Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ghen ghét thành hận

Phiên bản Dịch · 2454 chữ

Tương Quân? Cô... sao cô lại ở đây.

Đây là đâu?

Lâm Tố Tâm vặn vẹo giãy giụa trong tuyệt vọng trên mặt đất, vẫn là không thể có bản lĩnh thoát ra khỏi dây thừng trói ở cổ tay và mắt cá chân .

Người trói cô chặt như vây nhất định là một kẻ bắt cóc chuyên nghiệp,sợi dây vòng qua cổ vắt ngang ngực vài vòng rồi cuốn vào cánh tay và đùi của cô ấy cho đến khi chúng đè lên cổ tay và mắt cá chân của cô, không chỉ làm cô không thể nhúc nhích, hơn nữa gần như hít thở không thông.

Miệng vết thương sau đầu cô ,đang chảy máu rất nhiều, kịch liệt đau đớn ập đến, khiến cô một trận choáng váng.

Nhậm Tương Quân đứng trước mặt cô

năm bước , từ trên cao nhìn xuống sự xấu xí của cô khi đang vặn vẹo, ánh mắt vui sướng khi xem trò hề , tựa như đang nhìn một con thú bị thương không làm gì được.

Cô t được trang điểm thanh tú trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, đôi mắt hình quả hạnh to và sáng ,sống mũi cao và lông mày lá liễu cong vút ,trông cô ta như 1 tiểu mỹ nhân thanh tú và tràn đày sức sống .Nhưng trong đôi mắt ấy lại chứa sự lạnh lùng như băng ngàn năm .

“Tương quân? Mau tới giúp tôi mở trói .”

Nhậm Tương Quân cười lạnh một tiếng : “Lâm Tố Tâm, cô quả nhiên ngốc đến làm người chịu không nổi, cô cho rằng là tôi tới cứu cô?”

Động tác chật vật của Lâm Tố Tâm dừng lại một giây đồng hồ, cô ngẩng lên với gương mặt thanh tú uyển chuyển, nhưng giờ phút này lại dính đầy bùn đất cùng mồ hôi, mở to hai mắt nhìn, nhìn Nhậm Tương Quân, nói: “Tương quân? Cô……”

“Đúng vậy ,là tôi cho người đem cô qua đây.”

Nhậm Tương Quân mỉm cười nói: “Giống như hắn đối với cô còn không quá dịu dàng ôn nhu, xem cô bị thương như vây, tôi liền an tâm rồi.”

Lâm Tố Tâm không dám tin tưởng mà mở to hai mắt nhìn, mất máu nghiêm trọng khiến tầm mắt cô có chút mơ hồ không nhìn rõ, giọng nói cùng diện mạo rất giống Nhậm Tương Quân, nhưng giọng điêu lạnh lùng , khóe môi cười lạnh khi mỉa mai cô, như là một người xa lạ, như một ác ma.....

“Tương quân,cô muốn làm cái gì?!

Cô mau thả tôi ra, buổi chiều tôi còn phải ngồi máy bay đi nước Mỹ, cô trói tôi ở chỗ này.Giáo viên bọn họ tìm không thấy tôi khẳng định sẽ báo cảnh sát.

Nhậm Tương Quân cong cong khóe miệng, cười nói: " Cô không cần lo lắng, sẽ không có người báo cảnh sát đâu ,cũng sẽ không có người tới tìm cô. Nếu cô giáo Từ hỏi tới, Hàn Duệ sẽ nói với cô ấy, cô đã để quên đàn piano trong trường học,trước khi máy bay cất cánh quay lại đây tìm.”

“Tôi đang ở trường học?” Lâm Tố Tâm cố nén choáng váng , nhìn lại chung quanh hoàn cảnh, lúc này mới miễn cưỡng nhận ra, căn phòng này là kho chứa đồ ,phía sau phòng học piano của trường .

Nhậm Tương Quân nói: “Thế nào? Nhận ra không ? Đây là nơi cô thích chơi piano nhất a!.

Làm cô chết ở chỗ này, còn có nhiều đàn chôn cùng cô , tôi đối đãi với cô không tệ chứ?”

Lâm Tố Tâm ngừng nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Cô…… Cô muốn làm cái gì? Cô tưởng…… Cô tưởng……”

Nhậm Tương Quân dù bận vẫn ung dung mà ôm ngực đứng sang một bên, nhìn Lâm Tố Tâm sắc mặt từ xanh chuyển thành trắng bạch, dần dần trở nên không còn chút máu giống như tờ giấy, khóe miệng cô cong nên càng sâu, “cô không phải đã đoán ra được tất cả sao ? Tôi muốn giết người, tôi muốn giữ cô vĩnh viễn ở lại nơi này, tôi muốn cô đừng bao giờ cản đường tôi nữa, đừng bao giờ có thể cướp đi sự nổi bật của tôi !” Cô thanh âm dần dần sắc bén, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn

“Cô…… Cô có ý gì?” Lâm Tố Tâm mở to hai mắt nhìn, “Tương quân,chẳng phải cô vẫn luôn coi tôi là bạn thân tốt nhất của mình sao?

Chúng ta cùng nhau luyện đàn, cùng nhau tham gia thi đấu, cùng nhau ăn cơm đi dạo phố, chúng ta là bạn tốt nhất a!”

“Bạn bè ?” Nhậm Tương Quân cười lạnh một tiếng, “Thật là nực cười! Ai sẽ làm bạn với mọt người luôn chiếm vị trí đầu tiên , Ai sẽ làm bạn với một người luôn đánh cắp ánh đèn sân khấu ,mỗi lần đều đoạt lấy nổi bật và để tôi một bên luôn làm nền chô cô?làm bạn?

. Tôi đã sớm muốn cho cô biến mất, vĩnh viễn biến mất! Tôi hận cực kỳ mỗi lần đều bị so sánh với cô, rõ ràng tôi mới là nhậm gia nữ nhi, thiên tài piano nổi tiếng nhất Hoa Hạ. Tại sao cô lại chơi piano , người khác liền quên đi giai điệu mà tôi đã chơi , dựa vào cái gì mà cuộc thi quốc tế vốn dĩ thuộc về tôi, mà cô lại xuất hiện vào phút cuối cùng , bởi vì cô mà giám khảo quên tôi .

Lâm Tố Tâm nghe lời cô nói tựa như dao cắt, trái tim như chìm trong hầm băng , lạnh lẽo vô cùng tới cực điểm, “Nhậm Tương Quân, , đem cô coi nhu một người bạn hóa ra chỉ là tôi tình nguyện, cô vẫn luôn như vậy ghét tôi !”

Lâm Tố Tâm từ nhỏ đã mất cha mẹ ,lớn lên ở trong cô nhi viện , nhưng vận may của cô không tồi, có một nữ giáo viên piano nghỉ hưu không có con cái, bà bắt gặp cô ở cô nhi viện ,liếc mắt một cái nhìn trúng cô (Lâm Tố Tâm 4 tuổi), liền đưa cô mang về nuôi dưỡng . Bà nói cô có ngón tay thon dài linh hoạt, khí chất trầm ,ổn an tĩnh, vừa thấy chính là một hạt giống piano tốt.

Mà cô cũng không có cô phụ sự kỳ vọng của mẹ nuôi, từ 4 tuổi cô đã bộc lộ tài năng đáng kinh ngạc , bất luận cái gì yêu cầu kỹ năng phức tạp thì cô đều có thể ,thể hiện 1 cách hoàn mỹ , đây không chỉ là một bản sao chính xác, mà cô ấy còn có thể giải thích bất kì bản nhạc piano nào theo phong cách của riêng mình, giống như cô trời sinh chính là một nghệ sĩ piano .

Mẹ nuôi cô bắt đầu đưa cô đi khắp nơi cầu học, bái các nhạc sĩ nổi tiếng làm thầy, tham gia các cuộc thi khác nhau , danh tiếnng cô lan rộng.

Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp chẳng kéo dài đươc bao lâu , mẹ nuôi của cô, vào năm cô tròn 16 tuổi năm ấy bà đã qua đời, lúc gần đi lưu lại di nguyện, hy vọng cô có thể tiếp tục luyện tập đàn, bước lên sân khấu thế giới.

Lâm Tố Tâm cố nén nỗi đau của mình , vâng theo di nguyện của mẹ , thi đậu Học viện âm nhạc Thiên Hải nổi tiếng Hoa Hạ tiếp tục việc học đàn . Cũng chính là ở chỗ này, cô đã gặp Nhậm Tương Quân mà cô coi như tri kỷ.

Cha Nhậm Tương Quân là chủ tịch tập đoàn công ty bách hóa thịnh huy, gia đình là một trong mười đại thế gia hào môn giàu nhất Hoa Hạ, có thể nói là một thiên kim tiểu thư không hơn không kém các thiên kim tiểu thư khác , nhưng đồng thời cô cũng là một tài năng chơi piano .

Trước khi Lâm Tố Tâm tiến vào Học viện âm nhạc Thiên Hải, thì cô vẫn luôn là người xứng đáng đứng đầu piano toàn trường, tất cả học bổng, tư cách dự thi, các loại giải thưởng, tất cả đều thuộc về một mình cô. Khi Lâm Tố Tâm xuất hiện, hết thảy tất cả đều thay đổi. Nhậm Tương Quân vẫn như cũ vẫn như vậy xuất chúng, nhưng không còn là người đứng đầu nữa, Tương Quân bắt đầu nỗ lực gấp đôi, nhưng chân chính đối mặt với thiên tài thục sự, bất luận mọi nỗ lực đều là vô ích.

Nhận thấy được điều này, Nhậm Tương Quân bắt đầu ghét Lâm Tố Tâm, chỉ cần nàng biến mất, hết thảy mọi thứ đều có thể trở lại trước kia. Nhưng cô ấy cũng không ngốc , cũng không tỏ ra ghen ghét ngay trước mặt cô, ngược lại cô và cô ấy lại trở thành bạn tốt của nhau, hai người cùng ra cùng tiến, cùng nhau luyện tập đàn và trở nên thân thiết.

Hai cô gái tài năng nổi tiếng nhất

Học viện âm nhạc Thiên Hải không chỉ không có ghen tị nhau, ngược lại thành một đôi bạn tốt ăn ý . Đây trở thành một câu chuyện hay trong giới âm nhạc cổ điển trong một thời gian dài .

Cho đến khi……

Nhậm Tương Quân lạnh lùng mà nói: “Tôi nói cho cô biết, cơ hội mà lần Trung Quốc chỉ có một nơi duy nhất cuộc thi piano quốc tế Chopin, Hoa Hạ chỉ có một danh ngạch, nếu có thể thắng cuộc thi quốc tế, có thể đi Vienna Âm Nhạc Học viện học tập! Là tôi cố ý làm Hàn Duệ kéo dài thời gian của, rõ ràng chỉ kém một phút, giám khảo muốn đi, cô vì cái gì còn muốn chạy tới?”

Đây là lần thứ hai Nhâm Tương Quân nhắc tới Hàn Duệ, Lâm Tố Tâm sợ hãi cả kinh, nói: “Hàn Duệ là hắn cố ý? Hắn…… Ngươi……”

Vào ngày thi piano trong nước , bạn trai của Lâm Tố Tâm là Hàn Duệ riêng lái xe tới đón cô, nhưng là không may trên đường đã xảy ra một vụ tai nạn ô tô , chiếc xe tông vào rào chắn , cô ngồi ở ghế phụ đùi phải bị gãy xương, nhưng cô vẫn mặc kệ Hàn Duệ ngăn cản lôi cái chân bị gãy chạy nhanh đến điểm thi là không màng Hàn Duệ cản trở, kéo gãy chân chạy nhanh đến điểm thi, kiên trì hoàn thành diễn tấu, cũng cuối cùng đạt được quán quân.

Xong việc, cô được đưa tới bệnh viện , bác sĩ cảnh cáo cô, nếu chậm một chút nữa tới, đôi chân của cô cũng có thể bị di chứng nặng nề.

Cô vốn dĩ cho rằng đây là một lần ngoài ý muốn, nhưng không nghĩ tới…… thế này là do người bạn tốt nhất cùng với bạn trai yêu nhất liên thủ đạo diễn!

Nhậm Tương Quân cười lạnh nói: “Đúng vậy, bạn trai tốt của cô Hàn Duệ, bất quá cũng chỉ là một người bình thường. Cô nói xem con gái nuôi của một giáo viên nghèo hay đại tiểu thư của một gia tộc, anh ta sẽ chọn cái nào?

Hắn bất quá chỉ là một ca sĩ trẻ mới ra mắt , hắn cần tiền, cần hỗ trợ , ở cùng cô chỉ có bị kéo xuống .

Cô về sau xuất ngoại thi đấu, đi học, nào không cần đến tiêu tiền, cô không chỉ không thể hỗ trợ sự nghiệp của hắn, còn tiêu tiền của hắn. Cô cho rằng trong đầu hắn không tính toán khoản này sao ?"

Lâm Tố Tâm cả giận nói: “ Tôi không tin!

Cô đừng nghĩ gạt tôi, Hàn Duệ là sẽ không phản bội tôi!”

Nhậm Tương Quân buồn cười mà nhìn cô ,

cười nhạo trước sự ngây ngô và ngây thơ của cô: “Tin hay không tùy cô, tôi xem như chúng ta từng là bạn bè tốt, muốn cho cô được biết sự thật trước khi chết, mới nói chân tướng cho cô.”

Cô giơ cổ tay , nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói:

“Ai nha, như thế nào lại là lúc này? Máy bay chuẩn bị cất cánh , tôi phải nhanh nên .

Tố tâm, cô yên tâm đi, tôi sẽ thay cô hoàn thành, tôi nhất định sẽ đạt được huy chương vàng cuộc thi đấu quốc tế ,đi Vienna du học.”

Lâm Tố Tâm nhận ra cô ta sắp rời đi, càng vùng vẫy kịch liệt giãy giụa , kêu lên: “Nhậm Tương Quân, cô buông tôi ra , nếu giết tôi, cô cũng sẽ bị phán tử hình, nhất định sẽ bị sử bắn .”

Nhậm Tương Quân cười nói: “Cô cho rằng tôi cũng là thường dân như cô sao? Cho dù bị điều tra ra, cũng sẽ không có ai có thể làm gì tôi. Được rồi, tôi phải đi.”

Nhậm Tương Quân một chân đá ngã lăn thùng xăng đặt ở ven tường, một mùi hăng hắc ngay lập tức tràn ngập trong không khí ,chất lỏng nhớt nhờn chảy dọc theo các đường trên sàn nhà gỗ chảy đén chân Lâm Tố Tâm .

Làm lơ ánh mắt phẫn hận của Lâm Tố Tâm , tiếp tục đổ xăng dư lại xuống trên người Lâm Tố Tâm, sau đó đi đến cạnh cửa, quay đầu lại nói: "Cô xem, đây chính là phòng học piano của trường, mà cô thích nhất , mấy cây đàn piano này sẽ cùng cô đốt thành tro. Tôi đốt mấy cây đàn này cho cô thực dụng hơn tiền nhiều có phải hay không ?, ha hả, không cần biết ơn tôi đâu ,cô có thể chơi tốt piano dưới đấy đi. Kiếp sau đầu thai, nói không chừng có thể biến thành kẻ có giàu có.”

Nói xong cô ta không thềm quay đầu lại, chậm rãi đi ra cửa phòng, ném một chiếc bật lửa vào chân Lâm Tố Tâm , sau đó đóng cửa phòng lại, cách ly tiếng kêu của Lâm Tố Tâm bên kia cánh cửa .

Ánh lửa phóng lên cao.

--------------

( thuyết minh một chút, đây là cái ngọt sủng manh văn, không cần lo lắng sẽ ngược nga ~ )

Bạn đang đọc Tình yêu bí mật :Chỉ chăm vào cô vợ nhỏ dễ thương của Thủy Khanh Khanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatuyet09072005
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.