen với xa hoa, chưa từng động tay đến việc nhỏ thì làm sao có dũng khí đối mặt với zombie.

Khi năng lượng triều tịch, gần một nữa nhân số hóa thành zombie, rất nhiều người không kịp phản kháng mac mất mạng, nhiều người chỉ biết chạy trốn chứ không có ý định đánh giết một con zombie nào.

Bước vào cổng trường, Trần Tâm nhìn lấy từng sự vật mà thổn thức, tất cả rất quen thuộc lại rất xa lạ, hắn như có cảm giác mấy đời không gặp.

Nhưng mà, hình ảnh ngôi trường lúc này cứ trùng lập với khung cảnh đổ nát khi mạt thế, dường như nhắt nhở hắn không quên sự tàn khóc.

Đi chậm bước chân, trong đầu Trần Tâm thỉnh thoảng lại nghe thấy âm thanh le hét, tiếng kêu cứu, tiếng van xin, tiếng khóc nức nỡ, tiếng gậm nhắm huyết nhục của những người từng là đồng học khiến người ta cảm thấy buồn nôn cùng sợ hãi.

Đã 10 năm trôi qua, nhưng ký ức về những ngày đầu mạt thế tại Long Phủ, Trần Tâm vẫn nhớ như chuyện vừa xảy.

-" Ta đúng là chưa quên được a!....Mỗi người có cuộc sống riêng, có cơ hội riêng. Kiếp trước ta chọn một sống vô ưu vô lo, nhưng lại vô sức chống cự trước mạt thế, kiếp này có cơ hội nhất quyết không để mình nuối tiếc điều gì".

Trần Tâm có chút tự giễu lầm bầm.

Đi từ cổng vào sân trường, Trần Tâm ngắm nhìn từng cảnh vật, hắn muốn khắc sâu vào tâm thức, hắn muốn khoảng khắc tốt đẹp này sẽ mãi là thiên thu.

Chợt,

Chát!.

Một âm thanh rõ to vang lên, đó là sự tiếp xúc của bàn tay và thịt.

Phải biết, con người được cấu thành từ vô số tế bào, mỗi tế bào là vô số phân tử , mỗi phân tử được cấu thành từ vô số nguyên tử.

Mà nguyên tử là đơn vị cơ bản của vật chất chứa một hạt nhân ở trung tâm bao quanh bởi đám mây điện tích âm các electron. Hạt nhân nguyên tử là dạng gắn kết hỗn hợp giữa các proton mang điện tích dương và các neutron trung hòa điện, ngoại trừ trường hợp của nguyên tử Hydrogen, với hạt nhân ổn định chỉ chứa một proton duy nhất không có neutron. Electron của nguyên tử liên kết với hạt nhân bởi tương tác điện từ và tuân theo các nguyên lý của cơ học lượng tử. Tương tự như vậy, nhóm các nguyên tử liên kết với nhau bởi liên kết hóa học dựa trên cùng một tương tác này, và tạo nên phân tử.

Chính vì thế, chúng ta chưa bao giờ chạm được nhau bởi vì giữa các nguyên tử luôn có khoảng cách, khoảng cách giữa các hạt electron, khoảng cách giữa proton và electron, đấy là những khoảng cách mà chúng ta không vượt qua nỗi.

Ấy vậy mà, một cú vỗ lưng của người tới, khiến Trần Tâm cảm giác được đâu mới là không giới hạn.

Hắn cảm nhận được sự nóng rát từ lưng truyền tới, cái nóng rát xuyên qua lớp áo đánh thẳng phần lưng, cái nóng rát xé tan đi những mỹ hảo, những vui sướng khi trở lại trường và cái nóng rát ấy cũng thiêu đốt lên lữa giận trong người hắn.

-" Bà mẹ! Thằng chó nào?".

Trần Tâm trong lòng gào thét.

Ánh mắt phun lữa, Trần Tâm quay phắc ra sao tìm kẻ đánh lén, nhưng mà trong tầm mắt hắn lúc này lại chẳng thấy ai.

Cùng lúc đó, một thiếu nữ chừng 1m5 dùng sức xà vào lòng Trần Tâm, khóc bù lu, bù loa lên tiếng.

-" Huhu....Huhu....Tên đáng ghét này, ngươi bị bệnh cũng không nói cho ta biết !...Ngươi có còn coi ta là huynh đệ không ?....Huhu.... Trần Tâm tên chết bầm này!....".

Am thanh nức nở, pha chút hờn giỗi cùng làm nũng, Trần Tâm nhìn nữ nhân trong ngực không khỏi cười khổ, bây giờ hắn mới hiểu ra là ai làm a.

Thiếu nữ tên là Quý Tiểu Manh, thiên kim của tập đoàn khoáng sản lớn nhất thành phố Z, nàng cũng là bạn nối khố của hắn. Nhà hắn và nhà nàng đối diện nhau. Từ nhỏ đã chơi thân với nhau, thời gian nàng ở nhà hắn có khi còn nhiều hơn ở nhà của mình.

Tiểu Manh cao 3m bẻ đôi, không thừa không thiếu, thân hình nhỏ nhắn, gương mặt ngây thơ cùng quả đầu buộc tóc hai đuôi dễ khiến người ta lầm tưởng nàng là một cô thiên sứ nhỏ. Nhưng ít ai biết, đằng sau gương mặt ngây thơ lại là một cái tiểu ma nữ.

Nàng sở hữu một cái mỏ hổn hơn người, một đôi mắt gợi đòn cùng một tư tưởng khá hâm. Tuy dáng người nhỏ nhắn nhưng lại khỏe hơn người, ít nhất mạnh hơn hắn khi trước mạt thế xảy ra. Hắn cũng không nhớ mình chơi chung với nàng là sợ nàng đánh hay thật sự muốn cùng nàng làm bạn nữa.

Nhưng, khi con người mất đi thứ mình đã có người ta mới biết quý trọng.

Mạt thế, lúc đó hắn cùng Tiểu Manh mắc kẹt trong trường học, cả hai cũng cố gắn tìm đường thoát khỏi nơ này, nhưng trong một cuộc chiến đấu do đỡ đòn hộ hắn mà nàng bị zombie cắn. Biết mình không sống được lâu, càng không muốn mình trở trành zombie đi hại người, nàng chọn cách cực đoan nhất, tranh thủ thời gian mà thần trí còn minh mẩn nàng nhảy vào biển lữa mà tự vẫn.

Trần Tâm ôm Tiểu Manh vào trong ngực, ánh mắt nhìn về phía nàng, hít lấy mùi hương từ mái tóc của nàng, nhẹ tay gạt đi nước mắt lăng trên má.

Trần Tâm đang định mở mồm an ủi thì một làn gió thơm đến gần, cảm xúc mát lạnh từ đôi môi ập đến, khiến hắn có chút ngỡ ngàng.

Chẳng biết khi nào Tiểu Manh đã leo lên người hắn, hai chân kẹp eo, đôi tay ôm lấy đầu đưa nụ hôn thắm thiết cho hắn. Mùi thơm nhẹ, từ miệng của Tiểu Manh truyền vào khiến hắn say đấm, đây là làn đầu hắn bị cưỡng hôn, tuy có chút khó chịu nhưng khoái cảm lại tăng gấp bội.

Như chưa được thỏa mãn, chiếc lưỡi bé xinh của Tiểu Manh lại luồng lách, ý định cạy mở hàm răng của Trần Tâm, mà Trần Tâm lúc này lại có chút khó xử.

Hắn biết mình chưa từng yêu QuýTiểu Manh, cảm giác khi ở cạnh nàng chỉ đơn thuần là huynh muội, là nuối tiếc, là thương hại....vì những chuyện kiếp trước xảy ra với nàng.

Không giống như Thu Nhi hay Nhiên Nhi, hắn có kiếp trước trãi qua chung sống với các nàng, hắn biết hai nàng yêu hắn bao nhiêu, sẵn sàng vì hắn mà sinh tất cả. Còn Tiểu Manh hắn lại không chắc Tiểu Manh sẽ còn yêu hắn trong khi hắn lại chẳng yêu riêng nàng.

Dường như phát hiện nội tâm đang phân vân của Trần Tâm, Tiểu Manh thả đầu hắn ra, đôi mắt thăm tình ước át nhìn hắn đạo:

-"Ngươi không cho ta một cơ hội sao?".

-"Ta không xứng với ngươi! Cần gì phải lao vào đây?".

Trần Tâm ánh mắt trốn tránh đạo.

Hắn thật sự rất sợ, sợ nhìn vào đôi mắt u oán ấy, hắn sợ nội tâm lại mềm lòng đồng ý rồi lại không làm được.

Nghe được câu trả lời của Trần Tâm, Tiểu Manh ánh mắt có chút ảm đạm, từ nhỏ đã chơi chung nàng làm sao không biết hắn không yêu mình hoặc có lẻ không chỉ yêu riêng mình mà còn nhiều người khác.

Nhưng nàng yêu hắn, yêu hắn rất nhiều, sao cam tâm từ bỏ đây.

Lấy hết dũng khí, nàng lần nữa nhìn vào mắt hắn, giọng run run, nức nở nói.

-" Ta không muốn làm cả, thâmh chí không danh không phận, ta chỉ muốn bên ngươi! Trần Tâm ! Không lẽ, ngươi không cho ta được một phần trong tim ngươi sao!."

Lần này, lời nàng nói dường như có tác dụng, Trần Tâm ngẩn người nhìn nàng. Nhìn đôi mắt ửng đỏ của nàng nay đã thiếu sự vui đùa mà thay vào đó là nghiêm túc cùng quyết liệt. Hắn tin tưởng đây là từ nội tâm nàng mong muốn. Trong miệng bất tri bất giác khẻ nói.

-" Ta! Lại có đáng để ngươi làm vậy không?".

-" Có!".

Tiểu Manh rất nhanh trả lời, âm thanh có chút nức nỡ nhưng kiên định và nghiêm túc lại không thiếu.

Nàng nói xong, mắt vẫn thâm tình nhìn Trần Tâm, nhìn ngương mặt mà mình ngày nhớ đêm mong, đợi chờ câu trả lời của hắn. Có chút thấp thỏm cùng bất an.

Chợt,

Một cánh môi ập tới, hơi thở nam tính khiến nàng suýt ngạc thở, đôi môi kia tham lam nhấm nháp đôi môi xinh xắn của nàng, một thứ trơn tuộc như con lươn, cạy mở hàm răng, nhanh chống chui vào trong khoang miệng, quấn quýt cùng chiếc lưỡi đinh hương của nàng.

Tiểu Mảnh cảm giác say xẩm mặt mày, có chút hueng phấn cùng khô nóng, cũng là hôn nhưng khoái cảm lại hơn xa khi nàng chủ động, đôi môi kia rất tham lam, liên tục khấy đảo chiếc lưỡi, cướp lấy nước bọt nàng trong khoang miệng nàng.

Như chưa thấy đủ, chủ nhân của đôi môi còn dùng tay nâng mông nàng lên nàng nào hơn hắn, để cho hắn dễ dàng mút lấy nước bọt từ trong miệng nàng.

Nàng cũng bắt đầu trút trắc đáp trả, môi lưỡi đang xen, đôi trẻ như muốn hòa vào nhau.

Người hôn Tiểu Manh không ai khác, đó là Trần Tâm. Tiểu Manh đã nói đến thế hắn cũng không càn phụ lòng nàng, bây giờ hắn chưa cho nàng danh phận, nhưng 1 năm sau đó khong là vấn đề gì khó.

Nụ hôn kéo dày chừng 5 phút, Tiểu Manh đã có chút thoát lực, hai người nhẹ tách ra, nước bọt tạo thành sợi chỉ bạc nối liền hai đôi môi. Trần Tâm nhìn Tiểu Manh thâm tình đạo.

-" Ta không dám hứa sẽ yêu chỉ riêng ngươi, nhưng ta dám hứa khi bên ta, mọi điều tốt đẹp nhất ta có thể làm, ta sẽ làm cho ngươi!".

Nghe được câu trả lời của Trần Tâm, Tiểu Manh vui mừng không thôi, nàng dùng sức ôm chặt hắn, má đỏ tận mang tai, đầu tựa sát ngực không dám nhìn hắn.

Trần Tâm thấy thế cũng cười lên, hai tay ôm lấy nàng, một tay đỡ mông nàng, một tay xoa lưng nàng, cất bước, đi về phía phòng học của hai đứa.

Bạn đang đọc Tinh Không Dã Vọng Truyền sáng tác bởi conbotulaunam
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi conbotulaunam
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.