Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chôn Sống

Tiểu thuyết gốc · 877 chữ

"Làm ơn, làm ơn giúp tôi"

"Làm ơn, tôi xin ông"

Tại ngôi làng nhỏ, trong màn đêm tối đen như mực, thiếu niên gõ cửa từng ngôi nhà một, kêu khóc cầu xin nhưng đáp lại thiếu niên chỉ là những cái lắc đầu bất lực, thậm chí có nhà còn mang chó ra xua đuổi cậu ta.

Thiếu niên bất lực chạy trong con đường làng nhỏ hẹp, sự tuyệt vọng bao trùm lấy đầu óc cậu ta.

"A Dực" - Tiếng nói vang lên từ phía sau lưng cậu ta khiến cậu ta thoáng rùng mình - "Quay lại"

Dực Phàm dùng hết sức bình sinh chạy nhanh hơn, mong muốn thoát khỏi giọng nói ghê rợn đó. Nhưng sức lực của một đứa trẻ mười bốn tuổi sao có thể so với người đàn ông trưởng thành, Dực Phàm bị bắt lại...

Người đàn ông để râu xuề xòa túm lấy cổ áo cậu ta nhấc bổng lên, cáu gắt đánh vào gò má đỏ ửng của cậu ta hai cái tát:

- Thằng nhãi, chúng tao nuôi mày mười năm, bây giờ mày lại bỏ trốn, mày báo hiếu như vậy sao?

- Không, thả tôi ra...buông tôi ra...

Một bàn tay giáng thẳng xuống gáy Dực Phàm, cậu ta ngất lịm đi.

.....

Dực Phàm tỉnh dậy trong một không gian tối tăm, cơ thể đau nhức, cậu mơ hồ nghe được những tiếng lẩm bẩm như đang niệm chú gì đó từ bên ngoài, Dực Phàm đưa tay lần mò, đập đập xung quanh nhưng vô ích, cậu không sao thoát ra khỏi cái không gian tối tăm chật hẹp đó được.

Dực Phàm thất vọng nở nụ cười giễu cợt, hắn bất lực nằm im, cảm nhận không khí trong cỗ quan tài đang rút đi dần dần.

Năm hắn bốn tuổi, khi hắn vừa có nhận thức thì hắn biết, hắn được nuôi lớn bởi một bày sói. Đến khi bày sói phải chịu thảm cảnh, bị lũ người man rợ giết chết...hắn lưu lạc lang thang trong rừng, rồi vô tình gặp được đôi vợ chồng một gã thợ săn, họ đã nhận nuôi hắn, cho hắn tình yêu của cha mẹ.

Nhưng đến bây giờ, khi hắn mười bốn tuổi, hắn mới biết rằng, họ nuôi hắn vì muốn dùng hắn để làm cái lễ gọi là tế trời tế đất của họ. Con trai họ mất sớm, họ liền nghĩ ra cái cách quái dị, muốn chôn sống hắn tế trời, mong con trai họ có thể sống lại...

Dực Phàm nhắm mắt, bờ môi mỏng đã trở nên nhợt nhạt, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ rồi biến mất, hắn lịm đi, vô cùng tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức lồng ngực cũng không còn một nhịp thở.

---------------------------------------------------------------------------------------------

"Sư phụ, sư huynh này khi nào mới tỉnh lại ?" - Giọng nói có phần non nớt, trong trẻo của thiếu nữ vang lên

Lão nhân sư râu tóc bạc phơ nhấp một ngụm trà, không phản ứng lại cô bé, tiếp tục đọc quyển sách trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn thiếu niên nhếch nhác trên chiếc giường gỗ.

.....

"Nhiệm vụ của mày là chết"

"Mày phải chết để đền đáp công lao của chúng tao."

"Mày phải chết...mày phải chết...để con trai chúng tao sống lại"

Dực Phàm tuyệt vọng chạy trong bóng tối, hai tay hắn ôm đầu, cố gắng trốn thoát khỏi cái thứ âm thanh ghê rợn kia, hắn không muốn chết, hắn không muốn...

"A" - Dực Phàm ngồi bật dậy, gương mặt nhếch nhác trắng bệch, lấm tấm mồ hôi. Hắn nhìn xung quanh căn nhà gỗ, rồi lại nhìn ra ngoài trời đã chập tối, thiên đường tầm thường như vậy sao ?

Dực Phàm kì quái đánh giá xung quanh một lúc lâu, lại nghĩ đến những chuyện hắn đã trải qua, đôi môi mỏng cong lên nụ cười giễu cợt, mỉa mai.

"A, a nóng quá" - Giọng nói non nớt vang lên, từ ngoài cửa, cô bé chạc tám tuổi bê một chiếc bát nhỏ chạy vào trong - "Huynh cuối cùng cũng tỉnh rồi"

Trước ánh mắt ngơ ngác của Dực Phàm, cô bé đặt bát thuốc xuống bàn, tay áp lên trán hắn, một tay kia bắt mạch cho hắn. Gương mặt non nớt, nhỏ nhắn của thiếu nữ nhăn nhúm vào vô cùng nghiêm trọng, một lúc sau lại dãn ra, cười tươi:

- Vị đại ca này, huynh đã khỏe hơn nhiều rồi.

Dực Phàm hoàn toàn không hiểu gì, một lát sau mới lấy lại được giọng nói khô khốc khàn khàn của mình: "Ta vẫn còn sống sao ?"

"Đúng thế, sư phụ đã cứu huynh đấy" - Cô bé cười tươi, cầm bát thuốc đặt vào tay hắn - "Huynh uống thuốc đi, muội đi giúp sư phụ nấu cơm"

Dực Phàm nhíu mày, cầm lấy bát thuốc, gật đầu đa tạ, vậy là...có người đã cứu hắn, nhưng bằng cách nào ? Chẳng phải hắn đã bị chôn rồi hay sao ? Tại sao lại có người biết được mà cứu hắn ? Dực Phàm suy nghĩ một lát, cuối cùng mệt mỏi nằm xuống giường, dù sao...hắn vẫn còn sống, hắn vẫn sống...

Bạn đang đọc Tình Yêu Của Ma Quân sáng tác bởi demokun
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi demokun
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.